Chương 19
Tiểu Yến Tử vung, xà liền bay tới đầu ngũ a ca, ngũ a ca lập tức phản xạ có điều kiện một chưởng đem xà bay ra ngoài, xà bay về phía Phúc Nhĩ Thái, Phúc Nhĩ Thái thân thủ nhanh nhẹn trốn xuống đất, xà lại một lần nữa hướng về phía Tiểu Yến Tử mà ôm ấp, Tiểu Yến Tử vừa định đứng lên, sau thấy xà kia nghênh nghênh ngang tiến đến, sợ tới mức đứng không vững, đem Lệnh phi áp tới dưới thân.
Thờ ơ lạnh nhạt, xem đủ rồi chê cười bọn người kia xong, Cao Không Cần kéo dài thanh âm, nói với cung nhân Duyên Hi cung, “Còn thất thần làm gì, còn không nhanh bắt xà?” Hắn thật xứng chức đại nội tổng quản a ~~ Cao Không Cần tự tán thưởng mình trong chốc lát.
(tự kỉ???)Sau một trận khϊếp sợ và trầm mặc, tâm trí mọi người trong Duyên Hi cung rốt cục đã quay trở về
(mụ mụ: tố chất không được a ~~), một đám người vọt lên, ba chân bốn cẳng muốn bắt lấy xà, nhiều người cùng giúp bắt xà như vậy, liền không thể đứng lên tránh đám hỗn loạn, xà vốn không lớn, căn bản là nhìn không tới bóng dáng xà đâu. Mọi người vừa đẩy vừa ngã, hơn nữa Tiểu Yến Tử tay chân loạn xạ, cả nhóm liền ngã xuống, gục trên người Tiểu Yến Tử, Lệnh phi rêи ɾỉ lui vào góc nhà~~
Rốt cục, Lệnh phi sợ hãi chịu không nổi sanh non, bỏ mặt nạ ôn nhu thường ngày xuống, khàn cả giọng hô, “Các ngươi đều là một đám cẩu nô tài, cút khỏi trên người ta ngay ——”
Mắt sắc Cao Không Cần nhìn tới Lệnh phi
nơi chân váy dần dần xuât hiện máu tươi, nhưng thực sự điểm luống cuống, con nối dõi của Hoàng Thượng vốn không nhiều, bị một con xà nhỏ doạ liền mất đi một người?
“Còn không nhanh truyền thái y!” Cao Không Cần trừng mắt nhìn mấy tiểu thái giám chân tay luống cuống sững sờ tại chỗ một cái, cao giọng phân phó.
“Dạ” Mấy tiểu thái giám vội vàng hướng thái y viện chạy tới.
Lo nghĩ, Cao Không Cần càng cố gắng làm tâm bình ổn, hai vị a ca cũng như hắn chỉ đứng quan sát? Xà cũng không phải bọn họ mang tới
(mụ mụ: tiểu bánh bao dùng thuốc dẫn tới, không phải bắt đến, hơn nữa Cao Không Cần cũng không rõ ràng điểm này), tiếp đến Tiểu Yến Tử cách cách cũng không phải do bọn họ sai sử đi, ai biết Tiểu Yến Tử đem Lệnh phi nương nương đánh gục, mà Lệnh phi nương nương còn đang mang thai đâu? Tưởng tượng như vậy, Cao Không Cần liền cảm thấy hắn được công không phải là nhỏ đâu, xem xem nếu hắn không bình tĩnh, chỉ chắc rằng xà liền đã cắn mấy người, hơn nữa ai biết xà có hay không độc? Còn có chính đại tổng quản siêu tuyệt vời hắn là người đầu tiên phát hiện Lệnh phi sinh non, còn phân phó người đi mời thái y, cứu lại sinh mệnh Lệnh phi nương nương (mụ mụ: công này là cái gì, đại tổng quản?) nga ~~ hắn quả nhiên là tổng quản thật hoàn mỹ mà.
Tiểu bánh bao nhìn thấy Cao Không Cần chìm trong cảnh giới của chính mình, có điều không nói gì, trước kia sao không phát hiện người nầy tự kỷ như vậy a ( người nào đó: quả nhiên gần đèn thì tối) Rốt cục, Lệnh phi trên người đích mọi người đi lên. Đợi cho tiểu thái giám kéo vài thái y râu bạc thở hổn hển chạy tới, Lệnh phi vì đã mất quá nhiều máu mà hôn mê bất tỉnh, những ngự y thấy tiểu bánh bao ở đây, làm bộ như bắt đầu xem chẩn, khóe mắt lại ngắm ngắm hắn, thấy hắn không có gì chỉ thị, mới bình tĩnh hạ tâm đến bắt mạch.
Càn Long đang nghị sự, đột nhiên nghe ám vệ bẩm báo nói ngự hoa viên có xà, lại nghe tiểu bánh bao cũng ở đó, đầu óc lập tức luống cuống, không quản ánh mắt các đại thần kinh ngạc, đứng dậy bước đi.
Chết tiệt, ngự hoa viên như thế nào lại xuất hiện xà? Tiểu Tông nhi ngàn vạn lần không được bị thương, nếu không hắn liền đem con xà kia lột da rút gân, xương cốt nghiền thành tro...... Tưởng tượng đến bánh bao có thể bị thương, tâm hắn liền run rẩy đau vô cùng, vô ý thức khí thế trên Long hoàng cũng phát ra.
Dọc theo đường đi cung nhân đều bị
khí thế này áp, tiềm thức liền hướng Càn Long quỳ xuống, trong lòng còn than thở, này Hoàng Thượng không hổ là chân Long thiên tử, khí thế uy phong!
Cảm giác được khí Càn Long, tiểu bánh bao nhìn về phía ngự thư phòng, trong lòng có điểm đau, hắn vì cái gì mà sinh khí lớn vậy, ngay cả hơi thở của chính mình cũng quên khống chế? Bởi Lệnh phi và nữ nhân kia khiến đứa nhỏ không còn sao? Hốc mắt dường như có gì đó sắp mạnh mẽ trào ra.
Càn Long chạy tới, nhìn thấy tiểu bánh bao đứng đó, hai mắt đã bắt đầu đỏ, tuỳ cho lệ rơi, bộ dáng đáng thương, Càn Long trong lòng tựa như bị người dùng một lượng lớn châm đâm không ngừng, đau muốn chết. Xà chết tiệt! Hắn nhanh đem ôm tiểu bánh bao vào lòng,tỉ mỉ kiểm tra, “Tông nhi ngoan, nói cho ta biết, bị thương chỗ nào?” Trong giọng nói mang theo sự vội vàng cùng quan tâm không thể lầm lẫn, kiểm tra xong còn không quên kêu thái y, ” Nhìn cái gì, còn không mau nhìn Tông nhi!”
Mấy thái y nhìn lẫn nhau vài lần, hoàng cung phi tử còn nhiều mà, thiếu đi một Lệnh phi cũng không vấn đề gì, nàng không có gì không phải, nhưng người kia độc nhất vô nhị Dược Vương cốc cốc chủ mới là trọng yếu, tuy nói người ta không nhất định dùng dược của mình, nhưng cũng gọi là được lòng chút xíu. Vì thế, Lệnh phi còn hôn mê cứ như vậy bị nhóm thái y vứt bỏ
~~
Cùng lúc đó, dưới nền đất Ấp Thúy các xuất hiện một huyệt động, một tiểu thanh xà đẩu a đẩu, màu da trắng bệch, thiếu chút nữa nghẹn từ thanh xà biến thành bạch xà. Ngươi nói nó làm xà có dễ dàng không? Không phải là nhịn không được xúc động, ngửi được hương thơm quá liền đi ra khỏi động sao? Bị người lôi đi đâu không nói, còn kém tí nữa biến thành món thịt xà, này thật vất vả bò ra, cư nhiên còn nhận lửa giận của Long hoàng đại nhân đích, ô ô ô ~~~~ đầu năm nay làm xà cũng không dễ dàng a!
Nguyên lai là lo lắng hắn sao? tiểu bánh bao nín khóc mỉm cười, hắn quả nhiên vẫn là cùng trước kia giống nhau, trong mắt đều chỉ có mình a, nhưng nghĩ đến chính mình vừa mới hiểu lầm hắn, lại có điểm ngượng ngùng, hai má trắng nõn đỏ ửng, “Ta không sao, xà không đυ.ng tới ta.” Kỳ thật xà này là mình đưa tới, thôi, xem nhẹ đi xem nhẹ ~~
Ngự y cẩn thận kiểm tra tiểu bánh bao rồi thông báo, xác nhận hắn quả thật không có việc gì, Càn Long mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới thấy trong ấp thúy các có một đám người chật vật thê thảm, tóc tai tán loạn, kì đầu nghiêng lệch, Tiểu Yến Tử cơ hồ bị ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái ôm vào trong lòng an ủi, năm sáu cung nữ y phục không chỉnh tề, còn Lệnh phi thì ngất xỉu. Chân mày Càn Long cau lại, trong mắt tràn đầy sự chán ghét, bất quá không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng mặt hoàng thượng, cả đám hiện đang rất vội vàng nên không chú ý tới.
Cao Không Cần thông minh tiến lên vài bước, đem sự tình tường tận kể lại cho Càn Long.
“Còn không chạy nhanh đưa Lệnh phi về Duyên Hi cung, thái y, cẩn thận khám chữa bệnh......” Lưu lại người ngứa cả mắt. Vừa nói xong đã có nhân quân nâng Lệnh phi
đi rồi.
Càn Long lại trầm ngâm trong chốc lát, thấy lực chú ý của ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái đều thủy chung ở trên người Tiểu Yến Tử, ngay cả hắn cũng phát hiện ngay, trong lòng không khỏi chán ngấy, cảm tình trong mắt đứa con này hoàng a mã không bằng một nữ nhân lai lịch không rõ ràng.
“Vĩnh Kì! Phúc Nhĩ Thái!” Càn Long trầm giọng hô một tiếng.
“Rống cái gì mà rống, không thấy gia đang vội sao!” Hai người đầu không quay về, liền quát.
Thực bổn a! Ngay cả Hoàng Thượng cũng dám rống, dù là ăn gan hùm gan báo bảo đảm cũng
chả
đủ. Cao Không Cần ở trong lòng đem hai người kia ra mắng, hãn, quả thực không biết sống chết a!