Chương 59
Phúc Nhĩ Khang tiến cung muốn gặp Tử Vi của hắn một chút, nhưng bất đắc dĩ giờ không còn ngũ a ca để dựa vào, lấy thân phận của hắn căn bản không được vào hậu cung. Mà Phú Sát Hạo Trinh lòng tràn đầy tự tin nghĩ đến việc hắn nhất định thú được cách cách, tuy rằng hắn không coi trọng nữ nhân hoàng gia, lại không ngờ hoàng đế căn bản là quá không lo lắng về hắn.
Vài ngày sau, thánh chỉ hạ, Tình Nhi được ban hôn cho Phước Long An nhi tử của bảo cùng điện đại học sĩ kiêm Lại bộ thượng thư, nhất đẳng trung dũng công Phó Hằng, mà Lan Hinh lại bị chỉ hôn cho nội đại thần, công bộ thượng thư, tương lam kì hán quân Thống A Quế.
Hai người sau hôn sự sống đều thoả mãn. Nhất là Tình Nhi, khi Phước Long An vén khăn voan loan thì bộ dáng vừa ngốc lăng vừa kinh hỉ, làm cho Tình Nhi vui vẻ một thời gian dài.
Sau vụ án bối lạc giả bị phát hiện, đại vương phúc tấn Tuyết Như cùng Hạo Trinh làm lẫn lộn huyết thống tôn thất, bị bí mật xử tử, Đại vương gia bởi vì không biết tình, nên bị tước một bậc. Lúc đầu Tiểu Nguyệt còn vì Hạo Trinh chết mà tìm đến cái chết, nhưng nháo là nháo, cũng chỉ làm bộ thôi, người càng ngăn nàng nháo càng lợi hại, Đại Vương gia đã nhìn ra, nàng cũng chỉ là nháo nháo mà thôi, căn bản không hạ quyết tâm chân chính đi tìm chết, vì thế ra mệnh lệnh hạ nhân không cần phải để ý nàng, quả thực không bao lâu sau, thấy chẳng ai để ý nàng, trên cổ hơn vài dấu dây thừng, trên trán hơn mấy khối ứ thanh, Tiểu Nguyệt liền an tĩnh. Sau lại, Đại Vương gia đem nàng gả cho một quý đệ từ Bát Kì Huân, nhưng mà cô ta lại là ngưởi có phúc mà không biết hưởng, cả ngày nghĩ không can tâm, sau đó khóc sướt mướt, thành thân chưa đến vài năm liền hậm hực mà chết.
Phúc Nhĩ Khang không tìm thấy Tử Vi trong lòng phiền não vô cùng, nhiều lần nhờ gạch nương tiến cung giúp hắn xem Tử Vi. Phúc gia nghĩ muốn thượng chủ đã muốn điên rồi, vốn định dựa vào tình cảm giữa Tình Nhi cùng đứa con hẳn là có thể lấy được một vị cách cách, nhưng giờ lại thấy Tình Nhi cùng Lan Hinh đều đã được ban hôn với người khác, Càn Long cũng không còn đứa con gái nào vừa đến độ tuổi lấy chồng nữa, liền nghĩ tới Tử Vi. Phúc Luân phúc tấn tiến cung, trên danh nghĩa là vấn an Lệnh phi, trên thực tế là muốn tìm Tử Vi liên lạc, lại thủy chung không gặp, nàng làm bộ như lơ đãng hỏi Lệnh phi thì Lệnh phi nói quanh co chối khéo.
Sau khi người của Càn Long dọc theo manh mối tra tìm nơi cách cách rơi xuống, tra tới chỗ Lệnh phi chỗ, ở nơi giếng cạn trong lãnh cung hoang vu tìm ra thi thể chủ tớ hai người Tử Vi, Kim Toả, sau tại Duyên Hi cung tìm ra hình nhân cỏ có ngày sinh tháng đẻ thất a ca, thập nhị a ca, mặt trên cắm đầy tế châm, còn tra được sự kiện hạc đỉnh hồng là do Lệnh Phi sai sử, lại giá họa Mật tần, lão Phật gia cùng Hoàng Thượng tức giận, Lệnh phi phạm tội khi quân cùng tội danh mưu hại con cháu hoàng thất và bị ban cho một ly rượu đọc, thế là kết thúc xong cuộc đời nàng cả đời, mà truyền ra bên ngoài rằng nàng mắc bệnh qua đời.
Không có Lệnh phi duy trì, Tử Vi cũng không biết tung tích, Phúc gia trên triều đắc tội rất nhiều người, trong lúc nhất thời bước đi con đường duy nhất, tháp tùng Tây Tạng Thổ Ty Ba Lặc Bôn mang nữ nhi vào kinh, đồng thời muốn tuyển phu cho nữ nhi, những nhà ai cũng không nguyện ý để con mình đến tận Tây Tạng xa xôi, huống chi Tây Tạng công chúa còn có thể có vài trượng phu khác nữa. Tham gia tuyển phu chủ yếu là con vợ kế đại gia tộc hoặc một ít có điều kiện trao đổi, con những đứa con của gia tộc nhỏ, bọn họ khi cùng những dung sĩ Ba Lặc Bôn mang vào kinh đánh nhau đều cố ý lưu thủ, đánh được một đoạn thời gian kết cục liền thua trận, Càn Long trong lòng là hiểu được sao lại thế này, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt. Chỉ là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, Phúc gia bởi vì cùng đồng nghiệp quan hệ không tốt, không ai nói cho bọn họ Tây Tạng tình huống đặc thù, bọn họ còn cho rằng công chúa Tây Tạng tốt xấu cũng là một công chúa, vì thế ở mọi người tránh không kịp thời điểm Phúc Nhĩ Khang nhảy ra, quá “Thần uy”, đả bại dũng sĩ Tây Tạng, thắng được phương tâm công chúa xinh đẹp.
Phúc Nhĩ Khang mặc dù trong lòng nhớ kỹ Tử Vi, nhưng bọn họ mới vừa có một chút cảm tình, Tử Vi đã bị đưa vào cung, mà chính hắn lại bởi vì bị phạt không thể tiến cung, hai người cảm tình rốt cuộc cũng chưa sâu đậm đến mức mà muốn vì đối phương làm chuyện nông nổi. Hơn nữa lại có tân mỹ nhân ở hắn trước mắt lắc lư, lại đối hắn mối tình thắm thiết, chậm rãi cũng quên luôn Tử Vi, sau lại đi theo Ba Lặc Bôn trở về Tây Tạng. Bất quá nghe nói ngày qua
ngày không hề được như ý. Công chúa Tái Á kia đối Phúc Nhĩ Khang chính là tham nhất thời mới mẻ, không bao lâu đã đem hắn ném tới sau đầu. Phúc Nhĩ Khang lại là người điển hình cho chủ nghĩa đại nam tử, cho rằng nữ nhân hẳn là phải vì nam nhân thủ trinh, không hạ mặt mũi đi lấy lòng Tái Á, Tái Á đi tìm hắn hắn cũng không để cho người ta gia hoà nhã mầu. Vì thế, hắn cơ hồ hoàn toàn mất sủng, hơn nữa hắn lại tự cho là thanh cao, đem người chung quanh biến thành đắc tội hết, có thể nghĩ, hắn ngày qua ngày được như ý cỡ nào.
Sau A Lý Hòa Trác nhập kinh, Càn Long thiết yến chiêu đãi. Vu yến hội thượng, A Lý Hòa Trác lệnh cho nữ nhi biểu diễn, sau lại bẩm Càn Long, nói nguyện dâng lên nữ nhi của mình. Vì để cho hắn an tâm mà quay về, Càn Long nhận cái kia cái nữ nhân kia, phong làm Hòa quý nhân. Mặc dù chỉ cần thân phận, nhưng vua không để ý tới hậu cung cũng sẽ không tránh khỏi người ta đàm tiếu. Về phần ban đêm ngủ ở đâu, mỗ “Thê quản nghiêm” mỗ long chính là ăn dấm chua của tiểu bánh bao nhà mình nếm không ít mùi vị đau khổ, chuyện này chúng ta coi như không biết đi.
**************
Hoàng bảy tử Vĩnh Tông vẫn triền miên giường bệnh, mặc dù được thái hậu làm chủ cưới thê, lại chưa lưu lại con nối dòng, năm Càn Long ba mươi hai liền chết bệnh. Càn Long bi thống dị thường, lệnh đem lấy kim quan an táng, chư vương đại thần quan viên cùng công chúa, phúc tấn chờ tụ tập đầy đủ trí ai.
Hoàng đế thương xót thất tử, từ đó triền miên giường bệnh, một bệnh không dậy nổi, năm Càn Long ba mươi ba băng hà, hưởng năm mươi tám tuổi, chính đại quang minh bảng hiệu sau lưu lại di chiếu truyện ngôi cho thập nhị a ca Vĩnh Cơ.
( chính văn hoàn)