Chương 12: Dương cầm(Kết thúc)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Lâm lão gia tử cho hai trở về tỉnh lại, hắn nào biết nhi tử cầm thú cư nhiên mang thương ra trận, ôm bảo bối tôn tử của hắn ở biệt thự hồ thiên hải địa rơi “Chất lỏng tình yêu!”

“A a a…… Không biết xấu hổ, ngươi buông ra…… Ân a!”

Lâm Hạo bị nam nhân ấn trên dương cầm chính mình mua, mông trắng nõn bị nắm cao cao nhếch lên, thừa nhận mạnh mẽ va chạm đến từ phía sau, thao cậu chỉ biết da^ʍ thanh loạn ngữ.

“Tiểu tao hóa, bị ba ba làm sướиɠ đi!”

“Ngô a…… Ha……”

Mặt dương cầm chiếu ra một gương mặt ửng đỏ, thiếu niên cuồng loạn ném đầu ngón tay ở trên bàn phím đập loạn ra một trận loạn âm.

Ngón tay khảm nhập mông thịt thật sâu, ấn mông nhi tử, dùng sức cắm vào nhục huyệt làm người dục tiên dục tử, mê loạn hận không thể chết ở bên trong. Hai tay như xoa nắn cục bột, vuốt ve. Trong phòng trống trải sáng sủa sạch sẽ quanh quẩn tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng nước “phụt phụt”.

“A, tiểu Hạo kẹp ba ba hảo sướиɠ,…… Thao chết ngươi, ba ba làm ngươi thoải mái hay không?”

“A a…… Ba ba, hảo bổng! Phải bị ngươi thao chết…… Làm đến trong bụng……”

Lâm Hạo trương đại hai chân, loạng choạng cúc huyệt nóng rát, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng trong đầu.

“A a ha…… Thật là lợi hại ha a a……”

“Tiểu da^ʍ oa, lại kêu lớn tiếng chút! A, yêu tinh thiếu thao.”

Nghe được ái nhân rêи ɾỉ mời, Lâm Phong càng thêm hưng phấn, nhanh hơn động tác dưới thân. Hai mắt mê muội nhìn chằm chằm tiểu huyệt nhi tử phấn nộn bị chính mình ra ra vào vào, bị thao thành đỏ tươi.

Nhục vật tím đen hoàn toàn cắm vào, lại nhanh chóng rút ra, sau đó mãnh sát đi vào. Nơi hai người giao hợp bị đâm chọc tới bọt biển dính ướt, theo đùi trơn trượt đi xuống. Tao thịt bị thao đến lộ ra.

Hung hăng thao trong chốc lát, Lâm Phong đỏ ngầu mắt, lật người qua tới, làm nhi tử ngồi trên dương cầm, tách đùi trơn trượt trắng nõn đến mức tận cùng, đi lên ngậm một đoàn mềm thịt đùi trong.

Côn ŧᏂịŧ đột nhiên rút ra, làm Lâm Hạo trong mê loạn tỉnh táo lại. Cúc huyệt cơ khát khó nhịn giương miệng nhỏ, dâʍ ɖị©ɧ không có thịt trụ lấp kín, chảy đầy trên dương cầm, trên mông ướt một mảng lớn.

“Tiến vào, tiếp tục làm ta.”

“Nóng vội cái gì! Muón bị đại dươиɠ ѵậŧ làm như vậy?”

Lâm Phong đem ngón tay hướng tao huyệt nhi tử đào vài cái, nâng một đùi cậu lên vai, dươиɠ ѵậŧ lớn vài phần, nhanh chóng thao vào. Đôi mắt dã thú gắt gao nhìn chằm chằm da thịt nhi tử đong đưa một thân oánh bạch.

Duỗi tay nắm một thù du trong đó, liều mạng đem cự căn thô to làm tiến tao huyệt nhi tử, hận không thể đem hai trứng trứng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng đi vào. Hai viên bạch bạch chụp đánh ở mông thịt đô đô.

“A a…… Thao vào được… Đại dươиɠ ѵậŧ ba ba làm chết ta……”

Nhìn mặt nam nhân tuấn dật vì chính mình ẩn nhẫn mồ hôi, dồn dập thở dốc. Cho dù cúc hoa sắp bị dươиɠ ѵậŧ làm phá, Lâm Hạo như cũ cả người sảng khoái sung sướиɠ. Nam nhân này đỉnh thiên lập địa là của cậu. Nam nhân bởi vì giờ phút này thật sâu hãm sâu trong tìиɧ ɖu͙©, hận không thể dùng côn ŧᏂịŧ cắm ở trên người mình.

“A a, hảo bổng, ân hừ…… Muốn bắn, bị thao bắn.”

Thiếu niên thét chói tai, không biết bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần thứ mấy hôm nay, đầu trống rỗng, thất thần nhìn nam nhân.

“Ngoan bảo bối, ba ba cũng…… Muốn bắn, đều cho ngươi, bắn chết ngươi tiểu yêu tinh!”

Lâm Phong cố nén hạ thân dùng sức đĩnh động vài cái, bị nộn huyệt cao trào chặt chẽ kẹp bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần đầu tiên hôm nay.

Nóng bỏng tϊиɧ ɖϊ©h͙ một cổ lại một cổ rót vào nhục huyệt, kí©h thí©ɧ Lâm Hạo hai tay ở dương ấn ra làn điệu mê loạn. Hai người trận này vui sướиɠ tràn trề tính sự họa dấu chấm câu.(kết thúc~)

Hô hô, trán Lâm Phong dán trán nhi tử ướt mồ hôi, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

“Bảo bối thoải mái sao?”

Lâm Hạo vô lực thở dốc, chân đặt trên vai hắn khẽ nâng, đạp lên ngực nam nhân rộng lớn, khóe môi tạo nên kiều mị tươi cười xinh đẹp. Làm nũng:

“Ngươi có phải thế nào cũng phải để ta làm chết ở nơi này mới cam tâm hay không.”

Lâm Phong bắt lấy chân nhi tử trắng nõn tiểu xảo lả lướt, nâng lên hôn một ngụm, nhìn từng ngón chân đáng yêu tròn vo mượt mà, một ngụm ngậm vào, mυ"ŧ vào ra tiếng.

“Ân a a… Ngươi buông ra ân… Ân… cho ta.”

Mẫn cảm rêи ɾỉ ra tiếng, Lâm Hạo dùng sức rút chân về, lại bị nam nhân chặt chẽ bắt lấy.

“Ngô……”

“A ha… Ân……”

Gia hỏa nam nhân lại chậm rãi đứng lên, chậm rãi rời khỏi, mang ra mảng lớn trắng sữa tϊиɧ ɖϊ©h͙, tí tách tí tách chảy xuống.

Lâm Phong rốt cuộc buông ra chân cậu, làm hai chân cậu quấn trên eo, nhéo mông bế Lâm Hạo lên, làm cậu ngồi trên eo, xoay người chậm rãi hướng ngoài phòng dương cầm đi.

“A a…… Cầm thú, ngươi thế nào lại ngạnh! A a……”

Cậu đã hai ngày không có mặc quần áo. Từ hôm qua vẫn luôn bị thao, buổi tối bị thao vựng, buổi sáng ở nam nhân va chạm tỉnh lại, phòng bếp, phòng vệ sinh, trên giường, thư phòng…

Thiên, hảo cảm thấy thẹn, làm cậu về sau thế nào nhìn thẳng nhà này!

“A…… Hảo sâu!”

Lâm Hạo vô lực ôm cổ nam nhân, tùy ý trọng lượng thân thể ở côn ŧᏂịŧ, để ở chỗ sâu trong tao huyệt.

“Ba ba làm không đủ tiểu tao huyệt ngươi, ai làm tao huyệt vẫn luôn cắn đại dươиɠ ѵậŧ ba ba, hút chặt như vậy…”

Lâm Phong vừa đi vừa sinh long hoạt hổ hướng lên trên đỉnh lộng. Đại kê kê mỗi lần đều làm đến chỗ sâu, phối hợp bước chân thao nộn huyệt ướt nóng, đại điểu lập tức lớn vài vòng.

“A a… A ha…”

Thời điểm đi đến chỗ rẽ, Lâm Phong đột nhiên đè người trên tường, như máy đóng cọc cuồng sát mãnh làm lên. Thẳng làm nhi tử cả người xụi lơ, tao lãng mông thịt ở trên tường bị đè dẹp lép, theo va chạm mạnh mẽ, tạo nên một tầng mông sóng. Dâʍ ɖị©ɧ hỗn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy đầy đất.

“Bạch bạch bạch… Bang! Bang!”

“Ha ân a…… Bị thao, ta không sức lực…… Thao chết tao huyệt!”

“Phụt phụt!”

“Ngươi thao chết ta…… A…… Vương bát đản! A a……”

Hung hăng thao một hồi, Lâm Phong tiếp tục ôm nhi tử đi, đi xuống cầu thang. Thừa dịp lúc đi xuống, hung hăng đỉnh côn ŧᏂịŧ lớn đi vào, tay buông mông nhi tử, lực đạo lớn thêm, mới vừa đi đến một nửa.

Lâm Hạo đã sướиɠ trợn trắng mắt, cả người run rẩy, trên bụng nhỏ hiện hình dạng nhục bổng. Thao cậu điên cuồng run rẩy, kịch liệt kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào thần trí, nói không ra lời, hoàn toàn dựa vào Lâm Phong ôm, bằng không tuyệt đối nằm xoài trên đất hóa thành một đoàn nhu sóng.

“A a a ha ha…… Ách……”

“A ————”

“Tao hóa, bò hảo, nhìn kê kê ba ba đang thao lạn tao động ngươi.”

Đi vào phòng khách, nam nhân đặt cậu trên sô pha, bày ra tư thế quỳ bò hai chân hơi hơi tách ra. Tao huyệt sưng đỏ chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâʍ ŧᏂủy̠ đối diện hắn.

“Đừng, có người tới làm thế nào!”

“Đừng nhúc nhích!”

Trên mông trần trụi mang theo vệt đỏ bị đánh một cái. Thân thể nam nhân cực nóng dán lên, đại dươиɠ ѵậŧ đối điện cửa động, nháy mắt đi vào.

Lửa nóng ra vào thao lộng, làm Lâm Hạo có một loại cảm giác bị nam nhân khống chế, nhưng cậu cũng không phản cảm. Cậu thích như vậy, thích ba ba điên cuồng thao mình, như vậy bọn họ hai người một thể.

Hai tay ôm mông dính nhớp, hành thân theo eo nam nhân đỉnh lộng giữa hai chân thiếu niên nhanh chóng ra vào. Nam nhân sức chịu đựng luôn là khủng bố dọa người, Lâm Hạo lại lần nữa bị thao ngất xỉu, cũng không biết nam nhân ôm tao mông mình thao bao lâu mới phóng xuất, hôn hôn trầm trầm ngủ.

Nào biết chờ cậu tỉnh lại, thân thể bị nước ấm vây quanh, bên trong tiểu huyệt một đại gia hỏa nóng bỏng ra ra vào vào, thân thể đong đưa.

“Đây là chỗ nào!” Suối nước nóng?

“Tiểu đảo ở Thái Bình Dương! Bảo bối, tiểu tao huyệt ngươi kẹp đại dươиɠ ѵậŧ hảo sướиɠ.”

“A a… Thái Bình Dương?”

Hạ thân Lâm Phong thao lộng như môtơ, tà cười hôn lên môi cậu lải nhải.

“Chuyên tâm chút, tiểu tao hóa!”

……………

“Vương bát đản kia đâu? Ngươi nói hắn đi đâu?”

Lâm gia, Lâm lão gia tử hướng đại nhi tử quát, không thể tin được vừa rồi nghe được cái gì.

Lâm đại bá cùng Lâm Tử Thông liếc nhau, sôi nổi nhìn đối phương đối Lâm Phong khinh bỉ. Thật cẩn thận trả lời:

“Nghe nói là đi quần đảo mới khai phá ở Thái Bình Dương.”

“Phi, thằng nhãi ranh, hắn cho rằng ta cho hắn tuần trăng?”

-Hết-