Chương 2:
Mặt trời mùa xuân mời gọi một ngày mới đẹp trời. Những tia nắng đầu tiên xuyên qua từng tán cây già làm lấp lánh những hạt sương còn vương vấn trên những mầm non. Một chú chim chào mào con đã bừng tỉnh, chui ra khỏi chiếc tổ ấm áp, kêu những tiếng chíp chíp đòi ăn không lớn nhưng đủ để cho chim bố mẹ nghe thấy.
Dưới ngôi biệt thự rộng lớn, cửa sổ cũng đang được mở ra cho nắng xuân tràn vào đem đến cái ấm áp và dịu dàng của mùa xuân. Minh Hàn hướng mắt mình ra hồ sen và cười nhẹ khi những mầm sen xanh đã nhô lên khỏi mặt hồ, thầm nghĩ rằng sẽ chẳng còn bao lâu nữa thì một mùa sen mới sẽ bắt đầu.
- Ngày mới tốt lành nhé em yêu! – Hoàng Dương vòng tay ôm Minh Hàn từ phía sau, thì thầm nói.
Minh Hàn ngoảnh đầu lại, nhìn Hoàng Dương đang dựa cằm trên vai mình thì mỉm cười:
- Anh dậy rồi à?
Hoàng Dương gật đầu, anh hít một hơi thật sâu rồi hôn lên tóc Minh Hàn. Được sống cùng Minh Hàn với Hoàng Dương mà nói thực sự là điều vô cùng hạnh phúc. Một năm đã trôi qua kể từ ngày cưới song nhiều lúc Hoàng Dương vẫn ngỡ mình đang trong mơ. Minh Hàn chăm sóc anh từ bữa ăn đến giấc ngủ. Từ việc nhà đến việc của công ty, Minh Hàn đều có thể giúp anh và chưa bao giờ khiến anh phải thất vọng.
Thế nhưng, nói thế không có nghĩa là nói rằng Minh Hàn chiều theo Hoàng Dương mọi thứ. Ngày đầu tiên trở về nhà Hoàng Dương sau tuần trăng mật, Minh Hàn cho tất cả người làm trong nhà anh... nghỉ việc vô thời hạn trước ánh mắt sững sờ của Hoàng Dương với một lý do vô cùng gọn và không có giải thích gì thêm: "Em không thích có người lạ sống trong nhà!". Hoàng Dương tất nhiên không vui vẻ gì với quyết định này song nhìn gương mặt lạnh hơn băng giá của Minh Hàn, anh biết mình không thể nào làm trái, đành gượng cười mà ngậm ngùi đồng ý.
Chính vì vậy, mà kể từ đó, ngoài việc công ty, Hoàng Dương bắt đầu biết đến thế nào là việc nhà. Minh Hàn lại rất công bằng nên không bao giờ ôm việc làm một mình, dù ít dù nhiều thì Hoàng Dương cũng phải góp sức. Thế nên, từ nấu cơm, rửa bát, quét nhà, giặt giũ, trồng hoa,... không việc gì Hoàng Dương không phải làm. Những ngày nghỉ không nhiều của Hoàng Dương giờ đây biến thành con số không bởi đó sẽ là những ngày tổng dọn khu biệt thự. Đến lúc ấy, Hoàng Dương mới thấy tác hại của việc ở trong một ngôi nhà quá rộng.
Ban đầu Hoàng Dương thấy rất khó chịu, anh làm chỉ vì chiều lòng Minh Hàn nhưng càng lúc anh càng thấy làm việc nhà cũng không đến nỗi nào, nhất là được làm cùng với người anh yêu. Hoàng Dương dần thấy ngôi nhà của mình trở nên gần gũi với anh hơn khi mỗi vật trong ngôi nhà đều do bàn tay anh tự nâng niu, giữ gìn. Nếu như trước đây, Hoàng Dương thấy rằng về nhà và ở công ty không có gì khác biệt thì hiện tại anh thấy ngôi nhà của mình ấm áp hơn rất nhiều, một phần là vì Minh Hàn nhưng phần khác quan trọng không kém là bởi anh hiểu được giá trị của mái ấm là phải do chính mình gây dựng ngay từ những việc nhỏ nhất. Anh cười nhiều hơn mỗi khi cùng Minh Hàn nấu ăn và cũng từ đó anh hiểu thế nào là cảm giác hạnh phúc khi mình chăm sóc được cho người mình yêu thương. Anh hào hứng hơn trong những lúc cùng Minh Hàn chăm sóc vườn cây và ngôi nhà có những khoảnh khắc vui nhộn hơn khi hai người vừa dọn nhà vừa đuổi bắt... Có lẽ nếu xung quanh anh là một đội ngũ giúp việc dài từ nhà ra cổng thì sẽ chẳng bao giờ Hoàng Dương cảm nhận được trọn vẹn niềm hạnh phúc mà anh đang có.
- Anh đi rửa mặt đi rồi chúng ta ăn sáng! – Minh Hàn nói sau một thoáng im lặng.
Hoàng Dương cười tươi:
- Tuân lệnh vợ yêu!
Nói rồi anh liền chạy đi. Minh Hàn lắc đầu cười nhẹ khi thấy anh như vậy, thầm nghĩ nhiều lúc Hoàng Dương cũng thật trẻ con.
- Sáng nay chúng ta sẽ gặp đại diện công ty Thành Công, họ đã gửi trước bản thảo hợp đồng cho chúng ta, em xem chưa? – Hoàng Dương hỏi khi hai người chuẩn bị đi làm.
Minh Hàn chỉnh lại mấy sợi tóc rối trên trán anh, mỉm cười:
- Em có biết nhiều về kinh doanh đâu, nếu thấy hợp tác mà có lợi thì anh cứ làm.
Hoàng Dương cười tươi:
- Cả em và anh quyết định chẳng phải tốt hơn mình anh sao?
Minh Hàn gật nhẹ:
- Đến công ty em sẽ xem!
Hoàng Dương ừ một tiếng rồi đi lấy xe. Minh Hàn nhìn theo anh, khoé miệng hơi nhếch lên. Mọi việc trong công ty Hoàng Dương đều hỏi ý kiến Minh Hàn dẫu rằng chẳng mấy khi Minh Hàn có ý kiến gì vì thực sự thì Minh Hàn hiểu khả năng kinh doanh của mình thua xa anh. Minh Hàn chỉ có thể giúp Hoàng Dương kiểm soát hoạt động tài chính kế toán thôi và về điểm này thì không có gì để Hoàng Dương không yên tâm, sẽ chẳng có một sai sót nào qua mắt được Minh Hàn.
Thu dọn một số thứ, Minh Hàn khoá cửa rồi lên xe. Hoàng Dương cười, hôn nhẹ lên má Minh Hàn trước khi cho xe chầm chậm lăn bánh. Cánh cổng biệt thự tự động được mở ra và...
- Anh Quân! – Hoàng Dương và Minh Hàn đồng thanh đầy ngạc nhiên khi thấy Anh Quân đang ngồi ủ rũ trước cổng.
Hai người nhìn nhau rồi cùng xuống xe. Hoàng Dương hỏi:
- Sao em lại tới đây? Đại ca đâu?
Mắt đỏ hoe, Anh Quân ngẩng lên nhìn Hoàng Dương và Minh Hàn lắc đầu lẳng lặng không nói gì.
- Đại ca có chuyện gì sao? Nói cho anh biết đi! – Hoàng Dương lo lắng hỏi.
Minh Hàn nhìn qua thì biết Anh Quân đã khóc rất nhiều trước khi tới đây. Chắc chắn đã có chuyện chẳng lành đến với cậu bé. Nghĩ vậy, Minh Hàn cúi xuống, nắm lấy tay Anh Quân, nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta vào nhà trước đã!
Hoàng Dương gật đầu, anh xách chiếc ba lô giúp Anh Quân, tạm thời gạt công việc sáng nay sang một bên.
Minh Hàn mở lại cửa và ba người bước vào nhà. Rót cho Anh Quân một cốc nước, Minh Hàn nói:
- Em uống đi!
Anh Quân đón lấy cốc nước từ tay Minh Hàn nhưng cậu không uống mà đặt xuống bàn rồi lấy từ trong ba lô ra một lá thư đưa cho Minh Hàn.
Minh Hàn nhìn Hoàng Dương, hai người càng lúc càng lạ lẫm trước thái độ của cậu bé. Tuy nhiên, Minh Hàn cũng không hỏi thêm gì, nhận lá thứ đó rồi mở ra xem.
Lướt qua lá thư một lượt, Minh Hàn đưa nó cho Hoàng Dương rồi ôm Anh Quân vào lòng, xoa nhẹ lên lưng cậu, nhẹ nhàng nói:
- Nếu muốn khóc cứ khóc đi em! Có anh ở đây, sẽ không sao cả!
Anh Quân gục vào vai Minh Hàn. Cậu khóc. Tiếng nấc, tiếng sụt sùi vang lên trong căn nhà vắng lặng. Từ thung lũng Bách Hoa tới đây, cậu gồng mình lên để cho những giọt lệ kia không thể rơi song đến lúc này, trước Minh Hàn, Anh Quân không sao kìm nén thêm được nữa. Một đứa trẻ như cậu chưa thể nào có đủ mạnh mẽ để có thể xua đi nỗi buồn mất người thân sang một bên. Nước mắt cậu rơi xuống ướt vai áo Minh Hàn cho những đau đớn trong lòng theo đó thoát ra mà vơi bớt.
Đọc xong lá thư, mắt Hoàng Dương cũng đã đỏ hoe. Hoàng Dương không khóc nhưng anh cũng không thể nào coi mọi chuyện là hư vô mà giữ gương mặt lạnh lùng không hề đổi sắc như Minh Hàn được. Tuy anh chỉ gặp Đào Thanh Phong có vài lần ngắn ngủi nhưng ông từ lâu đã trở thành một người thân không thể thiếu trong lòng anh.
Không gian trầm xuống. Tiếng đồng hồ nặng nề quay. Căn phòng rộng lớn trở nên im ắng. Không ai nói với ai lời nào cũng không một lời an ủi nhưng cả ba đều hiểu trong lòng hai người kia đang nghĩ gì. Có lẽ đôi khi sự im lặng còn tốt hơn ngàn câu nói.
Bên ngoài, gió vẫn thổi, nắng vẫn lên, những cành hoa vẫn đang mời gọi đàn bướm lượn tung tăng.
- Từ nay em hãy ở đây với anh! – Hoàng Dương nói sau khi Anh Quân đã ngừng khóc.
Anh Quân rời khỏi vòng tay Minh Hàn, ngẩng lên nhìn Hoàng Dương với đôi mắt sưng đỏ chậm rãi gật đầu.
Minh Hàn cười nhẹ, nhìn Hoàng Dương:
- Sắp tới giờ gặp đối tác rồi đó, anh đi đi kẻo muộn. Hôm nay em sẽ ở nhà với Anh Quân.
Hoàng Dương mỉm cười, nói:
- Nghỉ một buổi chơi với Anh Quân cũng đâu có sao. Anh sẽ hẹn ông ta vào hôm khác.
Minh Hàn gật nhẹ trong khi Hoàng Dương xoa đầu Anh Quân:
- Em tới đây bằng cách nào? Sao không gọi anh mà lại ngồi ở đó vậy? À mà em có đói không? Muốn ăn gì để anh lấy cho?
Minh Hàn nhéo má Hoàng Dương, nhíu mày:
- Anh hỏi một hơi như vậy thì cậu ấy làm sao trả lời?
Rồi cúi xuống nhìn vào mắt Anh Quân, Minh Hàn nhẹ giọng:
- Em đã ăn sáng chưa?
Hoàng Dương cười trừ trong khi Anh Quân lắc đầu:
- Em không đói. Em đi tàu từ đêm hôm qua và sáng sớm nay thì đến đây.
Nghe vậy, Minh Hàn mỉm cười, cầm tay Anh Quân:
- Vậy bây giờ anh đưa em đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước.
Quay sang Hoàng Dương, Minh Hàn nói tiếp:
- Anh đem đồ của cậu ấy lên phòng nhé!
Hoàng Dương cười tươi, anh gật đầu. Và suốt ngày hôm đó, Minh Hàn và Hoàng Dương luôn bên Anh Quân, trò chuyện cùng cậu bé, cố gắng làm cho cậu bé cười, tạm gác sự ra đi của ông vào một góc của tâm hồn.
Tối đến, Hoàng Dương để Anh Quân ngủ ở phòng của mình. Anh không muốn cậu bé đang đau buồn phải chịu cô đơn khi đêm xuống. Tất nhiên, Minh Hàn không có ý kiến gì mà ngược lại còn ủng hộ quyết định của anh.
Hoàng Dương ôm Anh Quân vào lòng rồi kể cho cậu nhóc nghe những chuyện vui thời niên thiếu của anh cũng như những câu chuyện cười mà anh tự nghĩ ra làm cho cậu bé không nhịn được mà cười khúc khích dẫu lòng đang rất buồn. Trong khi đó Minh Hàn chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cũng cười nhẹ. Làm gì Minh Hàn có thể làm tốt chứ an ủi người khác hay làm việc mà Hoàng Dương đang làm thì thực sự Minh Hàn không làm nổi bởi Minh Hàn chẳng có chuyện nào đáng buồn cười và óc hài hước của Minh Hàn là con số không.
- Nhắc tới mới nhớ em học đến lớp mấy rồi? – Hoàng Dương hỏi khi anh đang kể về thời học sinh của mình.
Anh Quân giương đôi mắt lạ lẫm nhìn anh:
- Lớp là gì? Em không hiểu.
Hoàng Dương mắt chữ o, miệng chữ a, anh đưa mắt nhìn Minh Hàn đầy ngạc nhiên khi nghe Anh Quân nói vậy trong khi Minh Hàn không có biến đổi gì nhiều trên mặt, nhẹ nhàng nói:
- Lớp là nơi em đến để học đó. Mỗi năm em sẽ lên một lớp. Chẳng lẽ em chưa bao giờ tới trường sao?
Anh Quân gật đầu, cậu nghĩ ngợi điều gì đó giây lát rồi bất ngờ nói như một sự phát hiện mới vậy:
- Có phải trường là nơi có những người bạn không?
Minh Hàn mỉm cười trong khi Hoàng Dương càng lúc càng không hiểu hai người này đang nói gì hay đúng hơn là anh không tin sự thật Anh Quân chưa đi học bao giờ.
- Đúng rồi đó! Đến trường học em sẽ có rất nhiều bạn. – Minh Hàn nói.
Anh Quân gật gù:
- À, hồi nhỏ bố mẹ em cũng nói vậy... nhưng...
Nói được có thế, Anh Quân ấp úng rồi ngừng lời, đôi mắt cậu rưng rưng lệ, hiện rõ nét buồn.
Hoàng Dương ân cần nhìn vào mắt cậu, hỏi:
- Nhưng rồi thì sao? Em có được đến trường không?
Anh Quân lắc đầu, cậu buồn bã nói:
- Năm em lên sáu, bố em định cho em đi học song vì khi đó em nhỏ hơn rất nhiều so với bạn cùng tuổi mà nhà lại xa nên mẹ bảo để một năm nữa cho em lớn hơn. Thế nhưng,... năm sau thì bố em bị người ta giết rồi lấy hết tài sản, hai mẹ con em phải ra đường rồi mẹ cũng bệnh nặng mà...
Nghe tới đây, Hoàng Dương ngắt lời Anh Quân, ôm chặt lấy cậu bé. Anh nghĩ cậu bé thật đáng thương. Nhớ lại đời mình, sinh ra anh đã được sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải chịu cảnh thiếu thốn bất cứ một thứ gì. Chỉ cần là anh muốn thì bố mẹ anh sẽ bằng mọi giá mà đáp ứng anh ngay lập tức cho dù mong muốn ấy có vô lý đến nhường nào. Vậy mà nhiều lúc anh vẫn còn thấy chưa vừa lòng mà giận dỗi bố mẹ. Thế nên, nghe Anh Quân nói, mắt Hoàng Dương cũng hoe đỏ, vừa là thương cho số phận của Anh Quân, vừa là tự trách mình nữa.
Minh Hàn thì khác. Lòng trắc ẩn trong lòng Minh Hàn không nhiều như Hoàng Dương. Dường như việc giết người, cướp của hay cuộc sống vất vưởng với Minh Hàn từ lâu đã như gió thoảng mây bay, không một chút để tâm. Vì vậy, Minh Hàn chỉ nhẹ gật đầu, Anh Quân chưa bao giờ đến trường với Minh Hàn cũng không còn lạ nữa. Tính tình Đào Thanh Phòng chẳng giống ai, ông ghét trường lớp nên không cho Anh Quân đi học mà tự ông sẽ dạy cậu bé. Cậu Minh Hàn ngày trước cũng chưa một lần đến trường, tất cả là do Đào Thanh Phong dạy và tự học mà thôi. Tuy nhiên, Minh Hàn không đồng tình với quan điểm này của Đào Thanh Phong, sống trong một xã hội hiện đại thì không đi học không được. Vì vậy, Minh Hàn mỉm cười, nói với Anh Quân:
- Chuyện đã qua rồi em, không sao nữa! Sang tháng sau anh sẽ cho em đi học.
Hoàng Dương lập tức hưởng ứng, anh cười tươi:
- Đúng vậy!
Rồi anh hỏi Anh Quân:
- Em bao nhiêu tuổi rồi?
Anh Quân đáp:
- Mười ba tuổi ạ!
Hoàng Dương mỉm cười:
- Vậy anh sẽ làm hồ sơ cho em vào lớp 7. Sẽ nhanh thôi!
- Vâng ạ! – Anh Quân nói.
Minh Hàn nhẹ gật đầu. Điều Hoàng Dương vừa nói cho Anh Quân học lớp 7 mà cậu chưa từng đi học bao giờ với người khác có thể là một điều đáng ngạc nhiên và tưởng như không thể nhưng với Minh Hàn thì lại là quá bình thường. Minh Hàn biết Anh Quân rất thông minh, chỉ cần dạy cậu những kiến thức cơ bản cậu sẽ nhanh chóng tiếp thu và bắt kịp các bạn. Còn về thủ tục nhập trường thì... Hoàng Dương và Minh Hàn chưa bao giờ thiếu tiền.
Cười nhẹ, Minh Hàn nói:
- Khuya rồi! Ngủ thôi!
Thế rồi, Minh Hàn tắt điện. Căn phòng trở nên im lặng trong ánh đèn mờ. Anh Quân không biết được đến trường học sẽ thế nào nhưng nghe Hoàng Dương kể về thời học sinh của anh, cậu cũng muốn đi học. Liệu đến trường có khác gì so với ông dạy hay không? Anh Quân không biết song nghĩ tới ông, lòng cậu trùng xuống. Giờ này ông đã... Mắt Anh Quân lần nữa nhỏ lệ.
Một bàn tay lạnh giá chợt nắm chặt tay Anh Quân. Cậu nhìn sang bên cạnh thì thấy Minh Hàn đang nhìn cậu, nhẹ gật đầu. Anh Quân hiểu ý liền nhắm mắt lại. Rồi mai đây cuộc đời cậu sẽ ra sao? Anh Quân không biết cũng không ai biết. Tương lai luôn luôn là một ẩn số, chỉ biết hiện tại cậu mơ màng thiếp đi trong hơi ấm và vòng tay ấm áp của Hoàng Dương và Minh Hàn.
Ngoài kia, mặt trăng đã lên đến đỉnh trời, ấp ủ những nụ hoa cho đêm xuân tĩnh lặng.