Chương 7: Vị hôn thê của tôi là Tịnh Kỳ tiểu thư

Sáng hôm sau, Tịnh Kỳ thức dậy, cô mở cửa sổ. Ánh sáng dịu nhẹ từ bên ngoài hắt vào trong phòng. Cô hít một hơi, sự mát mẻ thấm sâu vào trong ruột gan. Cô quay lại giường, gấp gọn chăn rồi đi vào phòng vệ sinh. Tịnh Kỳ rửa mặt, đánh răng và bắt đầu đắp mặt nạ.

Xong xuôi, cô đi vào phòng quần áo. Mở cửa tủ, người ra sẽ choáng ngợp với đủ loại kiểu dáng quần áo, túi xách và giày dép có trong này.

Vì có hẹn với Hoài Cẩm Nam nên cô chọn cho mình một chiếc váy voan màu xanh nhạt có điểm xuyết một vài bông hoa nhỏ, làm cô vừa trẻ trung, xinh đẹp vừa không mất đi sự quyến rũ. Mái tóc vừa dày vừa đen được xõa tung xuống dưới, cả người khí chất thanh nhã dịu dàng. Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi căng mọng được bôi một lớp son bóng.

Tịnh Kỳ quan sát bản thân một lần nữa, thấy không có gì sai sót mới ra khỏi phòng.

“Tiểu thư, Mộng Tuyền tiểu thư nói có việc gấp nên đi làm trước. Có gì cô ấy sẽ gọi cho tiểu thư sau ạ.” Người hầu khi thấy Tịnh Kỳ xuống lầu ngay lập tức liền báo cáo lại với cô.

“Tôi đã biết, cảm ơn cô.” Trên môi cô nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhẹ nhàng trả lời.

Tập đoàn Bác Dương, Tịnh Kỳ giẫm đôi cao gót đen bước vào. Cô đi đến trước quầy lễ tân.

“Chào cô.”

Oa giọng ngọt ngào quá! Cô nhân viên cố gắng bình tĩnh hỏi lại.

“Tiểu thư, cô đến tìm ai ạ?”

“Tôi đến gặp Hoài Cẩm Nam.” Tịnh Kỳ trả lời.

Dám gọi thẳng tên tổng giám đốc, cô lặng lẽ quan sát lại, tất cả đều thời thượng và hoàn mỹ. Sẽ không phải bà chủ tương lai chứ, như phát hiện một bí mật gì đó, Tịnh Kỳ thấy cô ấy bỗng nhiên cười tủm tỉm.

“Cô có hẹn trước không ạ?”

“Hôm qua, anh ta bảo tôi đến đây.”

“Dạ, vậy xin cô đợi một lát.”

“Cô tên Tịnh Kỳ phải không?” Tịnh Kỳ gật đầu.

“Vậy mời cô đi theo thang máy kia, phòng Hoài Tổng ở tầng 8.” Cô nhìn theo hướng cô nhân viên chỉ, là thang máy chuyên dụng. Tịnh Kỳ gật đầu cảm ơn rồi rời đi.

Tầng 8 gồm tất cả ba phòng xếp theo hình chữ U, Tịnh Kỳ đi thẳng đến phòng đối diện, giơ tay gõ cửa.



“Cốc, cốc”

“Mời vào” Có sự cho phép của người bên trong cô liền bước vào, đập vào mắt cô là hình ảnh Hoài Cẩm Nam đang ngồi ở bàn làm việc, thư ký của anh đang cố gắng cúi thấp người để lộ bộ ngực trắng như sữa.

“Tôi không quấy rầy hai người chứ?” Tịnh Kỳ nói.

“Biết rõ sẽ gây ảnh hưởng cô còn vào làm gì?” Vừa nói cô ta vừa chỉnh lại làn váy, không quen liếc xéo Tịnh Kỳ. Cô ta là con gái đối tác nhà họ Hoài, đến đây với danh nghĩa học tập nhưng thực tế là muốn quyến rũ Hoài Cẩm Nam. Linda nhìn Tịnh Kỳ một lượt thấy cô không có gì nổi bật liền nói.

Tịnh Kỳ thấy thái độ của cô ta liền nghĩ đến lời Lưu Mộng Tuyền từng nói với cô “Hoài Cẩm Nam là tên đàn ông phong lưu”.

“Linda cô ra ngoài trước đi.” Hoài Cẩm Nam nhận ra Tịnh Kỳ đang không vui.

“Cô không nghe thấy anh ta nói gì sao?” Cô nhíu mày, trong không khí có mùi nước hoa nồng nặc làm cô hơi khó chịu.

“Hoài tổng.” Giọng nói nũng nịu, ngọt như mía lùi của Linda vang lên.

Hoài Cẩm Nam nghiêm mặt, anh ta có gương mặt đẹp trai nhưng khi không nói chuyện gương mặt lại âm trầm đáng sợ.

“Hừ” Linda lườm Tịnh Kỳ, cô ta hoàn toàn không ngờ tới đến lúc mình chuẩn bị đi ngang qua Tịnh Kỳ cô đột nhiên giơ chân ngáng đường cô.

Tất nhiên vì không kịp tránh Linda ngã ra sàn nhà, tư thế có thể nói là vô cùng tuyệt đẹp.

“Cô…” Linda vội vàng đứng dậy muốn đẩy Tịnh Kỳ.

“Ra ngoài.” Anh trầm giọng.

Cô ta nhìn anh, một lát sau đành ấm ức đi ra ngoài. Tịnh Kỳ thấy vậy liền cười lớn, dám lườm cô.

“Rất vui?” Giọng nói của Hoài Cẩm Nam vang lên ngay sát bên tai cô. Tịnh Kỳ giật mình quay lại, không biết từ lúc nào anh đã ngồi ngay cạnh. Cô trợn mắt, lùi lại phía sau.

“Không phải có hoa thơm rồi sao? Vậy anh để cô ta làm vị hôn thê của mình không phải tốt sao?” Đợi khoảng chừng là 10 giây thấy Hoài Cẩm Nam không nói gì, cô dứt khoát nói.

“Hình như cô ta là con gái của Thẩm Đằng, gia thế tuy kém hơn nhà anh nhưng nghe nói rất học thức hay…”

Chưa kịp để cô nói hết lời Hoài Cẩm Nam đã mở miệng khẳng định.

“Vị hôn thê của tôi là Tịnh Kỳ tiểu thư đây.”



Tịnh Kỳ há hốc mồm, để che đi sự ngượng ngùng cô vội bịt miệng lại. Ai ai là vị hôn thê của anh ta? Ai đồng ý? Cô lại gần sờ đầu, xoa toàn bộ gương mặt đẹp trai.

“Không có sốt.”

Hoài Cẩm Nam để mặc cô, nếu bây giờ có người đi từ ngoài vào họ rất bất ngờ khi tổng tài mặt than, quỷ satan lại để cho cô gái nhỏ tác quái trên người mình. Anh nhấc bổng cô lên để cô ngồi lên người mình, chính anh cũng không biết bản thân đang làm gì?

“Kết hôn với tôi.” Vừa nói anh vừa sát lại gần môi cô, Tịnh Kỳ cảm giác như mỗi lần anh nói môi anh đều chạm vào môi mình.

Cô dùng hai tay để trước ngực anh, đẩy mạnh nhưng Hoài Cẩm Nam vẫn không nhúc nhích.

“Đừng gần như vậy.” Cho dù cô có ăn nói to gan nhưng trừ anh ra cô chưa tiếp xúc thân mật với ai, kể cả bạn trai cũ của cô cũng vậy.

“Cô đồng ý, tôi sẽ tránh ra.” Hoài Cẩm Nam áp sát lại gần. Dù sao anh cũng cần một người vợ để làm lá chắn vừa hay cô lại hợp ý anh.

Tịnh Kỳ chăm chú nhìn anh, không nói gì. Hoài Cẩm Nam nhíu mày, ngồi thẳng dậy. Đi đến trên bàn làm việc cầm trên tay một tập hồ sơ. Tịnh Kỳ giơ tay tiếp nhận, lật trang đầu tiên đập vào mắt cô là dòng chữ “Hợp đồng hôn nhân”.

Tịnh Kỳ nhanh chóng lật các trang tiếp theo, thật tỉ mỉ đọc, sau đó không khỏi cảm thán. Tên đàn ông thối tha rõ ràng đã chuẩn bị sẵn còn lừa cô.

“Nhưng trong này không nói về nghĩa vụ vợ chồng, chuyện riêng của hai người cũng như thời hạn hợp đồng.” Quyền lợi của cô mà.

Anh quan sát cô một lúc rồi nói:

“Được, vậy chúng ta cùng thảo luận một lượt đi.”

“Tôi muốn chỉnh sửa thời gian hợp đồng trong ba năm. Trong những năm này, chúng ta sẽ không quản đời tư của đối phương nhưng ít nhất ăn vụng phải biết chùi mép. Không được để xảy ra bất kỳ tin đồn nào nếu không bên còn lại có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng. Anh đồng ý không? ” Cô nghĩ kĩ một lượt rồi nói.

Hoài Cẩm Nam đột nhiên thấy hơi khó chịu, tuy anh là người đưa ra bản hợp đồng nhưng thái độ của cô làm anh không vui. Nhưng anh không muốn cảm xúc chi phối quá nhiều nên gật đầu đồng ý. Một lát sau, Anh tự tay in hai bản hợp đồng mới, mỗi người một bản.

“Ngày mai cùng nhau ăn một bữa đi, tôi cũng phải ra mắt bố mẹ vợ. Cô cũng phải gặp bố mẹ chồng.”

Tịnh Kỳ đồng ý. Bây giờ cô đang lo không biết nên mở miệng với bố mẹ và anh hai như thế nào? Nghĩ đến cuộc nói chuyện ngày hôm qua đầu cô lại muốn to ra. Cho dù cô cũng muốn có người để chống chế ông bà nội nhưng liếc nhìn Hoài Cẩm Nam, cô buông tiếng thở dài.

“Tôi đi về trước.”

Hoài Cẩm Nam gật đầu, đứng dậy đưa cô đi ra thang máy. Nhân viên phòng thư kí thấy vậy càng xì xào bàn tán, trong group công ty như nổ ra chiến tranh thế giới thứ hai.