Chương 9: Ăn vạ

- Reng! Reng! Rengggggggg……..- Tiếng chuông cổng biệt thự của Hoàng Dương kêu lên inh ỏi.

- Để em ra xem ai đến. – Anh Quân nói khi ba người đang ăn cơm.

Hoàng Dương nhẹ gật đầu. Anh hơi ngạc nhiên bởi thông thường bất cứ ai đến biệt thự của anh đều phải hẹn và đặt lịch trước. Nhưng trong trí nhớ của anh hiện tại thì anh không có cuộc hẹn nào trong buổi tối ngày hôm nay. Ai có thể đến vào giờ này được nhỉ? Hoàng Dương thầm thắc mắc.

Tuy nhiên, thắc mắc ấy của anh không cần phải chờ đợi lâu bởi ngay lập tức đã có lời giải đáp rồi.

- Dương Minh Hàn! Mày ở đâu? Ra đây cho tao! Dương Minh Hàn!... – Tiếng gọi của một người phụ nữ chứa đầy nộ khí vang lên. Hình như bà ta đang tiến nhanh vào trong thì phải.

- Này! Mấy người làm cái gì vậy? Sao chạy xồng xộc vào nhà chúng tôi như vậy chứ? – Giọng của Anh Quân.

Nghe vậy, Hoàng Dương đưa mắt nhìn Minh Hàn thì thấy Minh Hàn vẫn đang ăn với vẻ nhàn tản. Đôi đũa của Minh Hàn chỉ hơi khựng lại đôi chút rồi thôi làm Hoàng Dương ngạc nhiên không để đâu cho hết. Anh vốn nghĩ bất cứ ai khi nghe người ta vừa gọi vừa quát mình như thế thì cũng có phản ứng. Đằng này vợ anh thì… Thế nhưng, ngay sau đó, Hoàng Dương lại phải bật cười với chính mình vì đã quên đi một nguyên tắc bất di bất dịch của người anh yêu. Đó là ăn không nói và không quan tâm đến những thứ xung quanh.

- Anh ra xem sao nhé! – Hoàng Dương cười nói với Minh Hàn.

Minh Hàn không đáp, chỉ nhẹ gật đầu và tiếp tục ăn.

Hoàng Dương lắc đầu cười và đứng dậy. Minh Hàn của anh thực sự rất nhiều thứ khác người nhưng anh chính là đang yêu những thứ không giống ai đó của Minh Hàn.

- Tôi nói các người có nghe không hả? Nếu không đứng lại thì đừng trách tôi. – Anh Quân lạnh giọng.

- Thằng ranh này chán sống rồi hả? Gọi anh mày ra đây mau lên. Con rùa rút đầu đó trốn đâu rồi! Dương Minh Hàn! Mày mau ra đây! – Giọng của một người phụ nữ khác.

Anh Quân nghe vậy thì tức giận không để đâu cho hết. Từ phía sau cậu tung mình nhảy lên, lộn một vòng trên không đứng chắn trước mặt mấy người kia, quát:

- Bà vừa nói cái gì? – Ánh mắt sắc lạnh, Anh Quân trừng trừng nhìn người phụ nữ chuẩn bị động thủ.

Thế nhưng,…

- Anh Quân! Dừng lại ngay! Đến đây với anh nào! – Hoàng Dương đứng trước hiên và nói.

Thấy vậy, người phụ nữ khoảng chừng gần bốn mươi tuổi với mái tóc hung đỏ chỉ thẳng vào mặt Hoàng Dương, gằn giọng:

- Mày là Dương Minh Hàn phải không?

Hoàng Dương không đáp. Anh đưa mắt nhìn những người trước mặt mình. Có ba người phụ nữ trung tuổi, một người đàn ông băng bó toàn thân đang nằm trên cáng được khênh bởi hai người đàn ông mặc đồ đen. Ngoài ra, còn có một cậu bé béo mập cũng trong tình trạng băng bó cả hai tay.

Nguyên là khi nghe tiếng chuông kêu, Anh Quân ra mở cổng. Thấy mấy người lạ cùng người cậu không muốn gặp thì định chặn họ lại nhưng không kịp. Cả đám xồng xộc xông vào. Anh Quân chưa bao giờ gặp mấy tình huống kiểu này nên cậu chỉ biết bảo họ dừng lại mà thôi. Nhưng họ xem lời Anh Quân ngoài tai, còn nói mấy lời không hay ho xúc phạm Minh Hàn nên cậu mới định động thủ với họ.

- Chị là ai? Tìm Minh Hàn có việc gì? – Hoàng Dương cất giọng lạnh lùng. Độ sát thương trong lời nói của anh so với Minh Hàn cũng không kém là bao. Nếu không thì trên dưới tập đoàn Thiên An đã không phải sợ Tổng tài của họ đến phát run như vậy. Chỉ là khi bên Minh Hàn, Hoàng Dương luôn vui sướиɠ nên mọi lời nói, cử chỉ đều trở nên nhẹ nhàng hết mức mà thôi. Nhưng mấy lời vừa rồi của những người trước mặt lọt vào tai anh khiến anh vô cùng khó chịu.

Người phụ nữ kia nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Dương thì hơi khớp song lập tức lấy lại vẻ hùng hổ:

- Mày không phải Dương Minh Hàn thì mau tránh ra.

Rồi bà ta lại hô to:

- Dương Minh Hàn! Mày trốn đâu rồi. Ra đây ngay cho bà!

Hoàng Dương cười khẩy:

- Minh Hàn đang ăn tối, không rảnh tiếp chuyện chị. Nếu chị có chuyện gì thì nói với tôi.

Người phụ nữ gắt:

- Mày là thằng nào mà tao phải nói chuyện với mày.

Thế rồi, bà ta lại tiếp tục:

- Dương Minh Hàn! Dương Minh Hàn!....

Tuy nhiên, chẳng có âm thanh nào đáp lại bà ta. Bà ta không biết rằng mình đang gặp một sai lầm lớn trong đời bởi nói chuyện với Hoàng Dương thì ít ra bà ta còn có cơ may nào đó vì ít nhất Hoàng Dương còn nói lý lẽ trong khi Minh Hàn thì luôn băng lãnh, vô tình và bất chấp mọi lời lẽ.

Hoàng Dương chỉ cười nhạt. Chờ cho người phụ nữ đó gọi chán thì nói:

- Nếu chị không muốn nói chuyện với tôi thì có thể ngồi ở đó. Minh Hàn ăn xong sẽ ra nói chuyện với chị.

Nói rồi, anh liền dắt tay Anh Quân đi vào nhà, nửa điểm cũng không để mắt đến những người kia nữa.

Tất nhiên, đám người kia thấy vậy thì tức không để đâu cho hết. Người phụ nữ nói:

- Chúng ta xông vào!

Và ngay sau đó cả đám hùng hổ xông xáo đi vào. Nhìn phòng ăn đang sáng đèn, người phụ nữ nói:

- Thằng đó chắc đang trong kia! Vào đó thôi.

Rồi họ vượt qua Hoàng Dương và Anh Quân đi thẳng vào trong. Anh Quân định cản đám người đó thì Hoàng Dương đã kéo cậu lại:

- Minh Hàn tự sẽ có cách giải quyết.

Nói rồi, anh ngồi xuống phòng khách, bật ti vi và bắt đầu xem trong tiếng ồn ào vang vọng khắp căn nhà với vẻ thản nhiên, dường như những chuyện kia không liên quan gì đến mình. Người ngoài có vẻ thấy lạ song với Hoàng Dương và Minh Hàn thì đây là chuyện rất bình thường. Từ trước đến nay, chuyện của Hoàng Dương luôn do Hoàng Dương giải quyết và ngược lại, người kia chỉ âm thầm ủng hộ chứ nhất định sẽ không nhúng tay vào trừ những trường hợp thực sự cần thiết.

Tuy nhiên, Anh Quân thì không thể bình thản đến lạ như Hoàng Dương được. Cậu nhóc ngồi xem ti vi với anh mà đứng lên ngồi xuống không biết bao nhiêu lần, thấp thỏm không yên.

Cho đến khi tiếng ồn đột nhiên im bặt thì Anh Quân không thể nào xem ti vi thêm được nữa. Cậu không sao hiểu nổi đang ồn ào la ó như vậy mà bỗng dưng có thể yên tĩnh đến lạ kỳ. Người phụ nữ cất tiếng chửi từ đầu cổng vào đến giờ tưởng chừng như sẽ không bao giờ thôi mà giờ này có thể không nói tiếng nào thì cái đầu của Anh Quân chưa thể giải thích được. Cậu không rõ Minh Hàn làm thế nào, chỉ chắc chắn rằng cậu vẫn chưa nghe thấy một lời nào phát ra từ miệng Minh Hàn.

- Trong đó sao tự nhiên im ắng vậy anh? Không biết anh Minh Hàn có xảy ra chuyện gì không nữa? – Anh Quân lo lắng nói với Hoàng Dương.

Hoàng Dương mỉm cười:

- Anh không biết nhưng chắc chắn Minh Hàn sẽ không sao đâu. Em cứ yên tâm.

Anh Quân lắc đầu, nói:

- Em không xem ti vi nữa đâu, em phải vào đó xem sao đây.

Và ngay sau đó, cậu nhóc đứng dậy rồi chạy nhanh vào trong. Hoàng Dương nhìn theo cậu bé thì lắc đầu cười. Anh tắt ti vi và nghĩ rằng đã đến lúc mình nên vào trong để ăn tiếp rồi. Bữa ăn của anh còn đang dang dở và hiện tại cái bụng của anh vẫn còn đói. Những người không biết từ đâu chui ra kia đã làm gián đoạn bữa ăn của anh song Hoàng Dương không nghĩ vì vậy mà anh phải nhịn đói và bỏ qua những món ngon của Minh Hàn. Thế nên, Hoàng Dương quyết định bước những bước thong thả vào trong.

Trong khi đó, lúc này, Anh Quân đã đang đứng sững người như không tin vào cảnh tượng trước mặt mình. Minh Hàn vẫn thản nhiên dùng bữa như không có chuyện gì xảy ra vậy. Không những thế, tư thế ngồi cũng như cách ăn của Minh Hàn còn vô cùng đẹp mắt. Trái ngược lại là những người phía bên kia đang hầm hè nhìn Minh Hàn song lại chẳng nói tiếng nào. Nhìn họ Anh Quân có cảm giác như họ đang muốn cắn xé Minh Hàn nhưng lại chưa dám. Đặc biệt trên vai áo mỗi người đều có một chiếc đũa xuyên qua. Điều này làm Anh Quân cười khúc khích.

- Anh Minh Hàn, anh thật giỏi! – Anh Quân cất tiếng khen ngợi làm mắt những người kia long sòng sọc.

Nguyên là khi mấy người kia xông vào vốn không định để cho Minh Hàn yên, đúng hơn là muốn cho Minh Hàn một bài học. Thế nhưng, vừa nhìn thấy người con trai lạnh lùng đang dùng bữa trước mặt thì “hào khí” khi đi mười phần đã chỉ còn lại ba. Dẫu vậy, họ không thể nào để mình dễ dàng mất mặt như vậy được. Ba người phụ nữ nhanh chóng tạm gác nỗi sợ hãi để cất tiếng mắng chửi Minh Hàn song lời nói thì không được sung mãn như lúc đầu nữa mà đã run rẩy đi nhiều.

Nhưng rồi họ thấy Minh Hàn chẳng đáp gì lời họ, vẫn như người câm điếc vậy hay đúng hơn là xem những người trước mặt là vô hình, thản nhiên ăn uống thì tức không để đâu cho hết. Người phụ nữ có mái tóc hung đỏ chửi hăng hái nhất từ đầu đến giờ không thể chịu thêm được nữa đã định tiến đến giật bát cơm trên tay Minh Hàn và lật đổ bàn ăn thì bất ngờ Minh Hàn ngẩng mặt lên nhìn họ. Và rồi theo đó bảy chiếc đũa vô thanh vô tức được phi thẳng về phía bảy người. Điều kỳ lạ là cả bảy đều xuyên qua vai áo họ khiến cả bảy toát mồ hồ hột. Thử tưởng tượng bảy chiếc đũa đó không nhắm vào áo họ mà nhắm vào tim họ thì có lẽ cả bọn đã chẳng thể nào nhìn thấy ánh mặt trời sớm mai nữa rồi. Ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào 7 người trước mặt, Minh Hàn làm cả đám bất giác không lạnh mà run như cầy sấy, đặc biệt là người đàn ông đang băng bó trên cáng thì mặt tái mét. Thế nên, cả đám không ai dám manh động gì nữa mặc dù vẫn hầm hầm nhìn Minh Hàn. Còn Anh Quân, khi cậu nhóc nhìn bảy chiếc đũa đó thì nhớ đến hôm nào Minh Hàn dạy cậu phi tiêu thì thầm khâm phục Minh Hàn đồng thời tự cảm thán cho chính mình rằng không biết đến ngày tháng năm nào cậu mới bằng một góc của Minh Hàn. Mũi tiêu sắc nhọn cậu phi mãi còn không trúng mục tiêu huống chi là chiếc đũa, hơn nữa là bảy chiếc một lúc.

Trở lại với thực tại, Minh Hàn thấy Anh Quân khen mình thì lòng thoáng vui, cười nhẹ ra hiệu cho cậu nhóc ngồi xuống ăn. Nụ cười này ấm áp vô cùng làm Anh Quân sung sướиɠ không để đâu cho hết. Cậu đưa mắt chọc tức mấy người kia một cái rồi tiếp tục ngồi xuống dùng bữa. Tất nhiên đám kia có kẻ muốn xông lên nhưng đã được đồng bọn kịp thời ngăn lại.

- Anh cũng ngồi xuống ăn tiếp luôn đi! – Anh Quân cười nói với Hoàng Dương khi thấy anh bước vào.

Hoàng Dương gật đầu, mỉm cười:

- Anh cũng đang đói!

Nói rồi anh ngồi xuống trước khi ba người tiếp tục cho bữa tối như thể chưa hề có chuyện gì xảy vậy. Dường như bảy người kia trong mắt ba người này là không có một chút mảy may nào. Hoàng Dương và Anh Quân vui vẻ vừa ăn vừa cười nói trong khi Minh Hàn thì vẫn lặng im như vậy, thỉnh thoảng cười nhẹ thôi. Điều này làm bảy người kia sôi máu song chiếc đũa vẫn còn mang trên vai khiến họ chưa dám làm gì, đành chờ Minh Hàn ăn xong rồi tính vậy.

Và cũng may cho họ là Minh Hàn ăn khá nhanh, chỉ mất thêm khoảng 2-3 phút nữa thì Minh Hàn buông đũa, nói:

- Xong rồi!

Quay sang Anh Quân, Minh Hàn tiếp lời:

- Em ăn xong thì dọn đi nhé, anh sẽ nói chuyện với gia đình “bạn em”

Anh Quân cười tươi:

- Vâng ạ!

Minh Hàn gật đầu hài lòng rồi nhìn những người kia bằng ánh mắt lạnh lẽo:

- Các người đi theo tôi.

Tất nhiên cả đám không chần chừ mà lập tức lục đυ.c đi theo Minh Hàn, ánh mắt in hình viên đạn dán trên người Minh Hàn.

Dừng chân tại phòng khách, Minh Hàn ngồi xuống rồi hướng đến những chiếc ghế phía đối diện mình, nói:

- Mời ngồi!

Bảy người kia đưa mắt nhìn nhau rồi lần lượt ngồi xuống. Riêng người đàn ông băng bó toàn thân thì không ngồi được mà vẫn nằm yên trên cáng. Minh Hàn nhìn hắn, cười khẩy:

- Anh có còn nhớ lời tôi nói với anh sáng nay không?

Mắt người đàn ông hiện lên tia run run:

- Cậu…cậu…

Cười nhạt, Minh Hàn không để ý đến hắn nữa, rót trà cho bảy người làm cả bảy ngơ ngác không hiểu cái con người trước mắt họ đang nghĩ gì nữa. Theo lẽ thông thường, bị người ta đến nhà chửi mắng như vậy không đuổi ra khỏi nhà thì cũng cực kỳ nổi giận, đằng này, chàng trai trước mặt họ vô cùng lịch sự vẫn nhẹ nhàng rót trà như mời thượng khách vậy. Bảy người đưa mắt nhìn nhau rồi cả bảy cùng lắc đầu không hiểu.

Minh Hàn thấy vậy thì khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo:

- Trà này do chính tôi pha, nếu các người sợ có độc thì có thể không uống.

Nói rồi, Minh Hàn nâng tách trà của mình lên rồi uống một ngụm làm những người còn lại một lần nữa đưa mắt nhìn nhau. Và sau đó, bất giác cả bảy cầm chén trà của mình lên. Có lẽ họ cũng bắt đầu khát nước do cái miệng phải hoạt động hết công suất từ cổng vào đến giờ rồi.

Một vị thơm ngọt, thanh mát từ từ tràn ngập khuôn miệng của bảy người rồi theo đó truyền từ cổ họng xuống dạ dày trước khi lan toả khắp cơ thể. Đối với cả bảy mà nói thì đây là lần đầu tiên trong đời họ dùng thứ trà tuyệt hạng đến vậy. Theo vô thức, cả bảy thử những chiếc bánh nhỏ đặt trên bàn mà chưa cần đến Minh Hàn phải mời mọc nữa. Cảm giác đem lại cho họ thật không khác so với tách trà kia là bao.

Minh Hàn cười nhẹ, một nụ cười đẹp tuyệt vời nhưng tiếc là quá lạnh giá:

- Mấy anh chị đến đây tìm tôi có chuyện gì?

Người phụ nữ có mái tóc hung đỏ nhìn Minh Hàn thì nộ khí giảm đi vài phần. Thêm nữa, thái độ của Minh Hàn vừa rồi làm bà ta không sao có thể xưng hô như khi vừa mới vào nữa, đành dịu giọng nói:

- Em cậu đánh con tôi, cậu đánh chồng tôi ra nông nỗi này thì cậu tính sao đây?

Minh Hàn chỉ thằng bé to béo cùng người đàn ông trên cáng:

- Hai người đó là con và chồng chị?

Người phụ nữ gật đầu:

- Phải!

Minh Hàn đưa tay vẫy thằng bé to béo:

- Em lại đây nào! – Giọng nói nhẹ nhàng nhưng tuyệt không có chút ấm áp.

Thằng bé đưa mắt nhìn Minh Hàn rồi sợ sệt, nép vào người mẹ nó. Thật sự nó không dám tới bên con người lạnh lùng và đáng sợ kia.

Tất nhiên, Minh Hàn cũng chỉ là gọi vậy chứ đâu có muốn nó đến bên mình làm gì, cười nhạt hỏi:

- Em có bao giờ đánh bạn không?

Trước mặt Minh Hàn, nó nào dám nói dối đành gật đầu.

Hài lòng, Minh Hàn hỏi tiếp:

- Thế khi em đánh bạn, mẹ em làm gì cho bạn em không?

Thằng bé chưa biết đáp sao thì người phụ nữ có mái tóc hung đỏ nói:

- Cậu Minh Hàn! Cậu hỏi vậy là có ý gì hả?

Minh Hàn lắc đầu, cười nhạt:

- Tôi không có hỏi chị.

Rồi quay sang thằng béo, Minh Hàn chiếu thẳng tia hung quang lạnh lẽo vào mắt nó rồi gằn giọng:

- Em trả lời anh đi!

Thằng bé béo mập lập tức run lẩy bẩy, không thể nào để ý được tới cái nháy mắt của mẹ nữa mà ấp úng:

- Mẹ…em…em…không…làm…gì….ạ

Minh Hàn cười khẩy, nhìn người phụ nữ kia, nói:

- Vậy là được rồi. Xong chuyện thứ nhất.

Người phụ nữ ấm ớ không biết đáp sao thì Minh Hàn đã quay sang người đàn ông nằm trên cáng:

- Đối với anh thì có lẽ tôi không cần hỏi thêm nữa. Một câu xin lỗi dường như chưa từng phát ra từ miệng của anh khi đánh người.

Nhìn ánh mắt sắc lạnh của Minh Hàn, người đàn ông thật không dám đáp lời nào. Cú đá sáng nay làm hắn sớm khϊếp sợ con người trước mặt. Tuy hắn rất hận Minh Hàn và muốn băm vằm Minh Hàn ra làm trăm mảnh song có lẽ chuyện đó phải để sau, với cơ thể này của hắn thì hắn sợ không chịu nổi thêm một đòn của Minh Hàn.

Minh Hàn thấy hắn không nói gì thì nhẹ giọng nói:

- Tốt rồi. Anh im lặng có nghĩa là đồng ý.

Và rồi Minh Hàn đứng dậy:

- Chuyện thứ hai cũng đã xong. Các người cứ tuỳ ý ra về. Tôi không tiễn.

Nói rồi, Minh Hàn định cất bước rời khỏi phòng khách.

- Dương Minh Hàn! Cậu thật là ép người quá đáng! – Người phụ nữ đứng dậy và nói lớn.

Minh Hàn nói là đi song thừa hiểu mình chưa đi được nhưng không dừng bước cũng không quay đầu mà nói:

- Tôi không thích nghe la lối.

Người phụ nữ có mái tóc hung đỏ thấy vậy thì tức không để đâu cho hết, gắt lên:

- Mày…mày…đứng lại đó cho tao! Hôm nay chưa làm rõ chuyện này thì mày không xong với tao đâu.

Minh Hàn cười nhạt, chân dừng bước, nhẹ quay đầu, nói:

- Không xong thì chị định làm gì tôi nào?

Người phụ nữ tóc đỏ nghiến răng nói:

- Mày…mày…

- Mày tưởng mình mày biết đánh người sao? – Một tên áo đen bấy giờ mới lên tiếng.

Người phụ nữ áo vàng thì quát:

- Chỉ vài ba câu vớ vẩn của mày định đuổi bọn này đi hả? Không dễ thế đâu.

Trong khi đó, người phụ nữ to béo nhất trong cả bọn gắt:

- Đừng tưởng cậy quyền cậy thế mà chúng tao sợ mày!

-….

Những lời nói chẳng mấy hay ho theo đó vang lên. Trừ thằng bé và người đàn ông nằm trên cáng thì năm người kia thi nhau chửi và đe doạ Minh Hàn. Dường như tách trà vừa rồi giúp họ ngọt giọng hơn thì phải, nhờ vậy mà tiếng chửi sung mãn hơn nhiều, đặc biệt là khi Minh Hàn lẳng lặng chưa nói gì. Tuy nhiên, họ vẫn chưa dám manh động gì.

Lúc này, Hoàng Dương và Anh Quân cũng vừa ăn xong, thấy ngoài phòng khách ồn ào thì liên đi ra.

Anh Quân nhìn mấy người kia đang chửi Minh Hàn thì không nhịn được, quát:

- Mấy người có im miệng lại không?

Người đàn ông mặc áo đen, thấy Anh Quân nhỏ tuổi mà quát mình như vậy thì gắt:

- Thằng ranh kia. Mày là cái thá gì mà dám lớn tiếng ở đây hả?

Anh Quân nói:

- Chính ông mới không được lên tiếng. Ông đang ở trong nhà chúng tôi đó.

Người đàn ông cười khẩy:

- Nhà mày mà mày tưởng tao sợ sao?

Rồi hắn liền giơ tay lên định cho Anh Quân một cái tát nhưng nào ngờ tay giơ lên được mà không hạ xuống được nữa bởi trước mắt hắn giờ không phải là Anh Quân mà đã là Minh Hàn. Hắn không hiểu Minh Hàn làm thế nào mà có thể nhanh đến vậy, thế chỗ Anh Quân và giữ chặt tay hắn như đúc thành một khối vậy.

- Em đứng ra sau cho anh! – Minh Hàn nói khi thấy Anh Quân đang định xông lên.

Lẽ tất yếu, Anh Quân chẳng thể nào làm trái lời Minh Hàn, cậu nhóc ngoan ngoãn trở lại đứng bên cạnh Hoàng Dương đang cười nhạt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang cố giằng tay ta nhưng không thể kia, Minh Hàn lạnh lùng nói:

- Anh định làm gì thằng bé?

Người đàn ông run run song vẫn nói cứng:

- Tao làm gì là việc của tao. Thằng em mày mất dạy thì tao dạy cho nó một bài học đó.

Minh Hàn cười khẩy:

- Được! Nhưng trước khi dạy em tôi thì anh cần được dạy dỗ lại trước.

Lời vừa dứt, Minh Hàn xoay nhẹ cổ tay mình làm người đàn ông kêu thét lên vì khớp vai của hắn không còn ở đúng chỗ nữa. Và rồi nhanh chóng cả thân hình hắn bay ra ngoài theo một cú đá nhẹ nhàng của Minh Hàn.

- Mày được lắm! – Người đàn ông còn lại nói.

Rồi hắn xông vào, nắm đấm nhắm thẳng mặt Minh Hàn.

Cười nhạt, Minh Hàn chẳng buồn nhúc nhích. Chờ cho đến khi nắm đấm đã sát mắt mình thì nhẹ nghiêng đầu sang một bên trước khi chân quét xuống đất làm người đàn ông kia ngã nhào. Tất nhiên, ngay sau đó, hắn đã được đoàn tụ với kẻ trước bên ngoài hiên nhà.

Ba người phụ nữ nhìn cảnh đó im bặt, mặt xanh như tàu lá rồi khóc lóc chạy ra ngoài đến xem hai người đàn ông kia đang rêи ɾỉ trên mặt đất.

Thằng bé béo mập sợ quá khóc thét lên, liền chạy theo mẹ.

Còn người đàn ông đang nằm trên cáng thì lảo đảo, định đứng dậy nhưng không thể. Minh Hàn dành cho hắn một ánh mắt sắc hơn dao, gằn giọng:

- Lời tôi nói anh dám không nghe thì đừng trách tôi!

Nói rồi, một cú đá thứ ba của Minh Hàn được thực hiện nhưng lần này nhẹ hơn hai lần trước bởi Minh Hàn chưa muốn hắn chết. Tuy nhiên, hắn yếu hơn hai kẻ kia nên chỗ bay cũng không hơn không kém, cả ba chồng đống lên nhau trước khi ba người phụ nữ chạy đến nơi.

Quay sang Anh Quân, Minh Hàn nói:

- Anh Quân! Thả chó ra cho anh!

Nghe vậy, Anh Quân cười tươi lập tức chạy đi và chẳng mấy chốc thì gần hai mươi con chó to lớn hung dữ đã bao vây bảy người đang kêu gào lại, cất tiếng gầm gừ, chỉ trực chờ lệnh của Minh Hàn sẽ tấn công.

- Các người đến đúng bữa ăn nên hiện tại chúng còn chưa được ăn nên rất đói đó! – Anh Quân cười nói.

Người phụ nữ với tóc đỏ, vừa đỡ chồng dậy, vừa xua xua lũ chó dữ tợn, nói:

- Mày…mày… - Bà ta ấm ớ không nói nên lời. – Hôm nay…dù…có chết… tao cũng không đi đâu hết.

Minh Hàn cười nhạt:

- Chị chắc chứ?

Người đàn ông đang băng bó toàn thân sau hai cú đá dù rất sợ nhưng không nhịn được thêm nữa:

- Mày có giỏi thì gϊếŧ bọn tao thử xem.

Hai người phụ nữ còn lại thì đã đỡ chồng lên lúc này định xông đến cào cấu Minh Hàn song mấy con chó cản đường làm hai người đàn bà đó nhất thời chưa biết làm sao ngoài mở miệng chửi rủa những lời không dễ nghe. Không gian nơi này có vẻ đang bị ô nhiễm bởi những lời tục tĩu làm Minh Hàn bắt đầu khó chịu.

Khoé miệng hơi nhếch lên, Minh Hàn không đáp mà tròn môi huýt sáo. Ngay tức khắc, lũ chó xông đến xâu xé bảy người là cả bảy la oai oái. Minh Hàn vốn không định thả chó ra song Minh Hàn biết mục đích của bảy kẻ này là đến đây ăn vạ, thật không dễ để đuổi bọn họ đi. Nếu như tất cả là đàn ông thì Minh Hàn có thể dễ dàng đá bay cả bọn ra khỏi nhà song với ba người phụ nữ kia thì Minh Hàn không làm vậy được. Mà bản tính của phụ nữ thì Minh Hàn thừa hiểu nên đành dùng biện pháp thả chó vậy.

Lũ chó này đã được Minh Hàn huấn luyện rất kỹ nên cực kỳ biết nghe lời, chưa có lệnh của Minh Hàn thì chúng sẽ không làm gì cả. Tiếng sáo vừa rồi của Minh Hàn chỉ là ra lệnh cho chúng đe doạ bảy người nên hiện tại chúng chỉ cắn và xé áo của bảy kẻ đó thôi. Ấy vậy cũng đủ làm cho cả bọn sợ vã mồ hôi hột, kêu khóc thảm thiết trong tiếng gầm gừ thị uy của đàn chó.

- Các người còn không mau rời khỏi đây. – Hoàng Dương lạnh giọng nói.

Tất nhiên bảy người kia chẳng thể nào làm khác được, lục đυ.c, dắt díu nhau bỏ chạy theo lối mà Hoàng Dương vừa huýt sáo cho đàn chó nhường đường.

Trong khi đó, Anh Quân đã nhặt cái cáng vẫn còn ở trong phòng khách ra, phi nó đến trước mặt bảy người:

- Đem thứ rác rưởi này về đi! – Anh Quân nói.

- Dương Minh Hàn! Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Mày cứ chờ đó! – Người phụ nữ có mái tóc hung đỏ ngoái cổ lại nói khi đã chạy ra đến cổng.

Minh Hàn cười nhạt:

- Tôi sẽ chờ.

Nói rồi, Minh Hàn quay người vào trong đồng thời huýt sáo cho đàn chó quay về.

- Anh Quân! Nói cho anh nghe rốt cuộc sáng nay em đi học xảy ra chuyện gì? – Hoàng Dương hạ tách trà anh đang uống xuống và lạnh lùng nói khi ba người đã trở lại phòng khách. Lúc ở công ty, Hoàng Dương từng hỏi chuyện này với Minh Hàn và Minh Hàn nói là không có gì song cái không có gì của Minh Hàn thật khiến người ta phải hoảng sợ. Mà cũng đúng, chuyện này với Minh Hàn mà nói thực sự là không có nửa điểm để tâm, chính là “không có gì”. Bằng chứng là hiện tại Minh Hàn đang thản nhiên ăn bánh, chuyện vừa rồi như gió thoảng mây trôi vậy. Thế nên, Hoàng Dương nghĩ mình không nên hỏi Minh Hàn mà hỏi Anh Quân tốt hơn. Thằng bé sẽ chẳng thể nào dám nói dối anh.

Anh Quân nghe giọng lạnh giá của Hoàng Dương thì hơi run. Trước nay, cậu chỉ nghe Hoàng Dương nói nhẹ nhàng kèm theo nụ cười tuyệt đẹp với mình, thật không ngờ khi anh nói giọng này đáng sợ chẳng kém Minh Hàn chút nào. Cậu đưa mắt nhìn Minh Hàn để hy vọng Minh Hàn giải thích giùm song dường như không thể được bởi Minh Hàn còn đang ăn, mà ăn là không nói. Vì vậy, cậu đành phải tự tìm cách cứu mình thôi.

Và Anh Quân thì chẳng phải một thằng bé ngốc nếu không muốn nói là quá thông minh và lém lỉnh. Anh Quân nói với Minh Hàn rằng cậu đánh cậu bé kia vì cậu ta bắt nạt Thái Dương thì dễ dàng được nhưng với Hoàng Dương thì không dễ như vậy bởi Hoàng Dương chưa bao giờ ủng hộ chuyện đánh người. Thế nên, cậu nhóc đem chuyện từ sáng ở trường kể cho Hoàng Dương nghe đồng thời thêm mắm dặm muối, bảy phần thật, ba phần giả cốt để Hoàng Dương không trách mình được.

Quả nhiên, nghe xong, Hoàng Dương tức giận nói:

- Mấy kẻ đó thật đáng đánh! Đáng lẽ phải cho chúng bò ra khỏi nhà chứ không phải chỉ có chạy đi như vậy.

Trong khi đó, Minh Hàn nâng tách trà lên, đưa mắt nhìn Anh Quân, khẽ mỉm cười. Còn Anh Quân thì vui sướиɠ, lè lè lưỡi. Cậu nghĩ không lẽ bộ dạng thảm hại của bảy người kia vừa rồi với Hoàng Dương còn chưa đủ nữa sao.

- Anh và Minh Hàn phải đến trường em một lần nữa rồi. – Hoàng Dương nói.

Anh Quân đang tủm tỉm cười, nghe Hoàng Dương nói vậy thì ngạc nhiên:

- Để làm gì ạ? Anh định làm gì họ?

Hoàng Dương đáp:

- Chuyện đó đâu dễ qua như vậy. Cho dù anh và Minh Hàn không đến thì sáng mai cũng có thư mời anh và Minh Hàn đến từ trường em thôi.

Anh Quân thấy lạ hơn, hỏi:

- Tại sao?

Hoàng Dương mỉm cười:

- Em quên lời người đàn bà nói trước khi rời khỏi đây sao? Bà ta không làm gì được chúng ta chắc chắn sẽ đến trường em gây rắc rối để đuổi học em ấy mà.

Anh Quân lo lắng:

- Em sẽ bị đuổi học sao? Em mới đi học được một ngày mà.

Xoa đầu Anh Quân, Hoàng Dương cười tươi:

- Thằng bé ngốc này, em của Hoàng Dương thì ai dám đuổi học chứ. Hiệu trưởng trường em mà dám đuổi học em thì anh sẽ làm cho không chỉ bà ta mà cả gia đình bà ta thất nghiệp luôn.

Nghe thế, Anh Quân sung sướиɠ cười:

- Vậy thì em yên tâm rồi.

Minh Hàn lắc đầu cười nhẹ, nhìn Hoàng Dương:

- Như vậy có phải là quá nuông chiều thằng bé không anh?

Rồi quay sang Anh Quân, Minh Hàn nghiêm giọng:

- Em mà không nghe lời anh sẽ cho em nghỉ học luôn.

Anh Quân liền cười nịnh:

- Em luôn luôn nghe lời hai anh mà.

Minh Hàn gật đầu nhưng nói thêm:

- Không chỉ là hai anh mà phải nghe lời tất cả thầy cô giáo của em.

- Vâng, em biết rồi ạ! – Anh Quân cười tươi.

Trong khi đó, Hoàng Dương tủm tỉm cười. Vì Anh Quân, Minh Hàn đánh cho gia đình kia bầm dập thì không biết anh nuông chiều thằng bé hơn hay Minh Hàn nuông chiều hơn nữa đây?

- Ngày mai, anh định giải quyết chuyện này thế nào? – Anh Quân hỏi Hoàng Dương.

Hoàng Dương cười:

- Còn giải quyết thế nào nữa, anh sẽ không bồi thường cho gia đình đó một xu nào. Dẫu có thừa tiền thì chúng ta làm từ thiện chứ không thể cho hạng người đó được.

Anh Quân cười tươi:

- Vâng ạ. Cái nhà đó thật đáng ghét.

Minh Hàn cười nhẹ:

- Ghét hay không em cũng không cần nghĩ tới họ làm gì nữa. Mọi chuyện đã có hai anh lo. Bây giờ em đi học bài đi.

Tất nhiên, nghe thế Anh Quân liền cười. Cậu đáp vâng rồi chạy nhanh lên phòng học.

Ngoài trời, gió xuân cuối mùa vẫn nhẹ nhẹ thổi cho những cây hoa hướng dương ngập tràn sức sống.