Chương 36:
RUNG ĐỘNG ĐẦU ĐỜI
- Ê! Có chuyện gì mà cậu vui vậy? – Cô gái có mái tóc dài đến bên Minh Khang và nói.
Minh Khang ngẩng lên thì thấy Mai Hương đã đứng cạnh cậu từ khi nào và lúc này cô nàng đang chống cằm chờ đợi câu trả lời của cậu.
- Không! Có gì vui đâu? – Minh Khang đáp.
Mai Hương nhíu mày:
- Thật không vậy?
Minh Khang ngập ngừng:
- À...ừ...thật...
Nhẹ thở dài, Mai Hương nhìn ra cửa sổ với vẻ đăm chiêu:
- Không có gì vui sao lại có người cười tủm từ sáng đến giờ nhỉ?
Ngay lập tức mặt Minh Khang đỏ như trái cà chua chín mọng.
- Đâu...đâu có... - Minh Khang ấp úng.
Mai Hương đưa tay chống cằm, mỉm cười:
- Đâu có sao cậu phải đỏ mặt vậy?
Minh Khang vội đưa tay sờ sờ má mình, lắc đầu:
- Tớ đỏ mặt sao? Làm gì có.
Mai Hương bật cười:
- Như thế không gọi là đỏ mặt thì nên gọi là gì vậy cậu?
Ậm ừ, Minh Khang không nói nên lời:
- Thì...thì...
- Thì sao? Cậu nên nhớ cậu không biết nói dối đâu Minh Khang? – Mai Hương cười nói.
Minh Khang gãi đầu. Cậu biết Mai Hương rất tinh ý và tính từ khi làm bạn với Mai Hương đến giờ, cậu chưa bao giờ có thể giấu nổi Mai Hương bất kỳ điều gì. Và lúc này cũng vậy, nhìn ánh mắt biết nói của Mai Hương, Minh Khang ấp úng hoài.
- Cậu thích ai rồi đúng không? – Mai Hương cười nói.
Vội xua tay, Minh Khang nói:
- Không...không...không phải đâu.
Mai Hương gật gù, giọng nói dường như có chút vui mừng:
- Thế sao?
Minh Khang gật gật:
- Ừ...ừ...
Cười tươi, Mai Hương nói tiếp:
- Cuối tuần này lớp mình sẽ đi chơi đó, cậu có đi không?
- Hả? Cậu nói gì? Cuối tuần này? – Minh Khang há hốc miệng.
Mày liễu hơi cau, Mai Hương nói:
- Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Cứ như trúng tà vậy đó.
Lắc đầu, Minh Khang bình tĩnh hơn nói:
- Sao như vậy được chứ? Cậu vừa nói lớp mình cuối tuần này đi chơi đúng không?
Mai Hương gật đầu, mỉm cười:
- Đúng vậy. Cậu đi chứ?
Một thoáng im lặng, Minh Khang nói:
- Không. Cuối tuần này mình không đi được.
Đôi mắt long lanh chợt gợn buồn, Mai Hương hỏi:
- Sao vậy? Cậu bận gì à?
Minh Khang gật đầu cười:
- Ừ! Anh Minh Hàn bảo tớ làm chút việc ấy mà.
- Anh Minh Hàn? – Mai Hương ngạc nhiên hỏi.
Minh Khang mỉm cười, cậu hiểu sự ngơ ngác của Mai Hương. Cậu nhớ ngày đầu tiên Minh Hàn trở về nhà sống, khi đó Mai Hương đang học bài cùng cậu ở nhà. Đó cũng là lần đầu tiên Minh Khang gặp Minh Hàn vì trước đó thì Minh Hàn không bao giờ về nhà và Minh Khang thì chẳng bao giờ được phép đặt chân đến nhà cậu Minh Hàn. Cậu chỉ thấy Minh Hàn qua ảnh hoặc nghe Minh Hà kể về Minh Hàn thôi. Nghĩ lại lúc ấy, cả Minh Khang và Mai Hương đã phải đứng hình trước một con người con trai lạnh lùng đến cực độ và giây phút đó cũng khiến cậu hiểu tại sao sắc mặt mẹ cậu thay đổi 180 độ khi nhắc đến Minh Hàn như vậy. Hai người cất tiếng chào Minh Hàn và nhận lại một cái nhìn băng giá không hơn không kém từ Minh Hàn. Với Minh Khang, cậu đã nghe qua về Minh Hàn mà còn tim đập chân run trước ánh nhìn của Minh Hàn thì Mai Hương...không thể kiểm soát được đôi chân run lẩy bẩy của mình. Và sau đó quan hệ giữa Minh Khang và Minh Hàn lạnh nhạt thế nào thì Mai Hương biết rõ. Nhiều lúc có bài hai đứa nghĩ nửa ngày không làm được và biết rằng người con trai đang lạnh lùng nhìn vô hồn ra vườn hoa hướng dương kia có thể giải trong nháy mắt nhưng rốt cuộc vẫn không dám hỏi. Minh Hàn cũng chẳng bao giờ nói với cả hai một lời nào. Vậy mà giờ này, nghe Minh Khang nói cậu sẽ làm chút việc cho Minh Hàn thì Mai Hương không thể không ngỡ ngàng.
- Anh Minh Hàn bây giờ không như trước nữa, anh ấy đối với mình rất tốt. – Minh Khang cười nói.
Lập tức Mai Hương cười tươi:
- Thật vậy ư?
Nhưng chợt giọng trùng xuống, Mai Hương nói tiếp:
- Tiếc thật! Thế là cuối tuần cậu không đi chơi được rồi.
Minh Khang cười:
- Còn nhiều cơ hội mà.
Mai Hương ừ nhẹ, cô lấy lại nụ cười đẹp tựa ánh sớm mai, ngó ra phía ngoài cửa lớp rồi nói:
- Cô đang vào lớp rồi, tớ về chỗ đây.
Minh Khang gật đầu, mỉm cười thay cho lời đáp. Cậu xoay xoay chiếc bút và vui vẻ nghĩ về ngày cuối tuần sắp tới.
Minh Khang thấy mình cũng thật lạ. Từ khi nghe Minh Hàn nói cậu sẽ đến giúp Minh Hàn dạy Anh Quân học đến giờ, cậu cười hoài không thôi, cười đến mức mẹ cậu phải nhắc cậu không biết bao nhiêu lần trong bữa tối hôm qua và hôm nay thì đến lượt Mai Hương. Cậu cũng chẳng hiểu vì sao mình lại như vậy nữa. Mai Hương nói cậu thích ai đó ư? Cậu không rõ. Không lẽ người cậu thích là Anh Quân? Cậu mới gặp cậu nhóc đó một lần và bị cậu ta đá cho ngã nhào thì làm sao có thể thích cậu ta được. Minh Khang không biết. Cậu lắc đầu và gạt đi những suy nghĩ không nhiều trong mình và tập trung vào giờ học nếu không muốn bị đuổi ra ngoài không cần báo trước.
Trong khi đó, trong phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên An, Anh Quân tiếp tục được người đứng đầu của tập đoàn này dạy chương trình tiểu học. Nhưng ngày hôm nay thì anh không dạy Toán và Tiếng Việt như thường lệ mà là dạy ngoại ngữ - dạy ngoại ngữ theo yêu cầu của Anh Quân.
Hoàng Dương đưa mắt nhìn người anh yêu, anh thật không thể ngờ cách của Minh Hàn lại công hiệu đến vậy, chỉ ngay sau một đêm, cậu nhóc đã thay đổi hoàn toàn thái độ và sáng nay thì Anh Quân chính thức "đòi" học cho bằng được ngoại ngữ.
Nguyên nhân là sau khi từ bệnh viện trở về nhà, Hoàng Dương và Minh Hàn nói chuyện với nhau không một câu nào bằng Tiếng Việt, tất cả được thay thế bằng ngoại ngữ. Nếu là Tiếng Trung thì Anh Quân còn hiểu được nhưng đằng này Minh Hàn và Hoàng Dương dùng Tiếng Anh và Tiếng Đức làm Anh Quân nhìn hai người vừa nói vừa cười mà ngơ ngác không biết gì. Anh Quân hỏi câu nào thì Minh Hàn và Hoàng Dương cũng đều trả lời bằng hai thứ tiếng đó khiến cho Anh Quân hỏi cũng như không. Ban đầu cậu bé ấm ức ra mặt và giận dỗi hai người làm Hoàng Dương lo lắng song Minh Hàn thì thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Minh Hàn nhẹ nhàng kể chuyện cho cậu bé như thể Anh Quân có thể hiểu được vậy. Mà từ trước đến giờ thì Anh Quân chỉ hy vọng được Minh Hàn kể chuyện cho nghe song đặt trong tình huống này thì cậu bé vui không được, buồn cũng không xong mà giận dỗi thì càng không đành.
Đến tối, Minh Hàn kéo Anh Quân vào lòng và cùng cậu bé ngồi xem bộ phim hoạt hình mà Anh Quân rất yêu thích nhưng có điều hôm nay Minh Hàn bật phiên bản Tiếng Anh làm Anh Quân chỉ nhìn được hình còn nghe thì không hiểu gì. Điều đó làm cậu bé thấy vô cùng khó chịu, thà không được xem còn hơn chứ xem thế này thì...Thế nhưng, được ngồi trong lòng Minh Hàn thì cậu nhóc lại không muốn đứng dậy nên suy đi tính lại Anh Quân không biết làm cách nào tốt hơn nữa. Trong khi đó, Hoàng Dương ngồi bên cạnh chỉ cười thầm, thấy thú vị khi quan sát thái độ thay đổi liên xoành xoạch của cậu bé.
Cho đến đêm thì Anh Quân không thể nào ngủ được. Cậu nhóc lăn người qua bên này lại chuyển mình sang bên kia mà nghĩ về những gì Minh Hàn và Hoàng Dương nói hôm nay. Nhưng sự thật thì luôn đáng buồn, Anh Quân có nghĩ nát óc cũng chẳng thể biết hai người đó nói gì. Đặc biệt là những câu chuyện Minh Hàn kể ban chiều làm cậu bé vô cùng tò mò. Và cuối cùng thì cậu nhóc đã đi đến cái quyết định khiến Hoàng Dương giật nảy mình và cười rạng rỡ vào sáng sớm hôm nay là cậu bé muốn học ngoại ngữ càng nhanh càng tốt.
Thế nên, hiện tại trong phòng Hoàng Dương, Anh Quân đang bập bẹ đọc những từ Tiếng Anh đầu tiên.
- Em thấy học Tiếng Anh thế nào? – Minh Hàn nhẹ giọng hỏi.
Anh Quân mỉm cười:
- Rất thích ạ!
Gật đầu, Minh Hàn nói:
- Khi nào anh Hoàng Dương dạy em Tiếng Anh và Tiếng Đức thành thạo, anh sẽ dạy em những thứ tiếng khác mà anh biết.
Ngay lập tức Anh Quân cười tươi:
- Vâng ạ.
Rồi nghĩ ngợi giây lát, cậu bé nói tiếp:
- Anh dạy em đánh cờ được không?
Minh Hàn mỉm cười:
- Tất nhiên là được. Nếu em muốn học thì tất cả những gì anh biết anh đều dạy cho em hết.
Nghe vậy, Anh Quân lấy làm vui lắm, còn Hoàng Dương thì lắc đầu lè lưỡi. Minh Hàn thông minh tuyệt đỉnh học không chút nghỉ ngơi suốt gần hai mươi năm trời, không hề biết đến bất kỳ một trò chơi nào cũng như không hề có một chút cảm xúc nào, trở thành một con người của băng tuyết. Anh Quân muốn học được như Minh Hàn trong khi vừa học vừa chơi thì với trí thông minh của cậu còn phải phấn đấu đến bạc phơ mái đầu. Nghĩ vậy song Hoàng Dương vẫn vui vẻ cười, xoa đầu khích lệ cậu nhóc.
- Hai ngày nữa Minh Khang đến dạy em học, em phải nghe lời cậu ấy nhé! – Minh Hàn nói.
Anh Quân gật đầu ngoan ngoãn khiến Minh Hàn rất hài lòng trong khi Hoàng Dương thì không tin tưởng cậu nhóc bướng bỉnh này lắm. Anh biết cậu nhóc ấy chỉ nghe lời Minh Hàn tuyệt đối thôi còn với người khác thì... còn khổ dài dài. Bằng chứng là chính bản thân anh nhiều lần không biết phải làm sao với trò nghịch ngợm của cậu bé.
Ngoài trời, hoa nắng tháng ba đang tinh nghịch trên những bông hoa tuyết đẹp tuyệt vời của mùa xuân.
...
Hai ngày sau.
Ngày thứ bảy.
- Em ở nhà ngoan nhé, anh và Minh Hàn sẽ về sớm thôi – Hoàng Dương xoa đầu Anh Quân cười nói.
Anh Quân mỉm cười:
- Vâng ạ!
Minh Hàn ừ nhẹ một tiếng, gật đầu:
- Minh Khang đang trên đường tới đó, em chuẩn bị sách vở ra đi thôi.
Rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu bé, Minh Hàn nói tiếp:
- Anh đi đây.
Hoàng Dương thì cười tươi, nhéo mũi cậu bé một cái trước khi lên xe.
Anh Quân mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt đen láy, sáng lấp lánh như ánh sao của cậu bộc lộ sự thích thú thấy rõ. Nhìn theo chiếc xe cho đến khi khuất bóng, Anh Quân chạy nhanh vào nhà.
Gió nhẹ thổi. Những mầm hoa hướng dương đang vươn lên như muốn đi theo đôi chân của cậu nhóc vậy.
- Reng! Reng! Rengggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!............
- Không lẽ anh ta đến nhanh vậy sao? – Anh Quân dừng bước trên bậc thềm và quay đầu lại.
Trước mắt cậu nhóc lúc này là hình ảnh Minh Khang đang vẫy vẫy tay, cười tươi nhìn cậu. Thấy vậy, Anh Quân nhíu mày, tuy cậu không đến mức lạnh lùng như Minh Hàn song cậu cũng không thích cười quá nhiều như vậy.
Anh Quân nói không mặn mà:
- Anh đến sớm vậy?
Ngay lập tức, nụ cười trên gương mặt Minh Khang tắt ngấm. Thái độ này của cậu ta là sao? Minh Khang than thầm và hiểu rằng cậu nhóc này không muốn gặp mình đây mà.
- Cậu có định cho tôi vào nhà không đây? – Minh Khang nói khi thấy Anh Quân đứng bất động, không có ý gì là sẽ mở cổng cả.
Anh Quân xì nhẹ một tiếng. Thực sự mà nói thì cậu chẳng muốn nhìn thấy chàng trai trước mặt chút nào song lời Minh Hàn đã nói ra thì cậu chẳng thể nào làm trái. Không cho Minh Khang vào nhà thì cậu chết chứ chẳng phải anh ta chết. Vì vậy, Anh Quân miễn cưỡng mở cửa, nói với giọng lạnh lùng:
- Vào đi!
Minh Khang thừa đọc được suy nghĩ trong đầu Anh Quân, liền lấy lại nụ cười và đi vào trong, cũng không nhìn Anh Quân thêm nữa. Dường như mới gặp mặt mà hai người đã không lấy làm vui vẻ gì, căn nguyên cũng tại lần gặp gỡ đầu tiên với ấn tượng không chút tốt đẹp.
Công việc đóng cổng tất nhiên là Anh Quân làm. Cậu hậm hực đi sau Minh Khang nhưng rồi đôi mắt cậu chợt loé lên một tia tinh quái. Anh Quân cười nhẹ, chờ cho Minh Khang đi đến thềm nhà:
- Ê! – Anh Quân gọi to.
Giật mình, Minh Khang quay lại:
- Cậu có cần.... AAA!!!...
RẦMMMMM!!!!!!!!!!!....
- Ha ha ha ha....
Trước nhà, Minh Khang đang đo ván còn Anh Quân đứng ôm bụng cười, những viên bi nhỏ lăn nhẹ trên mặt đất, một vài viên còn trên tay Anh Quân.
- Cậu...cậu...dám... - Minh Khang tức tối nói không nên lời.
Anh Quân lè lưỡi, cậu móc túi áo đã thủng ra và nói:
- Tại nó, không phải tại tôi nhé. Tôi cố đỡ lấy những viên bi mà không kịp.
- HỪ!!! – Minh Khang giận tái mặt, cậu biết trong lúc Anh Quân cho tay vào túi đã cố tình làm thủng nó. Với ai chứ với cậu nhóc này thì làm thủng túi áo trong nháy mắt là chuyện quá đơn giản.
Phủi quần áo đứng dậy, Minh Khang thầm trách mình sơ ý, để cậu nhóc làm ngã khi còn chưa được bước vào nhà.
- Cậu đứng ngay cạnh tôi thì lần sau không cần gọi to vậy đâu! – Minh Khang nói.
Anh Quân vờ gật đầu ngoan ngoãn:
- Anh Hoàng Dương nói chỗ này trơn, chưa có sửa lại kịp nên phải đi cẩn thận. Tôi muốn nhắc anh như vậy mà ai ngờ...
Minh Khang nhìn nét mặt nửa cười nửa không của Anh Quân thì hiểu rõ bụng cậu nhóc đang cười thầm mình. Tất nhiên Minh Khang rất khó chịu về điều đó song sắc mặt cậu đã lấy lại sự tươi tỉnh. Dù sao trong mắt cậu thì cậu nhóc này cũng thật đáng yêu.
Vào nhà, Minh Khang nhanh chóng bắt tay vào việc dạy Anh Quân học. Cậu nhóc đã học hết chương trình lớp 3 và việc của Minh Khang trong hai ngày cuối tuần này là dạy xong chương trình lớp 4 cho Anh Quân. Ban đầu, Minh Khang hơi lo lắng vì lớp 4 bắt đầu học Lịch sử. Chính cậu cũng đau đầu mỗi khi học Lịch sử. Tuy nhiên, Minh Hàn đã nói Anh Quân rất giỏi Lịch sử, không cần dạy nên Minh Khang thấy công việc của mình trở nên nhẹ nhàng rất nhiều. Tiếng Việt thì Minh Khang cũng không cần nhắc tới vì miệng lưỡi cậu nhóc kia còn sắc bén hơn Minh Khang nhiều, Anh Quân chẳng có gì khó khăn với môn Tiếng Việt, cậu đọc qua là hiểu hết rồi. Vì vậy, hiện tại Minh Khang sẽ dạy Anh Quân học Toán.
- Cậu lấy sách Toán ra chúng ta học nào! – Minh Khang nói với Anh Quân.
Anh Quân tuy không hứng thú trong việc học cùng Minh Khang nhưng cậu chẳng thể nào lơ là việc học được. Minh Hàn không dạy Anh Quân học nên không kiểm tra cậu nhóc song Hoàng Dương thì chắc chắn sẽ kiểm tra. Mà Hoàng Dương kiểm tra thì Minh Hàn cũng sẽ biết. Anh Quân mà học không xong thì chắc chắn cậu phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng tột độ của Minh Hàn, lúc đó thì cậu nhóc phải xác định số phận của mình rồi. Thế nên, nghe Minh Khang nói, Anh Quân liền lấy sách ra và học rất nghiêm túc.
Minh Khang lấy làm hài lòng vì điều đó. Cậu nhóc này rất thông minh nên Minh Khang cũng không cần giảng gì nhiều, chỉ nói vài câu Anh Quân đã hiểu hết và tự làm bài được rồi. Và vì vậy, dường như công việc chính của Minh Khang là ngồi ngắm cậu nhóc thì đúng hơn.
Vầng dương chếch qua khe cửa, chiếu xuống khuôn mặt non nớt của Anh Quân làm sáng lên đôi mắt tinh anh thỉnh thoảng nhíu lại trước những bài toán khó. Minh Khang ngồi bên, cậu không sao dời mắt khỏi hình ảnh ấy được. Có lẽ cậu thích Anh Quân vì vẻ đẹp ấy chăng? Minh Khang không rõ lắm và cậu nhóc dường như cũng còn quá nhỏ để nghĩ đến điều này. Cười nhẹ, Minh Khang đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối trên trán cậu bé.
Thấy vậy, Anh Quân ngẩng lên, nhìn Minh Khang đang cười, liền hỏi:
- Anh cười gì vậy?
Minh Khang vội lắc đầu, thoáng đỏ mặt:
- Không! Không có gì đâu! Cậu làm bài nhanh lên đi!
Anh Quân thở nhẹ, cậu thấy hơi lạ song cũng không quan tâm cho lắm. Có điều cái vuốt tóc vừa rồi, cảm giác thật dễ chịu! Hoàng Dương thường xoa đầu cậu rối lên trong khi Minh Khang thì làm ngược lại. Và với Anh Quân thì cả hai đều rất ổn.
Bên ngoài, một con bướm trắng khẽ đậu trên đầu bông hoa hướng dương vừa hé nở.
Trong nhà, một người dạy một người học cho thời gian qua nhanh. Chẳng mấy chốc thì buổi trưa cũng đã đến. Minh Khang nói:
- Cậu ở nhà, tôi ra ngoài mua đồ ăn một lát!
Anh Quân lắc đầu:
- Không được!
Minh Khang ngạc nhiên:
- Tại sao? Hay cậu muốn đi cùng tôi?
Anh Quân hừ nhẹ:
- Không phải! Anh Minh Hàn không cho mua đồ ăn ngoài.
Ngay lập tức Minh Khang tròn mắt. Cậu thấy lạ. Có chuyện này sao? Từ khi nào Minh Hàn không cho đi ăn ngoài vậy? Nếu như Minh Khang nhớ không lầm thì tuy Minh Hàn thường tự nấu ăn nhưng lúc bận vẫn ra ngoài ăn mà, có điều là chọn địa điểm hơi kỹ một chút thôi.
- Anh ấy nói vậy khi nào? – Minh Khang không tin tưởng lời Anh Quân cho lắm.
Anh Quân biết suy nghĩ của Minh Khang, cậu cười nhẹ:
- Sáng nay anh Minh Hàn có nói vậy. Anh ấy bảo bụng tôi đang yếu, tuyệt đối không được ra ngoài ăn, nhất định phải nấu cơm.
Minh Khang nhíu mày:
- Sao anh ấy không nói gì với tôi nhỉ?
Anh Quân nói:
- Anh Minh Hàn nói nhiều lắm sao mà dặn nhiều người vậy?
Rồi nhìn nét mặt Minh Khang vẫn chưa tin cho lắm, Anh Quân vờ nhìn ra ngoài, nói thêm:
- Nếu không tin thì anh gọi điện hỏi anh Minh Hàn sẽ rõ.
Nói rồi, Anh Quân cười thầm trong bụng. Cậu biết khi mình nói câu này, Minh Khang sẽ không thể không tin cậu. Minh Khang cũng sợ Minh Hàn không kém gì cậu, và Anh Quân biết anh ta sẽ chẳng dám gọi cho Minh Hàn. Mà cho dù có gọi thì Anh Quân biết Minh Hàn chưa bao giờ ủng hộ việc ra ngoài ăn bằng việc tự nấu cơm.
Minh Khang hơi đăm chiêu, nhìn cậu nhóc để khẳng định độ chính xác của lời nói kia song cậu cũng không còn cách nào khác, đành nghe lời Anh Quân. Minh Khang nói:
- Vậy thì cậu đi nấu cơm đi!
Anh Quân lắc đầu quầy quậy:
- Tôi không có biết nấu ăn.
Mục đích của Anh Quân là để Minh Khang phải vất vả vào bếp thì làm sao cậu có thể nhận công việc đó chứ. Cậu thừa biết một điều là...
- Tôi cũng không biết nấu. Làm sao bây giờ? – Minh Khang nói.
Anh Quân thản nhiên:
- Tôi không biết. Anh Minh Hàn bảo anh đến chăm sóc tôi, không phải anh sẽ bỏ đói tôi hai ngày đó chứ?
Minh Khang hừ một tiếng, biết cậu nhóc đang làm khó mình đây mà. Xưa nay, công việc nấu ăn đều do người giúp việc làm, Minh Khang chưa bao giờ động tới thì bây giờ biết nấu nướng thế nào đây. Ngay cả việc đơn giản nhất là cắm một nồi cơm, Minh Khang cũng không biết luôn. Mới ngày nào cậu còn cười Hoàng Dương bị Minh Hàn bắt vào bếp thì giờ đến lượt cậu không biết phải đối mặt làm sao với việc nấu ăn đây. Cậu không thể ra ngoài mua đồ ăn, càng không thể để cậu nhóc ấy đói. Haizz! Minh Khang thấy thật khó nghĩ.
- Đói quá! – Anh Quân ôm bụng than.
Minh Khang nhìn vẻ mặt cậu nhóc kia chẳng thấy một chút nào là thật song cũng chưa biết ứng phó ra sao, đành nói:
- Để tôi vào bếp xem có gì ăn được không?
Nói rồi, Minh Khang bước đi luôn. Ngay lập tức, Anh Quân cũng chạy theo, nói:
- Anh Minh Hàn có để sẵn nguyên liệu đó, anh nấu đi!
Nghe lời cậu nhóc, Minh Khang liền xem qua số nguyên liệu để sẵn. Ở cùng nhà với Minh Hàn 2 năm, Minh Khang biết Minh Hàn không bao giờ nấu ăn để bữa này cho bữa sau. Thế nên, cậu cũng không ngạc nhiên khi nhìn chỗ nguyên liệu tuy sẵn sàng nhưng chẳng có thứ gì ăn được luôn, tất cả đều phải qua chế biến mà cậu thì chẳng biết chế biến thứ gì. Phải làm sao đây? Minh Khang không biết nữa.
- Chúng ta phải bắt đầu thế nào? – Minh Khang hỏi Anh Quân.
Anh Quân cười cười, cậu lắc đầu:
- Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?
Thế nhưng nhìn vào mặt Anh Quân, không ai không biết cậu đang cố tình chọc giận Minh Khang. Tất nhiên Minh Khang thừa hiểu điều đó, cậu biết rằng chắc chắn thằng nhóc đang ngồi than đói trước mặt mình biết nấu ăn, không những thế còn nấu ăn rất giỏi kia. Dù vậy, song làm cách nào để Anh Quân chịu làm thì Minh Khang không có biết cách.
Lắc đầu trước cậu nhóc bướng bỉnh, Minh Khang đành xem số rau củ. Minh Khang biết Minh Hàn ăn rau nhiều hơn ăn thịt nên số rau nhiều thế kia không có gì lạ lẫm. Mà Minh Hàn nấu các món rau củ cũng không thua kém gì các món thịt. Còn Minh Khang thì khác, số rau củ này, Minh Khang sẽ phải làm gì với nó đây? Cầm củ cà rốt trong tay mà hồi lâu Minh Khang không biết phải làm sao?
Anh Quân nhìn cảnh đó thì thấy nó không thú vị cho lắm. Minh Khang thực sự không biết làm gì. Mà nếu Minh Khang cứ đứng bất động thế kia thì Anh Quân vừa buồn ngủ mà vừa không có cơm ăn. Thế nên, cậu đành phải tính cách khác.
- À! Tôi nhớ ra một chuyện! – Anh Quân chợt thốt lên.
Minh Khang nhìn mặt cậu bé tươi tỉnh thì lấy làm lạ, hy vọng cậu nhóc sẽ vào bếp.
- Chuyện gì vậy?
Anh Quân chỉ lên trên nói:
- Anh Hoàng Dương có một cuốn sách dạy nấu ăn, tôi sẽ đi lấy cho anh.
Hơi thất vọng song Minh Khang nghĩ có cuốn sách nào đó còn hơn không. Chứ để Minh Khang nhìn số nguyên liệu kia thì có đến lúc Minh Hàn về cũng không có cơm ăn. Mà lúc đó thì hai người có lẽ lả rồi.
Nhanh chóng đưa quyển sách dạy nấu ăn cho Minh Khang, Anh Quân thầm nghĩ sắp có kịch hay để xem. Nhưng cậu không ngờ rằng vì điều đó mà cái bếp của Minh Hàn sẽ chẳng mấy chốc tan tành mây khói và người chịu trận không ai khác chính là cậu.
Minh Khang nhận lấy quyển sách dạy nấu ăn cơ bản từ tay Anh Quân. Cậu bắt đầu mở nó ra và đọc, sau đó bắt tay vào thực hiện theo hướng dẫn. Tuy nhiên, đọc hướng dẫn thì có vẻ rất dễ nhưng thực hành thì không dễ chút nào.
Tiếng lục đυ.c, leng keng vang lên trong bếp. Vài chiếc bát cùng đĩa đã rơi xuống đất mẹ và vỡ tan. Đến giờ này Minh Khang mới biết bản thân cậu hậu đậu thế nào. Cậu động vào thứ gì thì thứ đó hết rơi đến vỡ chưa kể nhiều lần cậu trượt chân ngã do cậu vấp phải đồ do chính cậu bày ra. Và những lần đó thì tiếng cười khúc khích lại vang lên kèm theo tiếng gầm gừ khó chịu.
Quên cái này, thiếu cái kia, Minh Khang loay hoay với những gia vị mà cậu không biết làm sao cho đúng nữa và cậu lựa chọn giải pháp là cho bừa vào, miễn ra sao thì ra, Anh Quân có cơm ăn là được. Thế nhưng, liệu Anh Quân có nuốt nổi không thì điều này còn phải chờ thời gian.
Canh sôi và tràn ra ngoài, Minh Khang vội vàng mở nắp nồi nhưng cậu quên rằng nó đang nóng như thế nào. Tay cậu vừa chạm vào vội vàng phải rụt lại và chiếc nắp liền rơi xuống đất. Minh Khang suýt xoa cho đôi tay của mình và lúng túng trước nồi canh trên bếp trong khi Anh Quân thì bắt đầu lắc đầu chán nản. Một phần vì Minh Khang quá hậu đậu, phần khác thì cậu bắt đầu thấy đói rồi, hứng thú vui vẻ không còn được như ban đầu.
Cho tới một giờ chiều, thì Minh Khác cũng dọn ra được trước mặt Anh Quân một bàn ăn.
- Tôi làm chỉ được vậy thôi! Cậu ăn đi! – Minh Khang xới cơm cho Anh Quân và nói.
Anh Quân nhìn xuống bát cơm quá khô với hạt sống hạt chín thì nhíu mày:
- Cơm thế này thì ăn làm sao được?
Minh Khang cười:
- Không ăn được thì cố mà ăn nếu cậu không muốn bị đói. Ai bảo tôi kêu ra ngoài ăn cậu không chịu.
Anh Quân thở dài. Cậu nghĩ có lẽ cậu đã lầm, vui một chút làm cái miệng và cái bụng cậu bây giờ phải chịu khổ rồi.
Đưa một miếng cơm lên miệng, Anh Quân thực sự nuốt không trôi với những hạt cơm lẩm cẩm ấy. Cậu bèn gắp một miếng thịt lên thì...ngay lập tức cậu phải lè lưỡi, há miệng:
- Cay...cay...quá....
Vội vàng bưng bát canh ngay cạnh lên uống và....
PHỤT!...PHÌ!....
Một trận "mưa xuân" xuất phát từ Anh Quân bay thẳng vào mặt Minh Khang làm Minh Khang đang nhìn nhìn cậu nhóc phải lập tức nhắn mặt và nhắm mắt.
Đưa tay vuốt nước canh Anh Quân vừa phun xuống, Minh Khang khó chịu nói:
- Cậu làm cái quái gì vậy? Cậu làm ướt hết tôi rồi.
Nhưng nhìn cậu nhóc đã chạy đi lấy nước và tu ừng ực thì Minh Khang lại phì cười. Điều này ngược trở lại làm Anh Quân bực tức.
Đặt ca nước xuống sau khi đã cổ họng phần nào thấy nhẹ nhõm, Anh Quân hừ một tiếng nói:
- Câu đó là anh nên hỏi hay tôi nên hỏi đây? Muối đang thừa ư mà anh cho mặn quá vậy, lại còn rất cay nữa. Sao thứ gì anh cũng cho ớt thế mà còn cho đỏ cả món ăn lên nữa.
Minh Khang nhìn vẻ mặt tức giận của Anh Quân thì thấy rất thú vị. Suốt cả buổi sáng đến giờ chỉ toàn cậu nhóc cười Minh Khang, bây giờ mới có dịp khiến cậu nhóc tức tối thì thử hỏi Minh Khang không vui sao được.
Cố gắng nín cười, Minh Khang nói:
- Tôi không có cố ý. Tại tôi không biết nấu ăn nên vậy.
Anh Quân thật không biết nói sao với con người trước mặt mình ngoài cau mày. Cái miệng cậu rốt cuộc đã bị một phen tra tấn vì trò vui không mấy hay ho cậu nghĩ ra.
Nhìn xuống bàn ăn, Anh Quân nói:
- Anh đúng là không làm gì ra hồn.
Rồi cậu liền dọn chúng bởi Anh Quân biết để Minh Khang dọn thì lát nữa cậu còn khổ hơn.
- Ai bảo tôi không làm được gì chứ? – Minh Khang phản bác lời Anh Quân.
Anh Quân giơ chiếc muỗng lên hăm doạ:
- Anh có muốn ăn cái này vào miệng không? Anh còn nói thêm lời nào nữa thì tôi cho anh nhịn đói luôn đấy.
Chẳng hiểu sao Minh Khang lại rất thích nhìn những lúc Anh Quân giận dữ. Phải chăng những lúc ấy trông cậu nhóc thật đáng yêu. Minh Khang không rõ nữa. Nhìn Anh Quân đe doạ, tất nhiên Minh Khang không chút sợ hãi, cậu cười tươi nữa là đằng khác. Tuy nhiên cậu cũng biết mình không nên nói nhiều vì nói thêm chỉ thiệt cho cậu thôi. Với cậu bé này thì Minh Khang chưa phải đối thủ. Việc của Minh Khang cần làm lúc này là rửa sạch cái mặt của mình trước đã, nước canh dính trên mặt thật không dễ chịu chút nào.
Quay trở lại bếp khi rửa mặt xong thì Minh Khang thấy Anh Quân đang dọn cái bãi chiến trường do cậu bày ra. Quả thực nếu để Minh Hàn nhìn thấy tình trạng này thì có lẽ cả cậu và Anh Quân sẽ bị đem chôn sống. Minh Khang thật không dám hình dung khuôn mặt của Minh Hàn lúc đó sẽ thế nào. Cũng may cậu nhóc kia đang thu dọn nó rồi.
Và nhìn Anh Quân làm việc, theo chiều hướng nào thì Minh Khang cũng thấy vui lạ. Cậu nhóc làm rất nhanh và gọn gàng, khác hẳn so với Minh Khang. Bàn tay Minh Khang đưa tới đâu thì nơi đó bừa bộn thì ngược lại bàn tay bé nhỏ của Anh Quân chạm tới nơi nào thì chỗ ấy trở nên vô cùng sạch sẽ. Nếu như lúc trước Minh Khang vất vả bao nhiêu với công việc nấu ăn thì lúc này cậu thấy vui vẻ bấy nhiêu vì vừa được ngồi không vừa được ngắm cậu nhóc và chắc chắn sắp tới còn được ăn ngon. Minh Khang nở nụ cười rạng rỡ để thưởng thức cảm giác lúc này.
Trong khi đó, Anh Quân lại không hề vui như Minh Khang. Tuy cậu đã quen với công việc này nhưng Minh Khang bày và làm hỏng đồ thật không dễ thu dọn. Và chắc chắn cái bếp của Minh Hàn sẽ không thể nào trở lại như cũ được nữa vì nó đã mất đi một số thứ do Minh Khang làm vỡ hay méo mó. Đến khi Minh Hàn về, Anh Quân thật chưa biết giải thích ra sao nên lúc này cậu nhóc đang lo lắng về điều đó chứ cũng không rảnh để tức giận Minh Khang như trước nữa.
Nhìn số nguyên liệu còn lại, Anh Quân bắt đầu đem nó đi chế biến. Cũng may Minh Hàn mua nhiều, nếu không thì chắc chắn hôm nay Minh Khang và Anh Quân sẽ chẳng còn gì để ăn. Và lúc này, Anh Quân nhận ra một điều là không dại gì để Minh Khang vào bếp. Giá như ngay từ đầu cậu làm thì vừa nhẹ nhàng lại không phải chịu cảnh mỗi món thiếu một chút hương vị như thế này do Minh Khang đã dùng hết rồi. Tuy nhiên, so với Minh Khang nấu thì đúng là khác một trời một vực.
Khoảng gần một giờ nữa trôi qua thì cái bếp đã trở lại trạng thái vốn có của nó và trước mắt Minh Khang là một bàn ăn ngon, khác hẳn những gì mà cậu làm lúc trước.
Ngửi mùi hương từ thức ăn cùng việc cảm nhận cái bụng đang biểu tình, Minh Khang cười tươi:
- Cậu đúng là số một!
Được khen, Anh Quân rất vui song cậu lại hừ một tiếng:
- Anh đã ăn đâu mà biết số một với số hai.
Minh Khang cười hì hì:
- Chỉ cần nhìn là đủ biết rồi.
Và không chờ đợi Anh Quân trả lời, Minh Khang liền cầm đôi đũa lên và bắt đầu ăn. Bữa trưa muộn thật đúng là rất ngon miệng.
Giơ ngón tay cái lên, Minh Khang cười twoi:
- Rất tuyệt!
Nghe vậy, Anh Quân cũng cười nhẹ rồi lại lạnh mặt:
- Còn không mau ăn đi, chiều đến nơi rồi đó.
Song câu nói này của Anh Quân có vẻ hơi thừa vì lúc này có vẻ như Minh Khang không hề nghe thấy lời Anh Quân. Minh Khang đã cắm cúi vào ăn tự khi nào. Dẫu xung quanh có biến đổi, cuộc đời có xoay vần thế nào đi chăng nữa thì với Minh Khang lúc này, không có gì có thể kìm hãm cậu thưởng thức những món ăn mà Anh Quân đã làm.
Lắc đầu cười nhẹ, Anh Quân nhận ra sự thừa thãi trong cậu nói của mình. Và tất nhiên cậu cũng bắt đầu ăn bởi cái bụng cậu cũng đang réo rồi. Tuy dọn dẹp và nấu ăn mệt mỏi nhưng chẳng hiểu sao nhìn Minh Khang ăn thế kia, Anh Quân lại thấy vui vui. Đôi lúc cậu nhóc cũng thấy bản thân mình khó hiểu.
Chẳng mấy chốc thì thức ăn trên bàn đã chẳng còn lại gì. Phần lớn trong số đó đã chui vào bụng Minh Khang và lúc này thì Minh Khang đang ngồi ôm bụng và cười vui vẻ nhìn Anh Quân trong khi Anh Quân thu dọn. Anh Quân chẳng thể nào dám để Minh Khang rửa bát bởi đơn giản rất có thể số bát đó sẽ không còn một cái nào lành lặn.
Điều này làm cho Minh Khang một lần nữa được sung sướиɠ ngắm nhìn người mà cảm giác của cậu chưa thể gọi tên. Thân hình hơi gầy của Anh Quân thực sự làm Minh Khang muốn được ôm lấy nhưng Minh Khang biết lúc này là không thể được. Cái gương hôm trước, Minh Khang chưa có quên, chỉ gọi cậu ta là nhóc thôi thì Minh Khang đã phải hôn đất nữa là... Mặt khác, Minh Khang cũng không thể lấy lý do gì để ôm cậu nhóc được. Minh Khang lắc đầu cười ngây ngốc cho những suy nghĩ đang nhảy múa trong mình.
- Anh cười vậy là ý gì? – Anh Quân quay đầu lại vừa hay bắt gặp nụ cười lạ của Minh Khang liền hỏi.
Tiếng à ừ vang lên từ Minh Khang và rồi cậu chẳng biết nói gì hơn ngoài:
- Không...không có gì đâu...
Anh Quân tròn mắt:
- Không có gì mà anh cười không lẽ đầu anh có vấn đề à.
Minh Khang bật cười:
- Ừ. Chắc vậy.
Anh Quân thở nhẹ:
- Anh đúng là...
Minh Khang cười, đứng dậy vuốt tóc cậu nhóc:
- Đi nghỉ trưa thôi!
Anh Quân thoáng ngạc nhiên trước cái vuốt tóc của Minh Khang nhưng do đây cũng không phải lần đầu nên Anh Quân cũng không để ý lắm. Cậu cũng thấy dễ chịu với cử chỉ ấy. Chỉ có điều đầu cậu thì tự hỏi bây giờ còn là trưa hay sao? Tuy vậy song Anh Quân im lặng, cậu không nói gì cả bởi cậu cũng thấy hơi mệt và muốn ngủ một chút.
Buổi chiều, Minh Khang tiếp tục dạy Anh Quân học bài. Và cậu nhóc thông minh không khiến Minh Khang thất vọng khi học rất nhanh. Điều này giúp Minh Khang có thời gian ngắm nhìn cậu nhóc nhiều hơn và dường như càng lúc Minh Khang càng thích làm điều này.
Gần tối, Anh Quân chủ động đi nấu cơm làm Minh Khang cười rất tươi. Thế là Minh Khang sẽ không phải vất vả như lúc trưa nữa và Anh Quân cũng không phải đối mặt với một phòng bếp cực kỳ kinh khủng.
- Cậu thích gì nhất? – Minh Khang hỏi trong lúc Anh Quân nấu cơm.
Anh Quân hơi khó hiểu:
- Anh muốn hỏi về điều gì?
Nghe vậy, Minh Khang chợt cười trước câu hỏi không rõ ràng của mình:
- Món ăn chẳng hạn. Cậu thích món gì?
Anh Quân lắc đầu:
- Tôi không biết.
Minh Khang hơi thất vọng, ừ nhẹ một tiếng rồi hỏi tiếp:
- Vậy còn hoa? Cậu thích hoa gì?
Mặt Anh Quân thoảng qua nét u hoài, cậu lắc đầu rồi nói:
- Những loài hoa ông trồng đều rất đẹp và tôi rất thích chúng.
Mặt Minh Khang cũng chợt trùng xuống. Hoàng Dương có nói qua cho Minh Khang nghe về Anh Quân và lúc này cậu hiểu vì sao cậu bé trước mặt mình lại có thái độ như vậy. Cậu thấy hơi có lỗi khi gợi lại chuyện không vui trong lòng Anh Quân.
- Tôi xin lỗi. – Minh Khang nhẹ giọng nói.
Anh Quân cười nhạt:
- Không sao đâu.
Rồi cậu hỏi:
- Thế còn anh? Anh thích hoa gì?
Minh Khang cười nhẹ:
- Tôi thích hoa đào. Mỗi khi hoa đào nở là Tết đến. Và có lẽ do tôi thích những ngày Tết nên thích hoa đào.
Anh Quân gật đầu. Thung lũng Bách Hoa có trồng hoa đào và mỗi đơt xuân về thì cả thung lũng Bách Hoa tràn ngập màu hồng phấn nhẹ nhàng của những cánh đào phai. Và Anh Quân cũng rất thích ngắm nhìn cảnh đó, đặc biệt là khi có gió thổi nhẹ cho những cánh hoa được dịp phiêu du theo cơn gió.
Minh Khang nhìn Anh Quân thì đoán biết cậu bé đang nghĩ gì và tiếp tục trò chuyện với cậu bé cho đến khi bàn ăn được dọn lên. Tất nhiên lúc đó Minh Khang chẳng nói được câu nào nữa vì thức ăn lấp đầy miệng cậu rồi, có nói cũng không rõ ràng và Anh Quân chắc chắn chẳng nghe được gì.
Anh Quân thì ăn không nhiều, cậu chủ yếu nhìn Minh Khang ăn thôi. Cũng không hiểu sao cậu lại nhìn Minh Khang như vậy song cậu thấy vui.
Ăn xong, Minh Khang dẫn Anh Quân đi dạo. Cậu biết Anh Quân đã học cả ngày rồi, cậu không muốn nhồi nhét kiến thức cho cậu bé thêm nữa. Với Minh Khang, học phải đi liền với chơi thì mới hiệu quả. Bên cạnh đó, Minh Khang hiểu Anh Quân từ nhỏ sống với Đào Thanh Phong thì đâu có được đi chơi đâu. Và khi đến ở cùng Minh Hàn và Hoàng Dương cũng vậy. Không phải Hoàng Dương và Minh Hàn không muốn cho Anh Quân đi chơi mà bởi hai người quá bận, không còn chút thời gian nào để nghĩ đến chuyện chơi nữa.
Lần đầu tiên ngồi trên một chiếc xe đạp, tuy không êm ái nhưng Anh Quân lại thấy rất thích. Cậu cười tươi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mình. Dù sao trong mắt Anh Quân, phố phường Hà Nội vẫn còn khá lạ lẫm. Cậu đã quen với cái yên tĩnh đến u tịch của thung lũng Bách Hoa từ lâu, giờ đây bắt gặp cảnh ồn ào náo nhiệt mà vẫn phảng phất nét xưa cũ của Hà thành làm Anh Quân nhìn không chớp mắt.
Đạp xe chở Anh Quân, Minh Khang thấy vui không kém Anh Quân đặc biệt là khi thấy được nét mặt hớn hở của cậu nhóc. Cậu cười tươi cho xe đi chầm chậm.
Minh Khang vốn có tài xế riêng cho mình song cậu lại không thích vậy bởi cái cảm giác có người đưa đón khiến cậu không tự do và thoải mái. Hơn nữa Minh Khang không muốn mình là một công tử trong mắt bạn bè. Tính cậu vui vẻ hoà đồng, cậu thích đi xe đạp cùng các bạn để trò chuyện hơn là ngồi trong xe hơi một mình với người tài xế đứng tuổi. Thế nên, cậu lựa chọn đi học bằng xe đạp làm mẹ cậu ban đầu rất khó chịu song cũng đành chấp nhận. Và trong giờ phút này, Minh Khang càng thấy gắn bó với chiếc xe đạp thân yêu.
Gió xuân nhẹ thổi đem theo hơi lạnh nhưng lại làm lòng Minh Khang ấm áp hơn bởi cảm giác mà người ngồi sau đem lại. Cậu nhìn con phố Tràng Tiền trước mắt và nói:
- Cậu có muốn ăn kem không?
Anh Quân thoáng ngạc nhiên rồi nói:
- Tôi chưa ăn kem bao giờ.
Minh Khang à một tiếng và hiểu vì sao lại vậy. Đào Thanh Phong đã lớn tuổi, chắc chắn không thích ăn kem. Mà dẫu có muốn thì ở nơi hoang vắng như thung lũng Bách Hoa cũng không có. Minh Hàn và Hoàng Dương lại luôn lo cho sức khoẻ của cậu nhóc thì sao cho cậu nhóc ăn kem trong mùa này chứ. Nhưng với Minh Khang thì khác. Giữa tiết trời lạnh thì ăn kem mang lại một cảm giác tuyệt vời. Minh Khang nghĩ vậy.
- Bây giờ chúng ta đi ăn kem nhé! – Minh Khang nói.
Anh Quân ngoan ngoãn gật đầu, ừ nhẹ một tiếng. Con người luôn thích cái mới và Anh Quân cũng không ngoại lệ. Tuy không nhìn được nét mặt của Minh Khang nhưng với giọng nói đầy hào hứng khi nhắc đến kem như vậy thì Anh Quân nghĩ đó sẽ là một thứ không tồi.
Dừng xe trước quán kem Tràng Tiền quen thuộc, Minh Khang lựa chọn cho mình loại kem yêu thích và tất nhiên phần của Anh Quân cũng do cậu chọn bởi Anh Quân đâu biết loại nào với loại nào. Xong xuôi, Minh Khang gửi xe rồi cùng Anh Quân vừa đi dạo, vừa ăn kem.
Có thể với người khác, vừa đi đường vừa ăn không được vệ sinh cho lắm song với Minh Khang thì khác. Cậu thích cái cảm giác này, cảm giác được ăn kem dưới làn gió lạnh.
- Cậu thấy thế nào? – Minh Khang hỏi Anh Quân.
Anh Quân cười:
- Rất ngon! Ăn kem thật tuyệt!
Minh Khang nghe vậy thì cười tươi:
- Đó là quán kem nổi tiếng nhất Hà thành. Nếu là những ngày hè thì chúng ta phải xếp hàng cả buổi mới mua được đó.
Anh Quân gật đầu. Gió xuân thổi làm chiếc kem trên tay cậu trở nên lạnh buốt nhưng nó lại đem đến cho cậu một cảm giác lạ lẫm mà cậu chưa bao giờ được biết đến.
- Chúng ta ra hồ Hoàn Kiếm nhé! – Minh Khang nói.
Anh Quân chỉ tay về phía trước:
- Đó là hồ Hoàn Kiếm hả?
Minh Khang gật đầu:
- Đúng rồi!
Anh Quân nói:
- Có lần ông có kể cho tôi nghe về hồ Hoàn Kiếm. Tôi thực sự rất muốn biết nó như thế nào.
Minh Khang cười:
- Vậy thì chúng ta nhanh lên!
Anh Quân chợt nảy ý tinh nghịch nói:
- Tôi với anh chạy thi xem ai tới trước nào!
Ngay lập tức, miệng Minh Khang nở nụ cười rạng rỡ mang hương gió xuân, nói:
- Được thôi.
Và rồi hai người bắt đầu chạy. Anh Quân được học võ từ nhỏ nên mắt tinh tay lẹ, đôi chân cậu cũng nhanh không kém, lập tức cậu vượt trước Minh Khang. Tuy nhiên, Minh Khang cũng chẳng vừa, cậu từng đạt Giải Nhất thành phố cho tất cả các cự ly chạy. Hơn nữa, chân cậu dài hơn Anh Quân rất nhiều nên chẳng mấy chốc thì Minh Khang đuổi kịp và vượt lên trước Anh Quân khi còn vài bước nữa là tới hồ Hoàn Kiếm.
Thế nhưng, cậu nhóc tinh quái liền tung mình nhảy lên, lộn một vòng qua Minh Khang. Và khi chân vừa tiếp đất thì Anh Quân hạ thấp trọng tâm, quét một vòng ngáng chân Minh Khang làm Minh Khang suýt nữa thì ngã nhào.
Anh Quân cười khúc khích, lè lưỡi trêu Minh Khang rồi chạy vụt lên trước và tới đích trước Minh Khang 1s.
- Cậu chơi gian! – Minh Khang nói.
Anh Quân cười:
- Có ai nói là không được làm vậy không?
Minh Khang ấm ứ không nói nên lời:
- Cậu... cậu...
Anh Quân cười hì hì:
- Cậu làm sao? Anh thua rồi nhé! Giờ anh phải làm cho tôi một việc.
Minh Khang lấy làm uất ức. Nếu thi công bằng thì cậu đã thắng rồi nào ngờ cái cậu nhóc kia...
- Cậu muốn tôi làm gì? – Minh Khang hậm hực nói.
Anh Quân cười cười, nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
- Anh cõng tôi một vòng quanh hồ Hoàn Kiếm.
Nghe vậy, cái mặt u ám của Minh Khang liền tươi hơn nắng xuân. Cậu tưởng cậu nhóc sẽ nghĩ ra trò gì đó làm cậu thê thảm nhưng thế này thì quá lợi cho cậu rồi. Tất nhiên Minh Khang gật đầu và liền cúi xuống:
- Lên nào!
Anh Quân liền nhảy lên lưng Minh Khang. Cậu nhóc cũng chẳng hiểu sao mình lại đưa ra đề nghị này nhưng quả thực thì Anh Quân rất thích được cõng. Ngày trước cậu cũng hay nhõng nhẽo Đào Thanh Phong cõng cậu và lẽ tất yếu là ông luôn chiều cậu.
Còn Minh Khang, cậu không ngờ Anh Quân lại nặng như vậy. Người Anh Quân nhỏ nhắn, hơi gầy nhưng cân nặng thì có lẽ chẳng thua kém gì những tên to béo cùng tuổi cậu. Có lẽ do cậu tập võ từ nhỏ nên thế. Minh Khang nghĩ vậy. Tuy nhiên không phải vì cậu nhóc nặng mà Minh Khang thấy vất vả, ngược lại mặt Minh Khang lại tươi như đang chơi một trò chơi thú vị nào vậy.
- Hồ Hoàn Kiếm có được như cậu nghe kể không? – Minh Khang hỏi.
Anh Quân gật gù:
- Nó thật đẹp và yên bình. Nhìn vào Tháp Rùa như được thoát khỏi cái ồn ào náo nhiệt của Hà Nội để trở về cõi xưa cũ.
Minh Khang cười:
- Đúng vậy. Tôi thường ra đây mỗi khi buồn và thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Anh Quân ừm một tiếng. Cậu đưa mắt lặng lẽ ngắm cảnh vật ven hồ. Hàng liễu mềm mại rủ xuống mặt hồ đang sáng lên trong ánh đèn của thành phố. Một cảm giác ấm áp truyền đến Anh Quân. Cậu cũng không hiểu là từ đâu đến nữa. Dường như được ngồi trên lưng Minh Khang, Anh Quân thấy thật bình yên. Ông từng cõng Anh Quân nhiều lần nhưng cảm giác lúc ấy khác với lúc này. Có lẽ là do người khác nhau nên Anh Quân thấy vậy. Cậu nhóc cũng không rõ lắm.
Trong khi đó, Minh Khang cười hoài không thôi. Minh Khang chẳng hiểu sao từ khi gặp Anh Quân, cậu lại có thể cười nhiều đến vậy, đặc biệt là lúc này. Làn gió nhẹ vuốt ve khuôn mặt Minh Khang càng làm cậu vui hơn. Minh Khang thấy mùa xuân này thật đẹp. Và xưa nay, cậu vẫn thích mùa xuân, có lẽ là vì vậy.
Gió thoảng.
Mưa xuân bắt đầu rơi.
Mưa xuân lất phất không làm ướt áo ai nhưng nó làm người ta lạnh hơn. Hạt mưa bám lấy những cột đèn cao và lấp lánh lên như những viên pha lê tuyệt đẹp.
Minh Khang không nghĩ trời lại mưa như vậy. Ngày hôm nay trời nắng nhẹ mà giờ thì lại mưa. Có lẽ mùa xuân là thế. Và Minh Khang thì không hề khó chịu về điều này. Mưa tuy lạnh nhưng lại làm lòng cậu trở nên ấm áp hơn bởi người đang ngồi trên lưng cậu.
Thế nhưng, Minh Khang biết không nên để cậu nhóc đi dưới mưa thế này. Có thể ngày mai cậu nhóc ấy sẽ ốm thì Minh Khang sẽ nói thế nào với Minh Hàn đây. Vì vậy, cậu nói:
- Mưa rồi! Chúng ta đi về nhé!
Anh Quân gật đầu:
- Cho tôi xuống nào!
Minh Khang cười:
- Cậu cứ ngồi yên đó đi!
Anh Quân thấy lạ:
- Anh không mệt sao?
Minh Khang gật đầu cười:
- Có mà tôi thấy vui.
Anh Quân im lặng, cậu không nói gì và cũng để yên cho Minh Khang cõng với bước đi chầm chậm dưới mưa bụi quay lại nơi để xe.
Chiếc xe đạp lăn bánh. Nó đi ngược hướng trở lại nơi mà nó đến.
Mưa.
Hạt mưa nhỏ li ti thấm trên mặt Minh Khang.
Minh Khang cười. Lạnh thật đó song cậu thấy rất thoải mái.
Anh Quân ngồi sau. Cậu tiếp tục ngắm Hà thành dưới mưa xuân.
Thật đẹp. Anh Quân nghĩ vậy.
Im lặng. Minh Khang và Anh Quân không nói gì. Thế nhưng, cả hai có chung một cảm giác. Đó là bình yên.
Xe cộ vẫn tấp nập trên từng con phố.
Tiếng rao của những hàng rong vang lên.
Hà Nội dần về đêm.
Minh Khang và Anh Quân về đến nhà khi áo cả hai đã thấm ướt, lấm tấm những hạt mưa xuân.
- Cậu thay đồ ra kẻo cảm lạnh! – Minh Khang nói với Anh Quân.
Anh Quân nhìn Minh Khang còn ướt hơn mình thì cười nói:
- Anh nói tôi mà anh đứng đó hả? Áo anh ướt hết rồi kìa.
Minh Khang bật cười. Cậu thấy vui vui khi nghe cậu nhóc nói vậy.
- Cậu cứ đi thay trước đi rồi tôi sẽ thay! – Minh Khang nói.
Anh Quân gật đầu. Cậu nhóc bước vào trong.
Minh Khang nhìn theo bóng Anh Quân khuất dần và cười nhẹ. Cậu đem xe vào nhà xe rồi cũng vào nhà.
Gió lạnh.
Những bông hoa hướng dương đã cụp xuống chờ ánh nắng sớm mai.
- Anh không đi ngủ đi còn đi theo tôi làm gì? – Anh Quân nói khi thấy Minh Khang vào phòng mình.
Minh Khang cười:
- Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây.
Anh Quân ngạc nhiên:
- Tại sao?
Minh Khang đáp:
- Anh Minh Hàn bảo vậy. Anh ấy bảo không được để cậu ngủ một mình.
Anh Quân nhíu mày nói:
- Anh khỏi lo. Tôi ngủ một mình được rồi.
Minh Khang lắc đầu:
- Không được! Tôi không thể làm trái lời anh Minh Hàn.
Chỉ lên giường, Minh Khang nói:
- Cậu nằm ngủ đi. Tôi đọc sách một lát rồi cũng ngủ thôi.
Nói rồi, Minh Khang cầm một quyển sách cậu mang theo, đồng thời kéo một chiếc ghế đến gần cửa sổ và bắt đầu chú tâm vào đọc.
Anh Quân nhìn vậy thì thấy khó chịu và ấm ức song cậu cũng không biết làm cách nào, hồi lâu đành lên giường nằm vậy.
Mưa tạnh.
Sương rơi.
Tiếng còi xe xa xa.
- Anh để đèn sáng như vậy thì sao tôi ngủ được chứ? – Anh Quân nói sau một hồi chưa ngủ được.
Minh Khang nghe vậy thì cười:
- Tôi quên mất.
Anh Quân hừ nhẹ rồi im lặng. Minh Khang nhìn vẻ cau mày của cậu nhóc thấy thật đáng yêu, nói:
- Cũng khuya rồi. Đi ngủ thôi!
Rồi cậu đóng cửa sổ lại.
Đèn tắt.
Tiếng rao nhỏ dần.
Đêm Hà Nội tĩnh lặng.
Dưới ánh sáng mờ ảo của đêm khuya, Minh Khang nhìn Anh Quân. Cậu nhóc ngủ rồi. Đôi mắt to với hàng mi cong đã nhắm lại nhưng Minh Khang vẫn cảm thấy nó thật tuyệt. Sống mũi thẳng và nhô cao của Anh Quân thật làm cho Minh Khang muốn nhéo vào đó. Tuy nhiên, Minh Khang vẫn biết mình không nên làm vậy. Cậu nhóc sẽ tỉnh lại và một điều chắc chắn là Minh Khang sẽ bị đạp lọt sàn nếu như không muốn nói là cậu khó toàn mạng.
Minh Khang nhớ lại chiều qua Minh Hàn tìm gặp cậu. Dù Minh Hàn không lạnh lùng với cậu như trước song mỗi khi ở gần Minh Hàn thì Minh Khang vẫn không tránh khỏi cảm giác hồi hộp, pha chút sợ hãi. Và lúc ấy, Minh Khang đã tưởng như có chuyện gì chẳng lành sẽ đến. Nào ngờ Minh Hàn lại nói một chuyện làm cậu cười cả đêm qua không ngủ được. Đó là: "Anh Quân thường ngủ không ngon giấc nên em hãy ngủ cùng cậu ấy nhé!". Chính vì lẽ đó, mà giờ đây Minh Khang mới có thể được ngắm nhìn Anh Quân như thế này.
Đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối trên trán Anh Quân, Minh Khang cười nhẹ. Công việc này cậu đã làm nhiều lần trong ngày hôm nay nhưng không hiểu sao mỗi lần đều cho cậu một cảm giác khác nhau, chỉ là mỗi cảm giác ấy đều thật tuyệt. Minh Khang nghĩ vậy.
Yên lặng.
Không gian lắng xuống.
Tiếng côn trùng kêu nhỏ xíu dưới những khóm hoa.
Minh Khang nhắm mắt lại.
Cậu ngủ, đôi môi vẫn hé nở một nụ cười.
Thời gian chầm chậm trôi.
Chẳng biết bao lâu sau.
- Mẹ ơi!...Đừng bỏ con! Mẹ ơi!...Ông ơi!.... – Tiếng Anh Quân nói trong sợ hãi.
Minh Khang chợt tỉnh, nhìn sang Anh Quân, thấy mắt cậu nhóc vẫn nhắm nhưng đã vã mồ hôi hột, biết rằng cậu nhóc đang mơ. Có lẽ là gặp ác mộng.
Minh Khang đưa tay vỗ nhẹ vào người Anh Quân, miệng nói khe khẽ:
- Ngoan nào! Ngủ đi! Sẽ không có chuyện gì đâu!...
Rồi cậu thấm đi những giọt mồ hôi trên trán Anh Quân. Hàng lông mày đậm của cậu nhóc khẽ nhíu lại làm lòng Minh Khang chợt nhói lên. Cậu thở nhẹ rồi ôm cậu nhóc vào lòng.
Đêm về khuya.
Không gian trở lại trạng thái tĩnh lặng.