Hoàng Dương vừa lái xe vừa trò chuyện rôm rả với Minh Khang, Thái Dương và Anh Quân. Ngồi bên anh, Minh Hàn chỉ im lặng, thỉnh thoảng mỉm cười. Tính Minh Hàn vốn lãnh đạm, trước giờ đều vậy nên những người còn lại không lấy gì làm lạ.
Bữa tối tuy muộn nhưng diễn ra trong không khí thập phần vui vẻ.
Trở về nhà khi đêm đã khuya, Hoàng Dương nằm dài xuống giường trong khi Minh Hàn nhìn anh, nói:
- Hai thằng bé hình như đang có tâm sự.
Hoàng Dương cười:
- Chúng cũng lớn và biết yêu rồi!
Nghĩ tới ánh mắt Minh Khang dành cho Thái Dương trong tối nay, Hoàng Dương nói tiếp:
- Thật không ngờ Minh Khang lại thích Thái Dương.
Khẽ nhíu mày, Minh Hàn nói:
- Không biết nó đối mặt với bố và dì sao đây?
Gật đầu, Hoàng Dương nói:
- Bố và dì chắc chắn sẽ phản đối nhưng anh tin là nó làm được.
Minh Hàn cười nhạt:
- Để xem bố em phản ứng thế nào khi hai thằng con trai của ông đều vậy.
Hoàng Dương mỉm cười, kéo Minh Hàn vào lòng:
- Anh không cần biết, chỉ biết em là của anh thôi.
Minh Hàn cũng cười, nói:
- Anh cũng là của em.
Và rồi một nụ hôn dài được Minh Hàn đặt trên môi Hoàng Dương cho đêm tối nhẹ nhàng hạ màn.
Những ngày sau đó, mọi thứ bình lặng trôi qua. Kết quả thi cuối kỳ của Anh Quân và Thái Dương lần lượt xếp hạng nhất nhì làm cho hai cậu nhóc cười tươi. Lê Trung cũng không tìm đến Thái Dương lần nào nữa làm cậu bình tâm hơn. Hiện tại, cậu chưa đủ dũng khí để đối mặt với ông ta hay đúng hơn là chưa biết đối mặt với ông ta thế nào.
Trong khi đó, Hoàng Dương biết Minh Khang tiếp nhận quản lý Thiên Lạc và cũng Thái Dương chuẩn bị ra MV thì rất vui. Một khoản đầu tư không nhỏ được anh nhanh chóng rót vào Thiên Lạc làm Minh Khang cười đến vui vẻ. Minh Hàn thì ngoài việc hỗ trợ cho Hoàng Dương cũng định tìm hiểu về chuyện của Thái Dương và Anh Quân trong hơn một tháng qua. Thế nhưng, Minh Hàn lại nghĩ hai thằng nhóc đã lớn rồi nên để không gian riêng cho chúng. Ít nhất, hiện tại nhìn chúng mỉm cười vui vẻ, Minh Hàn vẫn có thể yên tâm.
Cho đến một ngày, điện thoại của Minh Hàn hiện lên dòng tin nhắn của Anh Quân:
- Em đang gặp nguy hiểm ở xxx…
Một dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng đủ làm cho sắc mặt vốn thâm trầm của Minh Hàn trở nên lạnh lẽo hơn.
Nhìn vào phòng họp của Hoàng Dương vẫn đang đóng, Minh Hàn không muốn quấy rầy anh mà nhanh chóng lái xe ra ngoài.
....................
.....................
Hà Nội cuối đông, trời vẫn rất lạnh. Từng căn nhà, từng góc phố của nội thành lùi lại về phía sau cho vùng ngoại ô hiện ra càng lúc càng rõ ràng hơn. Hai bên đường không còn là phố xá tấp nập nữa mà đã thay bằng những cánh đồng khô cằn héo úa trong những ngày đông tháng giá.
Gió thổi mạnh. Ánh mắt Minh Hàn theo đó cũng trở nên băng lãnh hơn. Minh Hàn biết có vài chiếc xe đang đi theo mình nhưng Minh Hàn cũng không bận tâm lắm hay đúng hơn là lòng Minh Hàn trước giờ vẫn luôn trống rỗng, coi mọi điều tồn tại bên ngoài là hư vô. Lòng Minh Hàn sớm đã phẳng lặng như nước ao tù, ngoài Hoàng Dương ra thì thật khó có thể làm cho nó gợn sóng.
Minh Hàn đã thử liên lạc lại với Anh Quân song vô hiệu. Thằng bé đang gặp nguy hiểm gì Minh Hàn không thể biết, cũng không chắc là địa chỉ trong tin nhắn có đúng không. Tuy nhiên, Minh Hàn vẫn lựa chọn tới đây. Nuôi Anh Quân từ nhỏ, dù bên ngoài Minh Hàn luôn lãnh đạm nhưng thật ra Minh Hàn vẫn rất thương thằng bé.
Rẽ vào một con đường đầy đất đá để lại phía sau gió bụi tựa như một lớp sương mù dày đặc, Minh Hàn dừng lại trước nhà xưởng rộng lớn nhưng bỏ hoang đã lâu.
Xuống xe, Minh Hàn lạnh lùng đi vào trong, mặc cho những kẻ phía sau vẫn bám sát.
- Mày là ai? - Thằng đầu trọc canh cửa chắn ngang cất giọng hỏi.
Nhìn bộ dạng gớm ghiếc của hắn, Minh Hàn không bộc lộ thanh sắc, đáp lại ba chữ ngắn gọn:
- Dương Minh Hàn.
Nghe vậy, thằng đầu trọc hơi lạnh gáy, vội đứng tránh sang một bên nhường lối đi cho Minh Hàn. Chủ nhân đã dặn dò, hắn sao dám làm trái. Hơn nữa, hắn nghĩ hắn cũng không đủ sức ngăn cản con người này.
Đám người phía sau Minh Hàn đã xuống xe và xếp thành thành những hàng dài bao vây lấy nhà xưởng.
- Thật không ngờ hắn dám một mình tới đây. - Thằng đầu trọc nói với một tên trong bọn kia.
- Nếu không phải một mình đã không phải Dương Minh Hàn. - Tên kia đáp.
Rồi hỏi tiếp:
- Chủ nhân có dặn dò gì khác không?
Thằng đầu trọc lắc đầu:
- Tạm thời thì không.
- Ok. - Tên kia đáp gọn rồi đứng dạt sang một bên.
Trời đã về chiều nhuộm sắc đỏ rực rỡ.
Minh Hàn đi vào trong. Trên tường, dưới sàn dính nhiều vết dầu loang đã lâu. Bên trong cũng không có đồ đạc gì ngoài những máy móc đã han gỉ vứt lộn xộn ở góc tường.
- Đi theo tôi! - Một thằng áo đen với cái đầu đinh nói khi thấy Minh Hàn.
Đáp lại, Minh Hàn không nói gì, chỉ hơi cau mày. Hắn ấn chốt, mở một cánh cửa sắt khá nặng nề rồi bước xuống hầm. Ánh đèn mờ nhạt từ phía dưới hắt lên chiếu vào khuôn mặt đã sớm không còn một chút cảm xúc của Minh Hàn.
Bốn phía im lặng. Tiếng đế giày chạm vào cầu thang gỗ vang lên cộp cộp.
Dưới hầm cũng rất trống trải, không khác bên trên là mấy. Có điều, dưới này có khoản hơn chục tên áo đen, mặt mũi dữ tợn đang đứng nghiêm chỉnh sau một chiếc bàn gỗ chạm hình đầu rồng.
Người ngồi đó làm một thanh niên chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt tuấn tú nhưng ánh mắt tàn độc. Vừa nhìn thấy Minh Hàn, người kia vỗ tay, cười khẩy:
- Đã lâu không gặp rồi!
Đáp lại, Minh Hàn không chút ngạc nhiên, dường như đã nằm trong dự đoán chỉ cười nhạt:
- Đức Thành!
Người kia gật đầu, miệng phả ra khói thuốc nhàn nhạt, nói:
- Không hổ là Dương Minh Hàn, lâu vậy rồi vẫn còn nhớ.
Khoé miệng khẽ cong một nụ cười lạnh lẽo, Minh Hàn nói:
- Cậu còn chưa quên hận thì sao tôi đã quên cậu được.
Đức Thành hừ một tiếng. Người trước mặt hắn đây đúng là bao năm vẫn thế, chẳng những không già đi chút nào mà càng ngày càng có mị lực đến mê người. Dù không muốn nhưng hắn vẫn phải thừa nhận Dương Minh Hàn đúng là hơn chị hắn không chỉ một bậc.
- Anh Quân đâu? - Minh Hàn không quan tâm sắc mặt của Đức Thành, lạnh lùng hỏi.
Đức Thành cười nhạt:
- Vội gì chứ? Nợ cũ của chúng ta còn chưa tính toán xong mà. Cậu ta ở trong tay tôi nhưng chưa chết được đâu.
Minh Hàn cười lạnh:
- Tôi và cậu có nợ nần gì sao? Người nợ là cậu hay là tôi?
Đức Thành nhíu mày:
- Đừng có giả ngốc.
Rồi hắn gằn giọng:
- Nhà tôi phá sản, bố tôi chết là do ai? Chị tôi chết do ai?
Minh Hàn thản nhiên:
- Lo do chị cậu tự chuốc lấy thôi, không phải tại tôi.
Đức Thành cười man rợ, nụ cười xen lẫn thù hận:
- “Không phải tại tôi”… “Không phải tại tôi”… Không lẽ bố với chị tôi tự nhiên lăn ra chết?
Gật đầu, Minh Hàn đáp:
- Phải!
Đức Thành hừ lạnh, nói:
- Dương Minh Hàn, anh cũng thật giỏi chối tội.
Minh Hàn cau mày:
- Bao năm qua cậu vẫn chưa tỉnh ngộ?
Cười khẩy, Đức Thành coi thường nói:
- Tỉnh ngộ? Anh nghĩ tôi là ai chứ?
Rồi ánh mắt dữ dằn, hắn nghiến răng:
- Những kẻ dám làm động chạm đến Lý Đức Thành này đều phải chết.
Lắc đầu, Minh Hàn cười nhạt:
- Cậu sống thật uổng!
Và nhớ lại một đêm giao thừa cách đây đã lâu, Minh Hàn nói:
- Lẽ ra đêm đó tôi nên bẻ gãy cổ cậu thay vì bẻ hai tay.
Đức Thành cười:
- Hối hận rồi hả? Cơ hội đó sớm đã không còn rồi.
Quay sang đám phía sau, Đức Thành nói:
- Giáo huấn anh ta một trận cho tao!
....................................
...........................
Quay sang đám thuộc hạ phía sau, Đức Thành nói:
- Giáo huấn anh ta một trận cho tao!
Ngay lập tức, thuộc hạ của Đức Thành dạ ran rồi vây kín Minh Hàn. Chúng biết Minh Hàn không phải dạng vừa nên chưa dám manh động mà từ từ khép chặt vòng vây.
Cười nhạt, Minh Hàn đứng bất động, vẻ nhàn tản, nhẹ nhàng lấy ra đôi bao tay màu trắng. Điều đó làm Đức Thành vô cùng tức giận:
- Chúng mày còn chờ gì nữa! Xông lên cho tao!
Lời vừa dứt, đám người ùa vào đánh Minh Hàn. Tiếng la, tiếng hét, tiếng vũ khí chạm nhau… theo đó vang lên không dứt dưới tầng hầm tối tăm.
Chàng trai áo trắng đơn bạc lúc bên đông, lúc bên tây, một mình chống lại đám đầu gấu áo đen không chút nao núng. Khuôn mặt băng lãnh lấm tấm mồ hôi giữa trời đông giá lạnh. Tay không vũ khí nhưng dưới chân chàng trai ấy, những tên áo đen nằm la liệt, quằn quại, rêи ɾỉ trong đau đớn.
Bên ngoài, trời bắt đầu tối. Gió nổi lên, dường như trời sắp đổ mưa.
Dưới hầm, Đức Thành mặt đầy sát khí, uất hận nhìn thuộc hạ ngã xuống càng lúc càng nhiều. Dù Minh Hàn chưa hạ sát thủ, song thuộc hạ của hắn hết lớp này đến lớp khác xông lên vẫn không làm gì nổi chàng trai căm hận trong lòng hắn bấy lâu nay. Đã mấy lần hắn giương súng bắn Minh Hàn, thế nhưng chẳng những Minh Hàn không hề hấn gì mà theo đó một tên thuộc hạ của hắn lại ngã xuống. Minh Hàn như có mắt sau lưng vậy, dẫu chẳng quay lại vẫn có thể tóm một tên thuộc hạ của Đức Thành đỡ đạn cho mình. Và mỗi lần như thế, chính thuộc hạ của Đức Thành lại run sợ nhìn hắn làm hắn cũng không dám bắn thêm nữa. Hắn biết, nếu để đám thuộc hạ kia nhụt chí thì hôm nay hắn khó mà thành công được.
Nghĩ vậy, hắn liền đặt súng xuống và vỗ tay ba tiếng. Một cánh cửa sau lưng Đức Thành liền mở ra. Theo đó, một đám thuộc hạ của Đức Thành tiếp tục xông lên. Cứ thế, lớp sau đông hơn lớp trước.
Minh Hàn tuy chưa yếu thế nhưng nếu đám người của Đức Thành cứ xa luân chiến như vậy thì đến cuối cùng người thất bại sẽ là Minh Hàn. Tất nhiên, Minh Hàn chưa muốn mất mạng tại nơi này. Anh Quân chắc chắn không có ở đây, nhất thời Minh Hàn cũng biết làm cách nào để tìm ra cậu.
Trời tối, ánh đèn dưới hầm càng lúc càng sáng hơn.
Minh Hàn tung mình nhảy lên cao, hai chân dang rộng đá văng hai tên đang bám chặt quanh Minh Hàn trong khi bàn tay nhanh như cắt đoạt lấy thanh mã tấu của tên trước mặt đang giáng xuống người mình.
Thế nhưng, Minh Hàn cũng không giữ thanh mã tấu đó trong tay mình mà liền phi mạnh nó về phía Đức Thành.
Tiếng gió rít lên trong không gian, thanh mã tấu lao đi làm Đức Thành tái mặt mà cúi gập người xuống cho thanh mã tấu ấy bay qua đầu.
…
Một tiếng nổ ngắn vang lên, đèn tắt phụt. Tầng hầm tối om và lập tức rối loạn.
- Hắn đâu rồi!
- Mau bắt lấy hắn!
- Dương Minh Hàn!
-…
Thì ra Minh Hàn thừa biết thanh mã tấu đó sẽ thẳng thể nào làm gì nổi Đức Thành nên mục tiêu của Minh Hàn không phải hắn. Ngay từ khi xuống hầm, Minh Hàn đã sớm quan sát kỹ từng chi tiết dưới hầm và không khó để phát hiện cầu dao tổng ở phía sau Đức Thành. Khi biết mình tiếp tục đánh sẽ thất bại, Minh Hàn bèn phóng thanh mã tấu ấy làm vỡ cầu dao. Trời tối trước nay vẫn là lợi thế của Minh Hàn. Hai mươi năm liền thường xuyên ngồi trong bóng tối khiến khả năng nhìn trong bóng tối của Minh Hàn vượt xa những người khác.
Tuy nhiên, Minh Hàn cũng không ham đánh mà nhân lúc rối loạn liền tìm lối chạy ra ngoài.
- Không được để hắn chạy thoát!
- Mau bắt lấy hắn!
-…
Những tiếng la ó cứ thế nối tiếp nhau vang lên làm chấn động hầm sâu.
.................