Chương 10

Trên thực tế có Phúc Khang An là thư đồng, Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ địa vị cũng không có tăng lên bao nhiêu, trái lại thư đồng của nó ở thượng thư phòng lại như cá gặp nước. Đại khái đều là được trưởng bối ở nhà giáo dục, tới lôi kéo Phúc Khang An làm quen không có ít con cháu thế gia cùng các hoàng tử a ca, mà Phúc Khang An bản thân cũng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, rất nhanh liền hòa nhập thượng thư phòng.

Vĩnh Cơ khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa là một đám người nói chuyện cười đùa vui vẻ, nó biết người đứng giữa được vây quanh là Phúc Khang An. Phúc Khang An so với nó thông minh hơn, rất giỏi giang, tất cả mọi người đều thích hắn. Thiếu niên yên lặng mở sách, Phúc Khang An mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc a, vậy lúc nào Phúc Khang An mới có thể bồi chính mình đọc sách viết chữ đây.

“Phúc Khang An, cùng đi.”

Vĩnh Cơ chậm rãi sửa sang lại sách vở, bên kia Vĩnh Tinh cùng Phúc Khang An kề vai sát cánh hẹn cùng nhau hạ học, Bát a ca Vĩnh Tuyền cũng cười đối với Phúc Khang An nói gì đó, Phúc Khang An nghiêng đầu qua chỗ khác khoát khoát tay với nó, Vĩnh Cơ mờ mịt để sách xuống, lại đi a.

Không giống như mong đợi của nó, Phúc Khang An đối với nó không xa không gần, nó không có thể làm một ca ca tốt, mà Phúc Khang bất quá là đệ đệ tốt của người khác. Nó như cũ là một mình trở lại a ca sở, vừa mới bước qua cửa, một bóng đen xông tới, nó giang hai tay tiếp được, phi nhào tới trên người nó là Đa Đa đang vẫy đuôi vui mừng.

“Đa Đa, Vĩnh Cơ lại một mình.”

Đa Đa nước mắt lưng tròng kêu, liếʍ lung tung trên mặt nó, khiến nó cười khanh khách, “Chó hư!”

Một người một chó chơi đùa một hồi, Vĩnh Cơ từ khóe mắt thấy một thân ảnh màu lam quen thuộc quẹo vào bên trong, nó nhanh đứng lên, “Phúc Khang An.”

Thiếu niên vừa bước vào không kiên nhẫn ngẩng đầu, giữa hai lông mày lộ vẻ khó chịu, “Chủ tử có chuyện gì phân phó?”

Vĩnh Cơ hé miệng lắc đầu, Đa Đa lui lui thân người, Phúc Khang An thấy nó không nói lời nào xoay người đi vào phòng.

Trong cung và ngoài cung là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, nơi này là một màn chiến đấu danh lợi, nhiều quyền lợi nhưng cũng nhiều âm mưu trên dưới, Phúc Khang An ban đầu cũng không phải là rất rõ ràng mình theo chủ tử như thế nào, chờ đến khi hắn lên thượng thư phòng mới biết được, ở trong cung Thập Nhị a ca không được đãi ngộ như thế nào. Không có người nào cùng Thập Nhị a ca nói chuyện, không có ai nhắc tới Thập Nhị a ca, mọi người tựa như muốn đem thiếu niên này quên ở một góc nào đó trong cung, mà Hoàng Thượng lại đem hắn ban cho một hoàng tử như vậy làm thư đồng.

Niềm kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn cùng với Thập Nhị a ca thân cận, bản năng bẩm sinh trong máu của hắn khiến hắn bất hòa với Vĩnh Cơ, thế nhưng càng bất hòa lại càng hoang mang. Ánh mắt khát vọng mà tuyệt vọng của tiểu hài tử hắn đều thấy qua, hắn mỗi lần như vậy đều làm như không thấy rời đi, rồi lại nhịn không được mà quay đầu nhìn một lần nữa.

“Phanh!”

Hung hăng nện một quyền lên bàn sách, Phúc Khang An a Phúc Khang An, ngươi tự xưng là thông minh một đời, hôm nay bất quá là mới tiến cung vài ngày mà ngươi đã không làm sao?

Trong đầu hắn luẩn quẩn là những điều Vĩnh Tinh cùng những người khác nữa nói với hắn.

“Không nên cùng nó đi quá gần, Hoàng a mã không thích nó, Hoàng ngạch nương của nó là điều cấm kỵ trong cung, cẩn thận rước họa vào thân.”

“Thập Nhị a ca vừa nát lại ngu ngốc, theo nó là không có tiền đồ đâu.”

Hắn là con trai nhà Phú Sát, hắn sao có thể ở đây chôn vùi chính mình? Đúng vậy, sự lựa chọn của hắn là đúng, không có sai, hắn ở trong lòng khuyên bảo chính mình.

Bên ngoài, Vĩnh Cơ ôm Đa Đa, “Đa Đa, ngươi nói Phúc Khang An kia là đang tức giận sao?”

“Gâu gâu.”

“Phúc Khang An sẽ cũng giống như những người khác sao?”

“Gâu gâu.”

Ngồi yên lặng trên cây gọt dũa gì đó, An Nhạc lặng lẽ từ trên nhảy xuống, bước qua bên cạnh Vĩnh Cơ thuận tay ném gì đó, Vĩnh Cơ tiếp được nhìn xuống, là một cây trúc tiêu xinh đẹp, phần đuôi được khắc một gốc cây nhỏ.

“Thật xinh đẹp.” Thiếu niên đem trúc tiêu để lên môi thử thổi vài cái, thanh âm trúc tiêu phát ra dài ngắn không đồng nhất, cẩn thận đem trúc tiêu thu vào trong tay áo, đối với hướng nam nhân đang rơi đi làm cái mặt quỷ, Vĩnh Cơ sôi nổi đi ra cửa.

Vĩnh Cơ đi ra ngoài không có địa phương nào khác mà là sân nhỏ An Nhạc lần trước dẫn nó đi, Vĩnh Cơ không có việc gì rất thích đi bộ qua đây, Đa Đa chạy ở phía trước, đến trước cửa viện của An Nhạc kêu Vĩnh Cơ vài tiếng, rồi quen thuộc đi vào.

Sau đó, bên trong liền truyền ra một tiếng hô to, “Tiểu mập mạp, ngươi lại phá hủy hoa của sư phó rồi!”

“Gâu gâu.”

“Không phải giả vờ vô tội với ta.”

Ở ngoài cửa Vĩnh Cơ nâng khóe miệng khẽ cười, “Thiện Bảo ca ca, Đa Đa lại nghịch ngợm gì sao?”

Thiện Bảo mang theo bình nước tưới cho hoa, chỉ có thể là kiệt tác của Đa Đa, Thiện Bảo hiện thoạt nhìn có điểm chật vật, nửa người ướt đẫm, thấy Vĩnh Cơ đến, Thiện Bảo đem bình nước đặt qua một bên trên kệ đá, dùng góc áo chà xát tay, “Vĩnh Cơ, ngươi đã đến rồi.”

“Ân, đến tìm Thiện Bảo ca ca chơi.” Thiếu niên chớp chớp mắt, quay lại vẫy tay với Đa Đa vừa gây họa xong, Đa Đa thí điên thí điên trở về, ở bên chân nó loạn cọ cọ.

“Tốt, chờ đi trở về thay quần áo đã, ngươi ngồi trước một lúc.” Cũng không biết lần trước khiến tiểu hài tử cao hứng hay là bởi mình biểu diễn ảo thuật hấp dẫn nó, tiểu hài tử chính là qua bên này rất thường xuyên. Thiện Bảo trước đây còn có thể giữ gìn một chút quy củ gọi một tiếng chủ tử nô tài, chờ đến khi quen thuộc, hắn cũng lười làm một bộ quy củ, đem tiểu hài tử thành đệ đệ của mình mà trêu đùa.

Thiện Bảo tiến vào bên trong, Vĩnh Cơ ngoan ngoãn ngồi ở băng đá trên hành lang, cầm một cây cẩu vĩ ba trêu đùa Đa Đa, Đa Đa là một con chó ngốc nghếch, quay qua nhảy lại phía trước phía sau kêu ô ô vui vẻ, hồn nhiên không phát giác ra trò chơi này đã chơi hơn một năm rồi.

“Thế nào? Cái thư đồng mới kia đâu? Ngươi không phải là rất thích hắn sao?” Thay quần áo xong, Thiện Bảo đi ra ngoài tựa ở cây cột, tiểu hài tử không biết ẩn dấu tâm sự, nghĩ cái gì đều viết hết lên trên khuôn mặt, hắn chỉ nhìn tiểu hài tử một cái là biết tiểu hài tử lại không vui.

Vĩnh Cơ rầu rĩ lắc đầu, “Phúc Khang An có rất nhiều bằng hữu, không có thời gian theo ta.”

Thiện Bảo cười nhạo, tưởng ra Phó Hằng sinh ra con trai có cái gì khác biệt, hóa ra cũng chỉ là một kẻ nịnh nọt truy danh trục lợi.

“Hắn không phải là thư đồng của ngươi sao?”

“Phúc Khang An so với Vĩnh Cơ thông minh hơn, các sư phó đều thích hắn. Kỷ sư phó còn nói, hắn là kỳ tài trăm năm mới gặp một lần.”

“Vậy thì thế nào?” Thiện Bảo ngồi xuống bên cạnh tiểu hài tử, dùng tay nắm lấy vai nó, “Vĩnh Cơ, ngươi nói cả thiên hạ này là của ai?”

“Thiện Bảo ca ca hỏi thật kỳ quái, trong thiên hạ này, hay là vương thổ, dẫn đất chi tân, hay là vương thần, thiên hạ này là của Hoàng a mã a.” Vĩnh Cơ khó hiểu nhìn về phía Thiện Bảo, biểu tình nghi hoặc.

“Sai.” Giữ gìn khoát khoát ngón tay, ở trước mặt tiểu hài tử lay động một hồi rồi mới đưa tay chỉ về phía trước, “Cả thiên hạ này là của Ái Tân Giác La. Vĩnh Cơ, ngươi là con cháu của Ái Tân Giác La, cho nên Phúc Khang An so với ngươi thông minh thì sao nào? Hắn là kỳ tài thì sao nào? Năm đó Nạp Lan Tính Đức có tuyệt thế tài tình cũng thần phục Thánh Tổ. Vĩnh Cơ, ngươi không nên quá coi trọng Phúc Khang An, hắn và những người khác cũng giống nhau thôi.”

Càng coi trọng, thì tổn thương sẽ càng nặng nề, chỉ có đứa bé này vẫn còn ngây ngốc nguyện ý tin tưởng một người, chờ đời một người. Không cần lại phạm phải sai lầm, không cần chờ mong ai đó, ngay cả chính mình cũng không nên tin tưởng, Thiện Bảo cười khổ, trong cung này còn có người nào là chân chính đáng để tin nhiệm, đáng để mở rộng lòng?

Tiểu hài tử mờ mịt nhìn Thiện Bảo, cùng những người khác giống nhau sao? Đúng vậy, cùng những người khác là vậy, toàn bộ đều giống nhau.

“Thiện Bảo ca ca thì sao?”

“…”

—————————————— đường ranh giới ——————————————

“Thập Nhị a ca đâu?”

Người vừa đang ở trong viện giờ không thấy, Phúc Khang An nhíu mày, hỏi An Nhạc đang đứng bên cây. Hắn từ lúc vào cái a ca sở này phát hiện nơi này người hầu thần kinh đều có vấn đề, một lão thái giám phi thường cố chấp cậy mình lớn tuổi lên mặt gần như quản lý hết toàn bộ việc trong a ca sở, một thị vệ kỳ quái âm trầm cả ngày không nói lời nào, như thế này coi như người duy nhất còn có thể là bình thường là Thập Nhị a ca ngốc ngếch và con chó mập mạp giống y như chủ.

An Nhạc không mở mắt, “Không biết.”

“Ngươi không phải là thị vệ sao? Ngươi không biết, nếu như đã xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ!” Phúc Khang An cả kinh, muốn chạy ra ngoài, nghĩ đến tình cảnh trong cung của Vĩnh Cơ, hắn không biết nói thêm gì nữa.

“Ngươi đi đi.”

“Ngươi nói cái gì?” Phúc Khang An quay đầu lại.

An Nhạc tiếp tục duy trì tư thế dựa vào cây, dưới tay động tác không ngừng, lạnh lùng nói, “Nếu như ngươi đã không ở được thì liền đi, ở đây không phải là nơi để ngươi ngây người.”

“Có ý tứ gì?” Phúc Khang An thiêu mi, khí thế toàn bộ khai hỏa, trong viện nhất thời một mảnh tĩnh lặng.

An Nhạc rốt cục nhìn hắn một cái, “Thập Nhị a ca không cho được ngươi thứ ngươi muốn, mà ngươi cũng không cho được thứ Thập Nhị a ca muốn.”

“Ngươi đây là đang đuổi ta đi?” Phúc Khang An khóe miệng nâng lên thành một nụ cười châm biếm, sự ngoan lệ thường ngày giấu dưới bộ mặt ôn hòa lễ độ dần dần hiện ra.

“Ta sẽ không để cho ai tổn thương Thập Nhị a ca.” An Nhạc như trước thản nhiên, đo độ dài gậy trúc trên tay, thổi đi mảnh vụn bám trên mặt, “Ngươi cũng không được.”

“Hanh, ngươi đây là tính làm gì? Cũng không xứng cùng ta nói những điều này! Ta đi tìm cái đồ ngu ngốc kia.”

“Ngươi có khả năng cứ thử xem. Vĩnh Cơ bây giờ còn thích ngươi, đừng đợi cho đến khi nó hận ngươi.”

Phúc Khang An nắm chặt tay, bước chân bước ra ngoài cũng thu hồi lại, hắn nhìn về phía An Nhạc, An nhạc rũ mí mắt, tựa như không có chuyện gì xảy ra cả. Phúc Khang An đứng yên hồi lâu, cuối cùng chỉ là lắc đầu, kiên quyết dứt khoát đi ra khỏi sân.

An Nhạc nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, việc đó, hắn là đã có lựa chọn, như vậy cũng không quan hệ.

Càn Long gần đây tâm tình không tốt, rất không tốt. Đứa con hắn sủng ái nhất cưới một phúc tấn môn đăng hộ đối lại còn tri thư đạt lễ khiến hắn vô cùng hài lòng, thế nhưng đều này lại ảnh hưởng đến hạnh phúc của con gái khác của hắn, khiến hắn liền có chút buồn bực. Nếu như đứa con gái này vẫn còn vì chuyện này mà không thích hắn, không sùng bái hắn, hắn càng không. Tổng hợp lại tình hình trước mắt, Càn Long đại đế là hết sức không vui.

Ánh mắt Tiểu Yến Tử mỗi ngày nhìn hắn đều mang một ý tứ gì khác, Tử Vi cũng không tới giúp hắn giải buồn, Vĩnh Kỳ vì trấn an Tiểu Yến Tử mà sứt đầu mẻ trán, cũng không có thời gian quản đến Hoàng a mã này. Hắn nhức đầu xoa thái dương, quả nhiên một người cha tốt thật không dễ làm. Không phát hiện ra hắn như vậy phiền muộn, ai đó còn ở ngoài la hét ầm ĩ, thật là…

“Ngô Thư Lai, bên ngoài ồn ào cái gì?”

Ngô Thư Lai đẩy cửa tiến vào, “Hoàng Thượng, Phúc Khang An công tử tới, nói rằng có chuyện cần gặp ngài.”

“Gặp trẫm? Được rồi, con trai nhà Phó Hằng tiến cung tới nay, trẫm vẫn chưa thấy qua, tuyên hắn vào đi.” Càn Long rốt cục nhớ lại tiệc cưới của con trai mình, tựa hồ như cũng không phải không gặp được chuyện gì tốt.

Phúc Khang An theo Ngô Thư Lai dẫn đến ngự thư phòng, hơi đảo qua. Càn Long ngồi ngay ngắn ở trước bàn, không biểu tình gì, hắn quỳ xuống trên mặt đất, “Nô tài Phúc Khang An thỉnh an Hoàng Thượng.”

“Đứng lên, đứng lên, có việc gì lại nghĩ tới tìm trẫm, ở trong cung đã quen chưa?”

“Hồi Hoàng Thượng, nô tài cảm tạ Hoàng Thượng quan tâm đến, nô tài ở trong cung sinh họat rất tốt, chỉ là nô tài có một chuyện thỉnh cầu Hoàng Thượng ân chuẩn.”

“Chuyện gì, ngươi cứ nói.” Càn Long vung tay lên.

“Nô tài thỉnh Hoàng Thượng thu lại chức thư đồng cho Thập Nhị a ca của nô tài.”