Chương 1: Hoa yêu tiểu trì

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Tiểu Trì là một gốc cây hoa dại trong Vân Vương phủ, đứng ở dưới chân thanh tùng cứng cáp, dây đằng non nớt vàng nhạt không chịu được mưa gió, phiêu linh lay động, hương thơm thế nhưng toả ra, muôn hồng nghìn tía chương tư yểu điệu, hắn nhưng thật ra có vẻ có chút dinh dưỡng không tốt.

“Ai nha! Cây dã dây đằng này đều nhiều năm như vậy, không thấy lớn lên bao nhiêu, cũng không thấy nở hoa. Không phải là cây cỏ dại đi!”

Lão hoa nô quản lý hoa viên vương phủ lạnh lùng liếc mắt hắn một cái, kéo xuống một gốc bụi cỏ bên cạnh Tiểu Trì:

“Đây là Vương gia năm tuổi ra cửa dã du mang về, khi đó mỗi ngày đều đến thăm, tự mình làm cỏ tưới nước. Hiện tại tuy rất ít đến trước mặt, ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới dò hỏi.”

Cho dù mỗi lần đều là một câu “Hoa nở không?”, Nhưng mọi người đều biết hắn là hỏi cây “Tiểu Trì” này. Tuổi nhỏ Vương gia mang về cây hoa này, ở bên cạnh hồ sen, đặt tên “Tiểu Trì”(ao nhỏ~), cũng tự mình chăm sóc.

Một già một trẻ không chú ý, tiểu hoa ở thời khắc bọn họ nói ra hai chữ vương gia, bỗng nhiên run rẩy lên.

“Cẩn thận hầu hạ.”

Ban đêm, Tiểu Trì nỗ lực đem thân thể xuất bóng đầu đỉnh cây tùng, giãn ra thân thể đắm chìm dưới ánh trăng sáng, rất xa có thể thấy một gốc dây đằng chậm rãi di động. Sau khi phơi đến ánh trăng, thản nhiên lay động, giống như thập phần sung sướиɠ. Quanh thân tản mát ra ánh sáng tím, xa xa nhìn qua, tựa như một đoàn ánh sáng tím ở trong không khí đong đưa.

Tiểu Trì cũng không biết chính mình lúc nào có thể tùy ý nhích người, có thể hấp thu tinh hoa ánh trăng tu luyện, chỉ biết ngâm mình ở ánh trăng ấm dào dạt, thực thoải mái. Vì thế mỗi tối đều ngâm dưới ánh trăng, ban ngày ngủ. Ban ngày cho dù tỉnh cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể nương gió tới mượn cơ hội dùng sức lắc lư thân thể. Mỗi tối ánh trăng sáng lên, đều thời gian là hắn vui sướиɠ nhất. 12 năm qua đi, y đã có thể duỗi chân từ trong đất ra tới, nơi nơi nhảy nhót cũng sẽ không thương đến chân (rễ cây).

Ló đầu ra, thấy chung quanh không ai, Tiểu Trì chạy đến trong đình, chân gắt gao quấn lan can, đem thân thể rũ đến trên mặt nước, giơ tay (lá cây) rửa mặt. Hôm nay lại là ngày bón phân, thiếu chút nữa y bị huân từ trong đất nhảy ra. Hiện tại không ai, cuối cùng có thể tắm rửa.

“Ngươi rốt cuộc là cái gì?”

Giọng nói đột nhiên xuất hiện phía trên đình, y sợ tới mức chân mềm nhũn từ lan can rơi xuống.

“A a, cứu mạng a, ta không biết bơi!”

Nam nhân nhanh tay, bắt lấy eo Tiểu Trì(thân cây) xách đến trước mắt. Nhìn này cây dây đằng kỳ quái cả người run rẩy, hai mảnh lá cây ớn không ngừng đong đưa. Đột nhiên dừng lại, đỉnh lá cây chuyển hướng hắn.

Không ngừng trấn an “ngực” kinh hoàng, may mắn không có việc gì. Cảm giác được độ ấm trên eo, còn có vừa mới kinh hồng thoáng nhìn dung nhan tuấn mỹ, Tiểu Trì ngơ ngẩn một chút, chậm rãi chuyển đầu hướng nam nhân.

Nam nhân hoa phục ngọc quan, dáng người vĩ ngạn, ngũ quan đao tước rìu đυ.c tuấn mỹ sắc sảo. Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, đôi mắt sâu thẳm thâm thúy nhìn chằm chằm y, hơi nghi hoặc.

Chủ nhân!

Vân Vương gia Tiêu Minh, người đầu tiên y mở to mắt nhìn thấy, nhân loại từ nhỏ đến lớn làm bạn lớn lên.

Oanh!

Lý trí kề bên hỏng mất… làm thế nào?

Hắn nhìn đến ta sẽ động, có thể cho ta là yêu quái, không cần ta hay không? Có phải một phen lửa đốt chết y cái này yêu nghiệt hay không!

Di, cây dây đằng kỳ quái thế nào?

Con ngươi trong suốt cùng thâm thúy nghi hoặc càng sâu. Thời điểm tâm tình hắn khó chịu liền sẽ theo bản năng đến xem cây cỏ dại này. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần hắn có sự tình không thuận liền sẽ tới cùng Tiểu Trì nói một chút. Vào sân không phát hiện Tiểu Trì, tâm hắn lập tức co chặt, không phải là bị ai không có mắt huỷ hoại đi!

Theo phương hướng ánh sáng tím lại đây, hắn thấy được một màn đời này vĩnh viễn khắc ghi: Một gốc tiểu xảo dây đằng dưới ánh trăng mặt tản ra ánh sáng tím sâu kín, rễ cây giống chân quấn trên lan can, rũ xuống thân mình đến trên mặt nước, dùng lá cây rửa sạch thân thể.

Lúc này hắn phản ứng đầu tiên là thở một hơi, còn hảo Tiểu Trì còn ở. Nhìn tiểu gia hỏa chơi nước tựa hồ thực vui vẻ, trong mắt mặt hiện lên tươi cười. Ác liệt mở miệng, không nghĩ tới làm tiểu gia hỏa sợ tới mức quá sức. Thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn hắn tiếp được.

Thấy Tiểu Trì trong tay bỗng nhiên cả người run rẩy, cành lá loạn múa lên, còn tưởng rằng mình niết đau hắn, Tiêu Minh lập tức thả lỏng lực đạo, đỡ nhẹ dây đằng.

Tiểu Trì bị “chính mình di động sẽ bị bắt” sợ hãi, cảm giác được lực đạo trên eo buông lỏng, vèo một cái, chạy mất.

“Tiểu Trì?”

“Tiểu Trì?”

Ánh sáng tím trong tay chợt lóe, dây đằng đã không thấy bóng dáng, Tiêu Minh khắp nơi tuần tra cũng không phát hiện thân ảnh tiểu gia hỏa, trong lòng hơi mất mát.

Hơi hơi suy tư, đi nhanh lại đường cũ, quả nhiên thấy tiểu gia hỏa đứng ở nơi vốn trồng trọt, vẫn không nhúc nhích. Nhịn không được cười khẽ ra tiếng, thật đúng là sẽ giả chết, ngươi cho rằng ngươi bất động, liền cái gì cũng không phát sinh sao?

“Tiểu Trì?”

Âm thanh thanh thúy trong hoa viên u tĩnh vang lên, nhưng không người đáp lại.

Khóe môi độ dày vừa phải nhếch lên, ngón tay nam nhân thon dài khớp xương rõ ràng ở lá cây xanh biếc còn mang theo vàng nhạt “vẫn không nhúc nhích” (kỳ thật là dọa ngây người cứng đờ thân mình) lay động.

Cảm giác được dưới lòng bàn tay hơi hơi run rẩy, ánh mắt vẫn luôn mang theo ý cười càng sâu.

‘Chủ nhân đang sờ tay của ta!!’ hảo mắc cỡ.

Nếu không phải Tiểu Trì trong lòng còn có băn khoăn, chỉ sợ Tiêu Minh hiện tại liền có thể thấy một gốc cây thực vật như nổi điên quơ chân múa tay.

Đối mặt tiểu gia hỏa vẫn luôn giả chết, Tiêu Minh cũng không cưỡng cầu, đại khái bị hắn xuất hiện sợ hãi.

Ôn nhu khẽ vuốt “đầu” y:

“Quên đi, ngày mai ta lại đến nhìn ngươi.”

Đi đến chỗ rẽ, dư quang thấy tiểu gia hỏa thò đầu ra tới trộm nhìn hắn, đáng yêu đến cực điểm. Yết hầu nỉ non sung sướиɠ, trong lòng tích tụ tức khắc tiêu tán, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Hô, rốt cuộc đi rồi!

Tiểu Trì trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lo lắng: Đã lâu chưa thấy được chủ nhân, không nghĩ tới gặp nhau một lát liền tách ra. Sợ hãi củ nhân biết ta là yêu tinh, có thể không bao giờ tới xem ta hay không, có thể sợ hãi ta hay không? Lại lo lắng Tiêu Minh khẳng định là có cái gì không vui, mới trở về nhìn y.

Chủ nhân, thế nào?

Dây đằng nho nhỏ trong hoa viên không dám lại nơi nơi chạy, sợ hãi bị người khác thấy. Thường thường lo lắng phiêu diêu thân thể. Y rất muốn vi chủ nhân phân ưu, nhưng hiện tại y còn không có tu luyện đến trình độ có thể cùng chủ nhân nói chuyện.

Đáng tiếc, làm dây đằng y không có cơ hội đạt thành tâm nguyện cùng chủ nhân nói chuyện. (Hiện tại bé không nói chuyện được nên ‘…’ là nói trong lòng thôi nha)

“Vèo!”

Một mũi tên nhọn không biết từ nơi nào bắn lại đây, thẳng đến giữa lưng Tiêu Minh.

‘chủ nhân, cẩn thận.’

Tiêu Minh nhẹ nhàng tránh đi cung tiễn, sắc bén nhìn gần trong hoa viên xuất hiện mười mấy hắc y nhân cầm trong tay lưỡi đao sắc bén.

“Người tới, bắt thích khách!”

“Bảo hộ Vương gia!”

Thanh Phong, Thanh Mộc quát ra tiếng, rút ra đao bên hông, đi lên nghênh chiến. Mùi máu tươi trên người thích khách nồng đậm, đao đao hạ xuống muốn đoạt mệnh người, phi thường tàn nhẫn.

Nhìn Tiêu Minh một lần một lần mạo hiểm cùng đao kiếm đi ngang qua. Lòng Tiểu Trì nóng như lửa đốt, đột nhiên thấy được cung tiễn vừa mới bắn ra lại lần nữa xuất hiện ở không trung, mà Tiêu Minh đưa lưng về phía nó đang cùng hai thích khách giao chiến, mũi tên kia mang theo phong lệ gào thét mà qua, mắt thấy liền phải bắn trúng chủ nhân.

Tiểu Trì nóng như lửa đốt, không màng kinh hãi, dây đằng non nớt nháy mắt vươn cao, toàn bộ từ trong đất nhảy ra, thân thể trướng đại thành to bằng miệng chén cành mận gai thành một đoàn hộ phía sau Tiêu Minh.

‘Đau.’

Y chỉ hấp thu ánh trăng tu luyện mười mấy năm, sao có thể đao thương bất nhập. Tiễn múa nhập thân thể, y đau đến cành lá tán loạn, thích khách sợ tới mức mềm nhũn. Nhưng cũng chỉ là nháy mắt, lập tức khôi phục hung ác.

“Vương gia!”

Trên người Thanh Phong, Thanh Mộc đã loang lổ vết máu, thấy cây đằng xông thẳng Tiêu Minh, cả kinh kêu to.

Tiêu Minh nhận thấy phía sau khác thường, nhìn đến Tiểu Trì “To lớn”, hơi hơi kinh ngạc. Lại không kịp nghĩ nhiều, huy kiếm đâm vào ngực trái hắc y nhân.

Vì thế thị vệ từ sau vọt vào tới, kinh hãi há to miệng nhìn một gốc dây đằng to bằng miệng chén, cả người xanh non, cành lá dưới ánh mặt trời phiếm ánh sáng tím, một lần lại một lần ngăn lại nhằm Vương gia phía nhà mình ngăn chặn mũi tên, lưỡi dao.

Chờ đến chiến đấu kịch liệt kết thúc thi thể khắp nơi, Tiểu Trì không còn sức lực chống đỡ, ầm ầm ngã xuống đất, ánh sáng tím chợt lóe, trở về bộ dáng dây đằng no nớt mảnh khảnh. Đầu óc hôn mê, ý thức chậm rãi tiêu tán, Tiểu Trì cũng không hối hận, chỉ là không nỡ nhìn Tiêu Minh. Dây đằng hơi hơi nâng lên, cuối cùng run rẩy té lăn trên đất, không còn động tĩnh.

Nhìn đầy đất lục dịch hỗn loạn màu tím (máu Tiểu Trì), dây đằng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, Tiêu Minh gắt gao nhấp môi.

“Vương gia……”

Thanh Mộc giữ chặt Thanh Phong tay, lắc đầu.

“Nhưng……”

Hảo đi!

Xem dây đằng trạng thái thê thảm, nhưng vẫn che chở Vương gia, hẳn là sẽ không thương tổn Vương gia.

“Tiểu Trì!”

Thật là ngươi. Ngươi vì cái gì muốn cứu ta?

Trên người Tiêu Minh trừ bỏ vết máu thích khách, y phục hỗn độn thế nhưng không có một chút ngoại thương. Tiểu Trì đâu, lá cây cơ hồ rơi hết, trên dây đằng còn găm một mũi tên đâm xuyên, vết thương loang lổ. Làm người ta sợ hãi nhất chính là ở giữa có lưỡng đạo đao thương, đều rất sâu, còn đang cuồn cuộn không ngừng chảy lục dịch ra bên ngoài. Có một chút vỏ bảo vệ, bằng không chỉ sợ đã sớm cắt thành ba khúc. (Bé của tuiii T^T)

Tiêu Minh thật cẩn thận ôm trong lòng bàn tay. Nhìn vẫn dây đằng không nhúc nhích, nôn nóng kêu to: “Tiểu Trì?”

“Tiểu Trì?”

Thanh Phong nói: “Vương gia, nếu không làm hoa nô đến xem?”

“Đi!”

“Hôm nay Vân vương phủ để lọt thích khách ra ngoài, không được có bất luận dị tượng gì. Trái lệnh giả, sát!”

Bên trong một chữ “Gϊếŧ” cuối cùng ẩn chứa sát khí.

Bọn thị vệ đồng loạt đáp “Dạ”, nhìn Tiêu Minh ôm đoàn “yêu đằng” đi hướng thư phòng, bắt đầu rửa sạch phần còn lại của chân tay đã bị cụt trong hoa viên.

Hoa nô run run nhìn dây đằng bạch ngọc bích trong bồn đứt gãy, kỳ quái chính là trên dây đằng còn quấn vảo trắng, ‘Di, này không phải Tiểu Trì của Vương gia sao? Thế nào bộ dáng như vậy?’

Tầm mắt Vương gia bức người, động tác lật xem dưới tay càng thêm nhẹ nhàng, thật cẩn thận nhẹ nhàng buông dây đằng.

“Như thế nào?”

Thanh âm không hỉ không bi, nghe không ra cảm xúc.

Hoa nô da đầu đổ mồ hôi, “Hồi bẩm Vương gia, dây đằng chỉ sợ khó có thể sống, chỗ đứt gãy……”

“Lăn!”

“Dạ, tiểu nhân cáo lui.”

Chờ ra thư phòng mới phát hiện phía dưới trường y đã toàn bộ ướt đẫm.

“Tiểu Trì!”

Tiêu Minh duỗi ngón tay tới gần nơi quấn vải, lại không dám vuốt ve, sợ chính mình đυ.ng nhẹ, cũng sẽ làm tiểu gia hỏa mình đầy thương tích đau đớn. Một bàn tay nhẹ tựa lông hồng, một bàn tay lại niết khanh khách rung động. Hình ảnh đêm qua tiểu gia hỏa sinh long hoạt hổ, nghịch nước ùn ùn kéo đến.

“Tiểu Trì!”

Mang thương tiếc kêu gọi, dây đằng trong bồn ngọc từ đây không còn bất luận động tĩnh gì.