Đến nước này, mẹ anh cũng không còn cách nào phản đối, đành cười trừ.
Ăn sáng xong, Minh Khang đến ngân hàng sớm hơn thường lệ. Vừa bước vào trong, anh đã nở một nụ cười tươi đốn tim biết bao nữ nhân viên ở đó.
- Thưa giám đốc, việc thu hồi và sang tên đổi chủ công ty giải trí Thiên Lạc đã làm xong rồi ạ. - Người trợ lý vừa đưa một tập hồ sơ cho Minh Khang vừa nói.
Nhận lấy tập hồ sơ, Minh Khang cười:
- Anh làm tốt lắm!
Người trợ lý mỉm cười:
- Giám đốc quá khen rồi. Đó là trách nhiệm của tôi mà.
Minh Khang cười nhẹ, không đáp. Anh mở tập hồ sơ người trợ lý đưa và bắt đầu xem.
Ý tưởng kinh doanh riêng đã xuất hiện trong đầu Minh Khang từ khá lâu rồi nhưng kinh doanh trong lĩnh vực nào thì đó vẫn là điều anh băn khoăn và trăn trở vì mỗi lĩnh vực anh đều thấy có hay của nó. Và thế là bài toán cho việc tìm lĩnh vực kinh doanh ám ảnh Minh Khang suốt một thời gian dài.
Cho đến một ngày, anh được nghe Thái Dương đàn và hát trong khi ngân hàng của bố anh đang thu hồi công ty giải trí Thiên Lạc thì anh đã có lựa chọn của mình. Như thế, anh vừa có thể theo đuổi đam mê của anh, vừa có thể trợ giúp cho Thái Dương. Lúc đó, anh cũng chẳng hiểu sao mình muốn giúp cậu nữa. Có lẽ bởi khi nghe cậu kể về cuộc đời của cậu, anh cảm thấy đồng cảm chăng? Minh Khang thấy không đúng lắm bởi anh chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh như vậy cả nên khả năng anh có thể thấu hiểu cuộc sống của cậu khi trước là gần như không. Nhưng đến hiện tại, dường như càng lúc anh càng đến gần với nguyên nhân của sự lựa chọn này hơn. Anh tin anh không chọn lầm. Nghĩ vậy, trên môi anh bất giác nở một nụ cười đẹp tựa gió xuân thoảng qua những cành mai chớm nở.
Nhấc điện thoại lên, Minh Khang ấn một dãy số mà hình như đây là lần đầu tiên anh gọi song lại thân thuộc đến lạ thường.
- Thái Dương à! Anh Minh Khang đây. Chiều nay em được nghỉ không?
-…
- Anh có chút việc muốn em cùng đi. Em đi với anh nhé!
-…
- Vậy đầu giờ chiều anh sẽ qua đón em!
Gác máy, Minh Khang mỉm cười, tiếp tục giải quyết những công việc anh cần làm sáng nay.
Trong khi đó, phía bên kia, Thái Dương tắt điện thoại mà lòng đầy thắc mắc. Anh muốn cậu đi cùng sao? Trước giờ có khi nào Minh Khang chủ động gọi cho cậu đâu. Vậy là việc gì chứ? Thái Dương thật sự không thể nghĩ ra.
Lắc đầu, Thái Dương gạt những câu hỏi trong lòng sang một bên. Đến buổi chiều cậu sẽ biết thôi, điều gì đến sẽ đến. Thái Dương nghĩ vậy. Tuy không biết Minh Khang muốn cậu cùng đi đâu song chẳng hiểu sao trong lòng Thái Dương vẫn hiện lên một niềm vui không tên. Đôi môi vô thức mà nở một nụ cười rạng rỡ.
- Cậu cười gì thế? Có gì vui kể tớ nghe với! - Anh Quân hỏi.
Do mới thi xong nên hôm nay hai người được nghỉ và hiện tại thì cả hai đang cùng xem phim.
Giật mình, Thái Dương vội nói:
- Không… không có gì đâu.
Anh Quân cười:
- Không có gì sao cậu phải đỏ mặt thế kìa?
Nghe vậy, Thái Dương đưa tay xoa xoa mặt như thể có làm cho trái cà chua chín mọng ấy chuyển màu vậy:
- Đâu, đâu có?
Mỉm cười, Anh Quân biết tính cậu nên cũng không trêu nữa, nói:
- Anh Minh Khang gọi đúng không?
Gật đầu, Thái Dương nói:
- Anh ấy muốn chiều tớ đi cùng anh ấy có chút việc, tớ cũng không rõ là việc gì.
Anh Quân cười:
- Cậu thích anh ấy rồi đúng không?
Thái Dương nhẹ lắc đầu:
- Tớ cũng không biết nữa.
Rồi cậu nhanh chóng chuyển đề tài:
- Còn cậu? Hôm nay được nghỉ không đi chơi với anh ấy à?
Anh Quân nói:
- Không, anh ấy phải đi học. Năm cuối cũng khá bận.
Đáp lại, Thái Dương chỉ gật nhẹ trong khi Anh Quân chợt à một tiếng, nói tiếp:
- Lâu rồi tớ với cậu không tỷ võ, chúng ta tỷ thí nào!
Thái Dương cười:
- Có bao giờ tớ thắng được cậu đâu chứ?
Cười tươi, Anh Quân nói:
- Biết đâu được.
Nói rồi, cậu đứng dậy liền kéo Thái Dương ra sân tập. Tất nhiên, trước sự hào hứng của Anh Quân, Thái Dương cũng không làm cậu mất hứng. Và thế là khu biệt thự vốn yên ắng phút chốc tràn ngập tiếng cười.
......................
.......................
Trên trời, những áng mây lãng đãng phiêu du theo từng cơn gió và sáng lên trong ánh nắng nhẹ nhàng của mùa đông. Mặt trời từ phương Đông lên thiên đỉnh rồi chếch dần về Tây.
Minh Khang xuống xe ấn chuông cửa ngôi biệt thự tràn ngập hoa hướng dương, trên môi chưa dứt nụ cười.
Ngay sau đó, một chàng trai mặc chiếc áo khoác dài màu xanh nhạt tươi cười chạy ra.
- Thái Dương! - Minh Khang vẫy tay và nói.
Đáp lại, cậu mỉm cười:
- Anh đến rồi.
Anh gật đầu, mở cửa xe cho cậu bước vào trước khi ngồi xuống ghế lái.
- Chúng ta đi đâu vậy anh? - Thái Dương hỏi.
Minh Khang mỉm cười, cho xe từ từ lăn bánh, đáp:
- Gặp một người bạn của anh, sẽ có bất ngờ dành cho em đấy.
Ánh mắt đầy ngạc nhiên, Thái Dương hỏi:
- Bất ngờ gì vậy anh?
Minh Khang cười bí ẩn:
- Đã gọi là bất ngờ thì sao nói trước được. Thiên cơ bất khả lộ.
Đáp lại, Thái Dương chỉ cười và đem thắc mắc ấy để vào trong lòng. Cậu nghĩ anh nói cũng đúng. Cậu có thể chờ được từ sáng đến giờ thì chờ thêm một lát nữa cũng không là gì. Nghĩ vậy, Thái Dương thấy thoải mái hơn. Cậu đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Hà Nội vẫn vậy, vẫn tấp nập và ồn ào. Nhưng rồi chẳng biết tự khi nào đôi mắt ấy chuyển hướng sang người bên cạnh - một cảm giác bình yên đến lạ thường.
Không bao lâu sau, Minh Khang cho xe dừng lại. Thái Dương cùng anh bước xuống, cậu nhìn lên tấm biển ngay trước mắt. Công ty giải trí Thiên Lạc? Anh đưa cậu tới đây làm gì nhỉ? Thái Dương không biết, thật sự cậu không thấy mình có mối liên hệ nào với công ty này cả.
- Chúng ta vào thôi em! - Minh Khang nói.
Thái Dương gật đầu, gạt qua ý nghĩ tò mò sang một bên rồi đi theo anh.
Tuy là một công ty giải trí nhưng bên trong Thiên Lạc đơn giản đến bất ngờ. Có lẽ vì phá sản và bị thu hồi, trong thời gian ngắn cũng chưa chấn chỉnh lại được nên vậy.
Một cô gái nở nụ cười tươi bước ra, cúi đầu chào Minh Khang song nụ cười ấy chợt tắt khi cô ta nhìn sang Thái Dương. Trên đời này sao lại có một người xấu xí đến vậy? Cô gái thầm nghĩ. Tất nhiên, điều này không khó lọt vào mắt Minh Khang làm anh thấy khó chịu. Vẻ mặt lạnh lùng, anh nhìn cô gái kia làm cô ta ngay lập tức cúi gằm mặt xuống. Trong khi đó, Thái Dương đã quá quen với chuyện này nên cậu có thể thản nhiên mà bước qua.
Lên tầng 3, Minh Khang dừng lại trước một căn phòng trong góc. Anh đưa tay gõ cửa.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
- Mời vào! - Giọng nói nhẹ nhàng từ bên trong phát ra.
Đưa mắt nhìn Thái Dương, Minh Khang mở cửa rồi cùng cậu bước vào. Đó là một phòng thu nhỏ, tuy đơn giản nhưng cũng khá đầy đủ các thiết bị cần thiết. Bên trong chỉ có một người thanh niên trạc tuổi Minh Khang, đang ngồi bên cây đàn. Thấy hai người mới vào, chàng thanh niên đó liền đứng dậy, vẻ mặt tươi cười:
- Cậu đã đến! - Người thanh niên đó nói.
Minh Khang gật đầu cười, giới thiệu với Thái Dương:
- Đây là Tuấn Kiệt, bạn của anh.
Rồi quay sang Tuấn Kiệt, anh nói tiếp:
- Còn đây là Thái Dương, người tớ đã nói với cậu.
Gật đầu, Tuấn Kiệt nhìn Thái Dương, đôi mắt chợt khựng lại nhưng chỉ thoáng qua, gã mau chóng lấy lại vẻ thản nhiên lúc đầu. Gã và Minh Khang vốn là bạn thân thuở còn ngồi trên ghế phổ thông. Khi thi đại học, nếu như Minh Khang chọn ngành quản trị kinh doanh thì Tuấn Kiệt chọn vào nhạc viện. Gã đam mê âm nhạc từ nhỏ và hiện tại gã cũng có một phòng thu riêng. Cho đến khi Minh Khang quản lý Thiên Lạc, anh đã mời gã về đây chung sức cùng anh. Tất nhiên, gã bằng lòng.
Sau màn chào hỏi, ba người ngồi xuống tại chiếc bàn bên cửa sổ. Nắng mùa đông nhàn nhạt chiếu lên cả ba cho không gian trở nên ấm áp hơn.
- Bọn anh đang có ý tưởng về MV mới và cần đến sự trợ giúp của em. Em sẵn sàng hợp tác với bọn anh chứ? - Minh Khang nói với Thái Dương.
Nghe vậy, cậu tròn mắt nhìn anh. Thì ra đây là bất ngờ anh dành cho cậu sao? Dù khi bước vào nơi này cậu đã đoán được phần nào song khi nghe anh nói vậy cậu không khỏi ngạc nhiên.
- Em… em.. có thể làm gì được? - Thái Dương không tự nhiên nói.
Minh Khang cười:
- Tất nhiên là ca sỹ hát trong MV đó rồi.
Dường như không tin vào lời nói vừa rồi của Minh Khang, Thái Dương ngập ngừng nói:
- Em sao… có thể… khuôn mặt của em…
Mỉm cười, Minh Khang đáp:
- Không sao. Điều đó không thành vấn đề.
Ngồi ở phía đối diện, Tuấn Kiệt tiếp lời, gã nhẹ giọng nói:
- Về diễn viên đóng trong MV đó, bọn anh đã chọn được rồi. Em chỉ cần hát mà không cần ghi hình.
Nghe được câu nói ấy, Thái Dương như trút được một gánh nặng. Cậu hiểu nguyên nhân vì sao nên trong lòng thoải mái lên không ít.
Thế rồi, Minh Khang nói qua cho Thái Dương về Thiên Lạc cũng như ý tưởng của MV này. Từng lời của anh truyền đến tai cậu làm dấy lên trong lòng cậu sự băn khoăn cũng như những câu hỏi đang chờ lời giải đáp. Anh thu hồi và quản lý Thiên Lạc là vì lẽ gì? Chẳng phải anh đang quản lý ngân hàng rất tốt sao? Quyết định này của anh liệu có liên quan đến cậu không? Thái Dương không thể có câu trả lời. Song dù nghĩ theo chiều hướng nào thì cậu cũng thấy lòng vui vẻ vì ít nhất anh đang tạo cơ hội cho cậu sống với đam mê của mình.
Trong khi đó, Tuấn Kiệt quan sát Thái Dương kỹ hơn. Gã thấy rằng tuy khuôn mặt của cậu không được như ý muốn song dáng người của cậu thì không tồi chút nào, đặc biệt là đôi mắt của cậu thì không hề có nửa điểm đáng chê. Gã chẳng hiểu sao đôi mắt ấy lại có thể có sức mạnh thôi miên gã như vậy.