Chương 7 : Chịu phạt

​Chương 37:

CHỊU PHẠT

​Sáng hôm sau, khi những bông hoa hướng dương còn chưa thức dậy, Anh Quân đã lay người Minh Khang:

​- Dậy! Dậy ngay!

​Minh Khang mắt nhắm mắt mở, nói giọng ngái ngủ:

​- Có chuyện gì vậy? Mấy giờ rồi?

​Anh Quân chỉ đồng hồ, nói:

​- Hơn 5 giờ rồi. Dậy thôi!

​Minh Khang ngáp một cái:

​- Còn sớm mà. Cậu gọi tôi dậy sớm vậy làm gì?

​Anh Quân cười tinh quái, nói một tin làm Minh Khang "chấn động:

​- Anh dậy tập võ với tôi.

​Ngay lập tức, Minh Khang ngồi bật dậy:

​- HẢ??? Cậu nói gì? Tập....tập....võ? Tôi không nghe lầm đấy chứ?

​Anh Quân gật đầu, giọng chắc nịch:

​- Phải! Tập võ. Anh không nghe nhầm mà hoàn toàn chính xác.

​Minh Khang dụi dụi mắt:

​- Nhưng tại sao? – Minh Khang hỏi.

​Anh Quân đáp tỉnh bơ:

​- Sáng nào anh Minh Hàn cũng dạy võ cho tôi. Vì thế hôm nay anh cũng phải dạy võ cho tôi như vậy.

​Minh Khang tròn mắt, há hốc miệng, hồi lâu mới nói nên lời:

​- Tôi không có biết võ thì làm sao dạy cho cậu được đây.

​Trái lại với Minh Khang, Anh Quân thản nhiên:

​- Tôi không cần biết. Bây giờ anh mau dậy, vệ sinh cá nhân rồi xuống chỗ hồ sen cho tôi. Tôi sẽ xuống trước, mười phút nữa mà không thấy anh xuống thì anh liệu trưa nay không còn chiếc răng nào nhai cháo đâu đó.

​Nói rồi, cậu nhóc quay đầu đi thẳng, ánh mắt hiện nét cười tinh quái rồi đóng sầm cửa lại.

​Còn lại Minh Khang, cậu ngồi bất động trên giường. Thật đúng là sét đánh ngang tai mà. Mới sáng sớm mà đã phải vậy rồi sao? Ông trời không có thương cậu ư? Minh Khang phải làm sao với cái cậu nhóc này đây. Minh Khang nhớ ngày nào Minh Hàn tập võ mà vã mồ hôi lạnh. Cậu thật không dám nghĩ mình sẽ có ngày phải như vậy.

​Đồng hồ tích tắc quay.

​AAA!!!.... Minh Khang hét lên – Phải nhanh thôi! Cái cậu nhóc chết tiệt kia!....

​Vội vàng, Minh Khang chạy vào nhà vệ sinh. Cậu biết nếu như cậu cứ ngoan cố ở đó thêm thì lời Anh Quân dễ mà có thể thành sự thật. Cậu nhóc đó không có nói chơi bao giờ. Tuy Minh Khang chắc Anh Quân sẽ không dám làm như cậu nhóc nói song cái thân Minh Khang sẽ chẳng thể nào thoát được. Cậu sẽ thân tàn ma dại với cậu nhóc lúc nào không hay.

​Tiếng loảng xoảng vang lên.

​BỤP! RẦM!

​Minh Khang ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà.

​- Anh cũng biết điều đó! – Anh Quân nói khi nhìn thấy Minh Khang hấp tấp chạy xuống.

​Minh Khang vừa thở vừa nói:

​- Cậu...cậu...cậu...

​Anh Quân cười:

​- Cậu làm sao nào?

​Nói rồi không đợi Minh Khang trả lời, Anh Quân tiếp:

​- Chúng ta bắt đầu thôi.

​Minh Khang giơ tay đầu hàng:

​- Cậu phải cho tôi thở một chút đã chứ!

​Anh Quân lắc đầu:

​- Không. Tôi nói bắt đầu là bắt đầu.

​Lời vừa dứt, nắm đấm của Anh Quân nhằm thẳng mặt Minh Khang mà tấn công. Tất nhiên Minh Khang không còn cách nào khác, đành phải ngửa người ra sau nhưng nào ngờ cậu nhóc không chủ định đánh vào mặt Minh Khang, cậu nhóc chỉ chờ Minh Khang làm vậy để quét chân cho Minh Khang ngã nhào.

​- Cậu...cậu chơi gian? – Minh Khang ấm ức nói.

​Anh Quân ôm bụng cười:

​- Tôi đâu có chơi trò với anh mà gian với không gian.

​Minh Khang ậm ừ:

​- Cậu...lừa...tôi.

​Một lần nữa, Anh Quân cười hoài không thôi:

​- Anh không biết xưa nay đánh võ đều là lừa cả sao. Lừa được cao thủ coi như là thắng rồi.

​Nghe vậy, Minh Khang nghĩ cũng phải nhưng cậu vẫn thấy khó chịu với cái cậu nhóc kia. Cậu nào có được tập võ bao giờ đâu chứ, chỉ tránh một cách tự nhiên thôi mà, còn cậu ta được dạy võ từ năm lên mấy thì Minh Khang không rõ nhưng chắc hẳn là rất lâu rồi. Minh Khang nhớ cậu từng nghe chuyện Anh Quân xông vào tập đoàn Vạn Tường làm từ trên xuống dười tập đoàn đó nhốn nháo như thế nào thì đủ biết bản lĩnh của cậu nhóc trước mặt mình kia.

​- Anh còn không đứng lên tôi đánh tiếp này! – Anh Quân nói.

​Thế nhưng, dù nói vậy song cậu nhóc lại chẳng chờ Minh Khang làm theo điều cậu nói mà tấn công liền. Vì vậy tiếng đấm, tiếng đá, tiếng nói, tiếng cười,... vang lên làm náo động hồ sen vốn yên tĩnh trong một buổi sáng tinh mơ. Nhìn cảnh này, có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ Anh Quân đang dạy Minh Khang tập võ, có lẽ nó giống đánh nhau hơn nhiều.

​Một lát sau,

​- Thôi....thôi... tôi xin cậu đó. Tha cho tôi toàn mạng được không? – Minh Khang thở hổn hển với thân hình bầm dập nói.

​Anh Quân nhìn Minh Khang đứng không nổi như vậy thì hiểu thế là đủ rồi. Nếu thêm nữa thì cậu không chết với Minh Khang mà sẽ chết chắc với Minh Hàn. Cậu cười:

​- Hôm nay tập đến đây thôi, khi nào rảnh tập tiếp vậy.

​Minh Khang há hốc miệng:

​- Vẫn còn nữa sao?

​Anh Quân gật đầu như một chuyện rất dễ nghe vậy:

​- Tất nhiên.

​Minh Khang đang lóp ngóp bò dậy thì lập tức ngã tiếp. Lời Anh Quân vừa nói đúng là sét đánh ngang tai cậu mà.

​- Tôi đói rồi. Giờ tôi đi ăn đây. Thức ăn có hạn, anh mà không nhanh, bị đói ráng chịu nhé.

​Và rồi Anh Quân cười tinh quái đi luôn để lại Minh Khang kêu than không được mà im lặng cũng không xong.

​- Chờ tôi với! – Minh Khang gọi với theo.

​Với cái thân ê ẩm như vậy mà còn không được ăn nữa thì có lẽ đến trưa Minh Khang không còn được nhìn thấy mặt trời nữa.

​Bất chợt,

​- Anh về rồi này! Hai em ở nhà thế nào? Học bài tốt chứ? – Là giọng Hoàng Dương.

​Minh Khang nghe thấy vậy thì cười tươi. Hoàng Dương đã về đến nhà thì chắc chắn Minh Hàn cũng về tới. Mà Minh Hàn về tới thì cậu sẽ không phải chịu trận với cậu nhóc kia nữa. Tuy là ở bên cậu nhóc ấy vui thật nhưng bị thân tàn ma dại thế này thì Minh Khang cũng chẳng dám đâu, cụ thể là Minh Khang đang không biết là hôm nay mình có bữa sáng để ăn không nữa. Có Minh Hàn ở nhà vẫn là tốt hơn nhiều. Vì vậy, Minh Khang cố gắng lết dậy, tập tễnh đi ra nơi phát ra tiếng nói.

​Trong khi đó, Anh Quân trái ngược hoàn toàn với Minh Khang. Nghe giọng của Hoàng Dương, Anh Quân giật nảy người. Minh Hàn đã về rồi sao? Để Minh Hàn nhìn thấy cậu làm Minh Khang như vậy thì... đời Anh Quân coi như tàn rồi. Thế nên, cậu đi đi lại lại chưa biết tính làm sao.

​- Hai đứa đi đâu cả rồi mà không thấy đứa nào hết vậy? – Hoàng Dương đặt chân lên sảnh và nói to.

​Minh Hàn thì nhìn quanh rồi cất tiếng gọi:

​- Minh Khang! Anh Quân!

​- Dạ! Em ra ngay đây. – Cả hai đồng thanh.

​Hoàng Dương lắc đầu cười, lời nói của anh với hai đứa em này so với Minh Hàn thật đúng là không có giá trị mà. Anh nói từ cổng nói vào mà chẳng đứa nào ra cũng không đứa nào thưa trong khi Minh Hàn vừa cất tiếng thì cả hai đã đồng thanh rồi. Không lẽ anh chiều chúng quá nên chúng sinh hư rồi sao? Hoàng Dương cũng không rõ nữa.

​- Hai anh về sớm vậy ạ? Em tưởng đến chiều hai anh mới về. – Nghe giọng Minh Hàn, Anh Quân không còn cách nào khác phải chạy ra và cười nói.

​Hoàng Dương cười:

​- Anh xong việc từ tối hôm qua rồi nhưng muộn quá nên đành để sáng hôm nay về sớm.

​Rồi anh xoa đầu cậu nhóc:

- Em ở nhà có ngoan không? Có nghe lời Minh Khang không?

Anh Quân gãi đầu, cậu nhóc chưa biết đáp Hoàng Dương ra sao thì nghe Minh Hàn hỏi:

- Minh Khang đâu rồi?

- Anh ấy...anh ấy... - Anh Quân ấp úng. Trước mặt Minh Hàn, cậu nhóc đúng là một con cún con ngoan ngoãn.

Minh Hàn nhìn thẳng mắt Anh Quân:

- Cậu ấy ở đâu?

- Em đây ạ! Anh về rồi à? – Minh Khang vừa tập tễnh đi vào vừa cười nói.

Hoàng Dương nghe giọng Minh Khang, ngoái lại nhìn thì bật cười. Anh biết nguyên nhân là từ đâu nên tiếp tục xoa đầu Anh Quân:

- Em thật là...

Rồi anh đưa mắt nhìn Minh Hàn, xem Minh Hàn sẽ làm gì thì thấy sắc mặt Minh Hàn vẫn không hề đổi. Cho đến lúc này, thực sự Hoàng Dương vẫn chưa bao giờ biết trong cái đầu lạnh lùng kia suy nghĩ thế nào nữa.

- Em bị làm sao vậy? – Minh Hàn hỏi Minh Khang.

​Minh Khang rất muốn đi nhanh nhưng lúc này cậu không thể. Vừa đi chầm chậm, cậu vừa trả lời:

​- Em đi ra hồ sen nhưng bị trượt chân nên bị ngã thôi ạ.

​Nói rồi cậu đưa mắt nhìn Anh Quân thấy cậu nhóc đang ra hiệu gì đó, có lẽ là cảm ơn cậu.

​Thế nhưng... đâu có chuyện dễ dàng như vậy. Minh Hàn im lặng, chờ cho Minh Khang đi đến nơi, lạnh giọng nói:

​- Em biết nói dối anh từ khi nào vậy?

​Mặt Minh Khang lập tức tái xanh. Giọng nói đó của Minh Hàn... cậu không thể nào không lạnh mà run.

​- Em... em... em...

​Nhìn Minh Khang từ trên xuống dưới, Minh Hàn nói:

​- Em nghĩ mình nói dối được anh sao?

​Minh Khang ấp úng:

​- Không...không... ạ...

​Cậu cúi đầu. Minh Khang thật không dám đối diện với ánh mắt này của Minh Hàn.

​Trong khi đó, Minh Hàn đã quay sang Anh Quân:

​- Trước khi đi anh dặn em thế nào em còn nhớ không?

​Không khác gì Minh Khang, Anh Quân cúi đầu, lí nhí nói:

​- Dạ...có...ạ...

​Minh Hàn gật đầu:

​- Có nhớ thì tốt! Nhưng nhớ mà không nghe lời thì phải bị phạt. Em ra ngoài hồ sen và quỳ ở đó hai giờ cho anh.

​- Minh Hàn! Em... – Hoàng Dương định xin cho Anh Quân song Minh Hàn đã ra hiệu cho anh im lặng. Anh biết tính Minh Hàn, một khi đã quyết việc gì thì sẽ không bao giờ thay đổi. Thế nên, anh cũng không còn cách nào khác ngoài việc dành cho Anh Quân cái nhìn an ủi.

​Nhìn Minh Khang đang cúi gằm mặt, Minh Hàn nói:

​- Còn em, em đã nói dối anh, muốn bao che tội lỗi cho cậu ấy thì cũng phải chịu phạt chung. Em ra đó và đứng tấn cho anh. Anh Quân chắc chắn cho em biết đứng tấn thế nào rồi.

​Và lấy một quyển sách trong vali ra, Minh Hàn đưa cho Minh Khang và nói tiếp:

​- Để yên quyển sách này trên đầu, tuyệt đối không được làm nó rơi xuống.

​Nói rồi, Minh Hàn lạnh lùng đi thẳng vào trong.

​Hoàng Dương lắc đầu thở nhẹ, nhìn Minh Khang và Anh Quân đầy cảm thán rồi đành đi vào.

​Còn lại Minh Khang và Anh Quân, cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi cả hai cùng cúi đầu và ngậm ngùi đi ra phía hồ sen.

​Nắng nhẹ. Ánh nắng ban mai tuyệt đẹp.

​Minh Hàn bước vào phòng, đặt vali xuống rồi mở cửa sổ cho những tia nắng mùa xuân tràn đầy sức sống theo đó ùa vào phòng làm sáng bừng cả không gian.

​- Sao em phạt hai đứa nhỏ nặng vậy? – Hoàng Dương ngồi xuống cạnh Minh Hàn và nói.

​Minh Hàn nhìn anh:

​- Anh thấy đó là phạt nặng sao?

​Hoàng Dương gật đầu:

​- Đúng vậy. Em chỉ cần nói chúng lần sau sửa sai là được rồi. Hai đứa nhỏ cũng ngoan mà.

​Minh Hàn cười nhạt:

​- Anh biết ngày trước cậu em phạt em thế nào không? Những hình phạt em đưa ra cho Anh Quân đều đã được giảm đi, chỉ còn lại 1/3 của hình phạt chính.

​Hoàng Dương há hốc miệng:

​- Anh có nghe lầm không vậy? Cậu em...cậu...em còn những hình phạt phụ kèm theo nữa sao.

​Minh Hàn gật đầu thản nhiên:

​- Phải! Trẻ con nuông chiều sẽ sinh hư.

​Rồi nhìn ra hướng hồ sen, Minh Hàn nói thêm:

​- Anh Quân là một cậu bé không dễ dạy. Nếu chúng ta không dạy dỗ cẩn thận thì nó rất dễ sa ngã.

​Hoàng Dương ừ nhẹ. Anh thấy lời Minh Hàn nói cũng phải nên không có ý kiến gì nữa nhẹ kéo Minh Hàn vào lòng rồi cười.

​- Anh đói chưa? – Minh Hàn hỏi.

​Nhưng có lẽ hình như câu hỏi này của Minh Hàn là hơi thừa vì với Hoàng Dương thì bất cứ khi nào có đồ ăn do Minh Hàn làm thì anh đều đói cả. Hơn nữa, Minh Hàn nhắc tới Hoàng Dương mới nhớ rằng từ sáng đến giờ anh chưa có gì vào bụng. Thế nên, lúc này Hoàng Dương cười tươi, gật đầu vui vẻ nhìn Minh Hàn.

​Minh Hàn véo lên má anh rồi cười nhẹ, nói:

​- Hai đứa nhỏ chắc cũng chưa có ăn gì. Em sẽ làm vài món ngon cho chúng.

​Nói rồi, Minh Hàn liền đi xuống bếp. Tất nhiên là sẽ có cả Hoàng Dương theo sau.

​- Cho cả anh nữa nhé! – Hoàng Dương nói tiếp lời Minh Hàn.

​Minh Hàn cười, định nói gì đó với Hoàng Dương nhưng chợt mặt trùng xuống cho sắc lạnh dâng cao.

​Hoàng Dương nhìn theo ánh nhìn của Minh Hàn thì hiểu ngay nguyên nhân đến từ phòng bếp. Tuy Anh Quân có dọn dẹp nhưng Minh Khang làm hỏng quá nhiều đồ đạc nên Minh Hàn chỉ nhìn qua là biết ngay.

​- Là Anh Quân bắt Minh Khang nấu ăn đây mà. – Minh Hàn nói.

​Hoàng Dương thoáng ngạc nhiên:

​- Sao em biết?

​Minh Hàn gõ lên đầu Hoàng Dương nói:

​- Càng ngày anh càng ngốc quá đi!

​Hoàng Dương cười:

​- Em thông minh quá rồi nên anh ngốc một chút cũng tốt.

​Minh Hàn lắc đầu cười, nói:

​- Nếu là Anh Quân làm thì sẽ đâu có chuyện gì, chỉ có thể là Minh Khang thôi. Minh Khang đâu có vào bếp bao giờ, làm sao biết nấu ăn. Cậu ấy vào bếp cái bếp không tan tành mới là lạ.

​Hoàng Dương gật đầu:

​- Thế bây giờ em tính sao?

​Minh Hàn nói:

​- Còn tính sao nữa, đi với em nào!

​Và không chờ Hoàng Dương, Minh Hàn quay đầu đi ra ngoài.

​Hoàng Dương vội chạy theo:

​- Em định đi đâu vậy? Đừng nói là định ph..ạt...t....

​Chữ phạt chưa được Hoàng Dương nói thành tiếng thì đã bị anh nuốt vào trong vì cái nhìn lạnh lẽo Minh Hàn dành cho anh.

​- Anh còn thắc mắc nhiều thì em không cho anh ăn luôn đó. – Minh Hàn cảnh cáo.

​Hoàng Dương cười, làm bộ cún con mừng rỡ:

​- Anh không nói nữa, anh ngoan mà.

​Minh Hàn thấy anh như vậy thì cười nhẹ, nói:

​- Vậy chúng ta đi mua đồ nào.

​Ngay lập tức Hoàng Dương cười tươi, đi lấy xe rồi cùng Minh Hàn đi mua đồ. Nói là đi mua đồ chứ sự thực thì Hoàng Dương đi xách đồ mà thôi còn mua gì, mua ở đâu và mua như thế nào đều do Minh Hàn quyết định vì Hoàng Dương không biết gì về công việc bếp núc. Tuy Minh Hàn có dạy anh nấu ăn thì cũng chỉ là những món cơ bản, nguyên liệu đều do Minh Hàn mua sẵn, còn để tự Hoàng Dương làm tất cả thì chắc chắn anh không làm nổi. Mà anh cũng đâu cần làm vì bên cạnh anh luôn có một đầu bếp số một.

​- Hôm nay em nấu món gì mà mua nhiều thứ vậy? – Hoàng Dương hỏi.

​Minh Hàn cười:

​- Lát nữa anh sẽ biết.

​Nghe vậy, Hoàng Dương định gặng hỏi thêm thì đã nghe Minh Hàn nói:

​- Đủ rồi đó, chúng ta về thôi.

​Lời vừa dứt, Minh Hàn xách một phần đồ lên xe. Hoàng Dương không còn cách nào khác là cũng lên xe vì anh muốn hỏi nữa thì đứng đó cũng không hỏi được. Có trách là trách anh yêu và cưới một người vợ quá lạnh lùng thôi song Hoàng Dương thì chưa bao giờ có ý nghĩ đó vì được sống với Minh Hàn là hạnh phúc quá lớn với anh.

​Về nhà, Minh Hàn bắt tay ngay vào công việc nấu nướng và chẳng mấy chốc thì mùi thơm từ thức ăn bay khắp khu biệt thự của Hoàng Dương làm cho những người gần đó không sao làm cho cái bụng của mình ngừng sôi lên và cái miệng của mình quên thèm thuồng.

​Hoàng Dương "lân la" đến gần Minh Hàn, nhỏ giọng nói:

​- Minh Hàn! Cho anh ăn một miếng trước nhé!

​Minh Hàn không có phản ứng gì. Hoàng Dương thấy vậy thì cười cười, cầm một đôi đũa lên, rón rén tiến gần đến món ăn vẫn còn được yên vị trong nồi. Anh đang định gắp miếng đầu tiên lên thì... đôi đũa trong tay Minh Hàn đã kịp thời chặn đôi đũa của Hoàng Dương lại làm anh muốn gắp cũng không được mà muốn buông ra cũng không xong.

​Minh Hàn lạnh lùng nhìn anh:

​- Anh hư quá rồi đó! Ra kia ngồi cho em!

​Hoàng Dương biết mình thất bại, đành cười nịnh nọt cầu tài:

​- Ra đó chán lắm. Ở đây với em thích hơn nhiều.

​Nói rồi Hoàng Dương liền ôm eo Minh Hàn từ phía sau và hôn lên tóc người anh yêu.

​- Anh làm như vậy thì em nấu ăn thế nào đây?

​Hoàng Dương cười:

​- Anh mặc kệ, giờ anh thích ôm em.

​Và vòng tay của Hoàng Dương siết chặt hơn. Còn Minh Hàn tuy nói vậy song vẫn đứng yên cho anh ôm trong khi tay thì vẫn không ngừng chế biến các món ăn trên bếp.

​Cùng lúc đó, ngoài hồ sen, có hai cái bụng đang kêu gào thảm thiết. Sáng nay, Minh Khang và Anh Quân cũng chưa có được ăn, cả hai lại còn phải vận động mạnh vào sáng sớm nên càng đói hơn. Vậy mà giờ này còn phải chịu hình phạt nơi đây thật không dễ chịu chút nào. Ấy thế nhưng cả hai lại thấy rằng hình phạt của Minh Hàn đưa ra vẫn không sao khó chịu bằng cảm giác từ mùi thơm kia đưa tới mà không được thưởng thức cho cái bụng thêm cồn cào.

​- Không biết anh Minh Hàn đang nấu gì mà thơm vậy không biết nữa! – Minh Khang nói.

​Anh Quân lạnh giọng:

​- Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai. Anh Minh Hàn có khi nào làm một món ăn đến lần hai đâu mà tôi biết. Các món anh ấy nấu tôi đều chưa ăn qua, mà dù có ăn qua rồi thì vị do anh Minh Hàn làm cũng hoàn toàn khác, ngon hơn gấp nhiều lần.

​Minh Khang gật đầu:

​- Cậu nói cũng phải. Tôi ở cùng nhà với anh ấy hai năm cũng không ăn món ăn nào của anh ấy hai lần.

​Rồi ngước mắt một cách khó khăn lên bầu trời đang toả ánh sáng dịu mát, Minh Khang nói tiếp:

​- Chúng ta ở đây được bao lâu rồi nhỉ? Bao giờ mới được ăn đây? Tôi đói lắm rồi.

​Anh Quân cau mày:

​- Mới được khoảng một giờ thôi. Anh nên nhớ chúng ta đang bị phạt, còn muốn ăn nữa sao?

​Minh Khang cười:

​- Ăn là nhu cầu tất yếu của con người mà. Không ăn thì làm sao sống được. Cậu cũng đâu khác gì tôi, cậu nuốt nước bọt từ nãy tới giờ mà.

​Anh Quân hừ một tiếng nói:

​- Anh nhiều lời quá rồi đó. Im ngay cho tôi, còn nói thêm thì anh liệu cái thân anh đó.

​Minh Khang cười nhạt:

​- Tôi cũng đang liệu rồi đây. Nếu như không phải tại cậu thì sao tôi phải chịu cái cảnh này. Có lẽ giờ này tôi đang được ăn đồ anh Minh Hàn làm rồi.

​- Sao lại tại tôi? – Anh Quân hỏi.

​Minh Khang cười:

​- Tôi không bao che cho cậu thì tôi có phải đứng tấn ở đây không? Lại còn thêm cái quyển sách trên đầu này nữa, cổ tôi cứng ngắc rồi, không biết sau đợt này còn cử động được không nữa.

​Anh Quân cười khẩy:

​- Tôi có nhờ anh bao che cho tôi à?

​Minh Khang uất ức, ấp úng nói không nên lời:

​- Cậu... cậu... cậu đánh tôi rồi mà giờ còn nói vậy được sao?

​Anh Quân lè lưỡi:

​- Ai bảo anh đáng ghét quá làm gì?

​Minh Khang thở dài:

​- Tôi chịu thua cậu rồi.

​Nghe vậy, Anh Quân cười đắc chí. Trong lòng Anh Quân vốn không có ghét Minh Khang nhưng cậu nhóc chẳng hiểu sao mình lại thích đấu khẩu và chọc giận Minh Khang. Đối với những chuyện như thế này, Anh Quân có nghĩ nát óc cũng không ra đáp án nên cậu bỏ qua, lấy việc trêu chọc Minh Khang làm niềm vui.​

​Tuy nhiên, lúc này nhìn Minh Khang im lặng với khuôn mặt u ám, Anh Quân lại thấy không được thoải mái. Cậu cũng không rõ tại sao nhưng cậu muốn phá tan cái không khí im lặng này bằng việc bắt đầu lên tiếng:

​- Anh Hoàng Dương bây giờ cũng đang ngồi chờ ăn, khổ không kém chúng ta đâu. Chúng ta chỉ ngửi thấy mùi từ xa bụng đã sôi lên thì anh ấy vừa nhìn vừa ngửi thì còn thấy khó chịu hơn nhiều.

​Minh Khang ngạc nhiên:

​- Tại sao?

​Anh Quân cười:

​- Anh Minh Hàn đang nấu ăn thì đâu có ai được ăn trước đâu. Khi nào anh ấy nấu xong mới được ăn mà.

​Minh Khang gật đầu, nghĩ cũng phải, tự nhiên cậu cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều.

​Nắng lên.

​Nắng tháng ba dịu dạng vuốt ve những bông hoa hướng dương đang vươn lên đón mặt trời.

​Minh Hàn bày bàn ăn xong, nghĩ cũng đã đến lúc nên tha cho hai đứa nhỏ, bèn nói với Hoàng Dương:

​- Em ra gọi hai đứa nhỏ vào, anh không được ăn trước đâu đó!

​Hoàng Dương liền cười tươi:

​- Em đi nhanh lên đi, anh đói lắm rồi.

​Khoé miệng hơi nhếch lên một nụ cười tuyệt đẹp, Minh Hàn đi về phía hồ sen.

​- Hai đứa đã biết lỗi của mình chưa? – Minh Hàn lạnh giọng hỏi.

​Anh Quân ngoan ngoãn gật đầu, còn Minh Khang thì nói:

​- Lần sau em không dám vậy nữa đâu ạ.

​- Còn lần sau nữa sao? – Minh Hàn nói.

​Minh Khang liền líu lưỡi:​​

​- Không...không...không còn lần nào nữa...

​Minh Hàn cười nhẹ:

​- Được rồi. Hai đứa đi vào với anh nào.

​Ngay lập tức, hai khuôn mặt tươi hơn cả nắng xuân. Minh Khang và Anh Quân liền đứng dậy nhưng nào ngờ...đầu gối của Anh Quân thì trùng xuống còn đôi chân của Minh Khang thì cứng đờ. Hai giờ vừa qua thật không dễ chịu chút nào cho cả hai.

​Minh Hàn lắc đầu cười rồi tay trái nâng Anh Quân, tay phải đỡ Minh Khang, nói:

​- Vào anh thoa thuốc cho nào!

​Nói rồi, Minh Hàn dìu cả hai đi những bước chậm rãi vào nhà. Tất nhiên với Anh Quân và Minh Khang, được Minh Hàn dắt đi như vậy thì còn gì sướиɠ hơn, có điều là bàn tay của Minh Hàn quá lạnh so với cả hai mà thôi.

​- Hai em ngồi xuống đây chờ anh lấy thuốc! – Minh Hàn nói khi vào nhà.

​- Vậng ạ! – Cả hai đồng thanh.

​Tuy nhiên cái cổ của cả hai lại hướng vào phòng bếp vì mùi thơm quyến rũ từ trong đó đưa ra. Minh Hàn nhìn vậy thì cười nhẹ.

​- Hai em có sao không? Có đau lắm không? – Hoàng Dương chạy ra và hỏi.

​Anh Quân lắc đầu:

​- Không sao đâu ạ!

​Trong khi đó Minh Khang nhoẻn miệng cười dẫu nụ cười không được tươi cho lắm.

​Hoàng Dương thấy vậy cũng cười nhẹ. Từ nhỏ đến giờ anh chưa từng bị phạt vì bố mẹ anh vô cùng nuông chiều anh. Thế nên, anh không biết cảm giác bị phạt là thế nào song anh nghĩ nó thật không dễ chịu. Anh nhìn Minh Hàn đang cầm thuốc trong tay đi xuống thì hiểu rằng Minh Hàn phạt cả hai cũng là vì thương chúng mà thôi.

​Ngồi xuống cạnh Anh Quân, Minh Hàn nói:

​- Em kéo quần cao lên để anh thoa thuốc cho nào.

​Anh Quân gật đầu và làm theo lời Minh Hàn. Minh Hàn cười nhẹ và bắt đầu công việc của mình.

​Một cảm giác lành lạnh truyền đến người Anh Quân làm cậu dễ chịu vô cùng, không biết là từ bàn tay Minh Hàn hay là từ thuốc nữa. Được Minh Hàn quan tâm đúng là vô cùng sung sướиɠ. Anh Quân nghĩ vậy.

​- Xong rồi! Đến Minh Khang nào! – Minh Hàn nói làm Anh Quân có một chút nuối tiếc.

​Trong khi đó, Minh Khang lại cười rất tươi. Cậu chưa bao giờ biết cảm giác được Minh Hàn chăm sóc là thế nào cho đến ngày hôm nay. Trước đây, trong mắt Minh Khang, Minh Hàn là một con người của băng tuyết.

​- Em cởϊ áσ ra đi. – Minh Hàn nói.

​Minh Khang thoáng ngạc nhiên:

​- Để làm gì ạ?

​Minh Hàn cười nhẹ:

​- Em không cởϊ áσ ra thì anh thoa thuốc cho em thế nào được. Anh Quân toàn đánh vào người em mà.

​- Sao anh biết? – Minh Khang tròn mắt.

​Minh Hàn cười:

​- Chuyện đó mà qua mắt được anh thì anh đâu còn là anh Minh Hàn của em nữa.

​Rồi nhìn Minh Khang, Minh Hàn nói tiếp:

​- Nhanh cởϊ áσ ra nào kẻo thức ăn nguội hết bây giờ là cho em nhịn luôn đó.

​Ngay lập tức, chiếc áo đã nằm trên tay Minh Khang khi Minh Hàn vừa dứt lời. Hoàng Dương và Anh Quân thấy vậy thì cười khúc khích trong khi Minh Hàn cũng phải nhếch mép.

​Không khác nào Anh Quân, bàn tay Minh Hàn chạm tới đâu là nơi đó Minh Khang thấy lành lạnh. Cậu không thể ngờ rằng không những tính cách của Minh Hàn lạnh lùng mà đôi tay cũng giá lạnh đến vậy. Giờ cậu đã hiểu trong lễ cưới Minh Hàn giả làm Minh Hà ngày nào, Hoàng Dương suýt nữa rơi nhẫn khi đeo nó lên tay Minh Hàn.

​- Em bị làm sao vậy? – Minh Hàn hỏi khi thấy Minh Khang nghĩ ngợi điều gì đó.

​Minh Khang chợt giật mình:

​- Không! Không sao đâu ạ! Xong chưa anh?

​Minh Hàn gật đầu:

​- Xong rồi đó em, chúng ta đi ăn thôi nào.

​Lập tức tiếng cười vang lên từ Minh Khang và Anh Quân, tất nhiên là không thể thiếu Hoàng Dương. Tuy là bữa ăn sáng nhưng Minh Hàn biết cả ba đều đói nên làm rất nhiều món ngon. Vì vậy hiện tại cả ba đều vô cùng sung sướиɠ. Minh Khang và Anh Quân tưởng như cái đau đã tan biến.

​Tiếng cười.

​Căn nhà ấm áp.

​Gió thổi.

​Bông hoa hướng dương khẽ lay động cho thời gian dần trôi.