Lời nói của anh khiến cho cô chỉ cần nghĩ đến lát nữa anh sẽ làm cái gì thì toàn thân cô liền khô nóng khó chịu. Cô sẽ không có khuynh hướng phát triển theo hướng phóng đãng đó chứ?
Thấy khuôn mặt của cô đỏ bừng, không chịu trả lời, Tịnh Dương càng càn rỡ hơn. Cô không đáp, thì tự anh sờ xuống kiểm tra không phải là được sao!
Bàn tay to vừa định đi xuống, đã bị Lưu Mộng Tuyền bắt lấy.
“Còn không định cho anh đυ.ng vào sao?”
Ghét, ghét chết đi được… Anh nhất định phải ăn nói như vậy sao?
Lưu Mộng Tuyền đỏ mặt bắt lấy tay anh, cho dù như thế nào vẫn trốn không thoát khỏi vận mệnh bị khi dễ, nhưng cô còn có chút mất tự nhiên.
“Anh…. đừng nói bậy…”
“Anh nói bậy chỗ nào vậy?”
Tịnh Dương vô cùng vui sướиɠ cãi lại cô một cách không đứng đắn. Bàn tay to ngược lại còn nắm giữ tay nhỏ bé của cô, cách qυầи ɭóŧ liền chạm vào nụ hoa một chút.
Lưu Mộng Tuyền giật mình, theo bản năng kẹp chặt hai chân. Tay Tịnh Dương chơi đùa nụ hoa, khẽ cười nói: “Ướt hết rồi!”
Có đôi khi ngôn ngữ so với động tác còn có thể làm cho người ta động tình hơn, nhất là ở thời điểm như thế này.
Lưu Mộng Tuyền đem mặt đỏ ửng vùi vào gáy Tịnh Dương, mặc kệ anh chơi đùa thế nào cũng không chịu ngẩng đầu.
Hôm nay hiếm khi cô không phải đi làm, anh nhất định phải làm cho đủ, lấy lại vốn mấy ngày qua.
Đúng lúc này điện thoại của Lưu Mộng Tuyền vang lên, Tịnh Dương liếc nhìn là em gái anh. Bỗng lúc này Tịnh Dương cảm thấy em gái thật có chút không hiểu biết dám quấy rầy chuyện tốt của anh. Tịnh Dương nhanh tay tắt máy đi, trở lại bên cô gái nhỏ hắn âu yếm.
“Điện… điện thoại.” Cô mơ màng nói.
“Nghe nhầm.” Anh lại một lần nữa áp lên.
Đợi đến khi xong xuôi, Lưu Mộng Tuyền đã không thể phân rõ ngày đêm. Cô lảo đảo đứng lên, giống như gặp quỷ né tránh Tịnh Dương, quần áo hỗn loạn, tóc cũng bị anh xõa tung, toàn thân nơi nơi đều là dấu vết anh lưu lại.
Giữa trưa cô chưa có ăn cái gì, trải qua trận vận động kịch liệt làm cô mệt muốn chết rồi, vừa đứng lên một chút lại như mất hết sức lực ngồi phịch ở trên giường không nhúc nhích, chỉ có thể rầm rì cự tuyệt Tịnh Dương tới gần.
Nhìn bộ dáng giận dỗi kia của cô, Tịnh Dương có chút buồn cười, không để ý giãy dụa mỏng manh của cô đem người kéo đến trong lòng.
“Tắm rửa.”
Nghe vậy, tay chân của Lưu Mộng Tuyền bắt đầu giãy dụa, cô không muốn tắm với anh đâu, không muốn, không muốn! Tắm xong ai còn biết anh có làm gì không cơ chứ.
Đáng tiếc Tịnh Dương hoàn toàn không đem phản kháng của cô để vào trong mắt, trực tiếp đem người khiêng lên ra khỏi phòng nghỉ mang vào phòng tắm.
Lưu Mộng Tuyền nước mắt rưng rưng lại bị khi dễ một lần nữa, cuối cùng lúc ra khỏi phòng tắm không chỉ có chân như nhũn ra.
Quần áo ban nãy của cô bị anh làm nhăn thành một đống không mặc được nữa. Lưu Mộng Tuyền lấy chăn bao bọc bản thân chặt chẽ kỹ lưỡng, chỉ lộ ra một đôi mắt to trừng Tịnh Dương.
Nhìn anh gọi điện thoại sai người mua quần áo mới đến, lại đem quần áo trước đó cởi ra ở xung quanh thu dọn xong, sau đó, mới ngồi trở lại bên mép giường lần nữa, trong ánh mắt đề phòng của Lưu Mộng Tuyền sờ sờ đầu cô.
“Có đói bụng không?”
Lưu Mộng Tuyền rất muốn đem tay anh bắt lấy quăng đi, nhưng ngại cho bản thân toàn thân trần trụi, không hề động đậy.
“Anh nói thử xem?”
“Chắc em đói lắm rồi, đi ăn nào?”
Xem dáng vẻ như cô sắp sửa bùng nổ đến nơi, thật sự rất đáng yêu, Tịnh Dương cố ý trêu chọc cô, còn dùng tay xoa bóp khuôn mặt mềm mịn như phấn lộ ra ngoài của cô.
Lưu Mộng Tuyền ngại bởi vì ban nãy mình vừa hứa cho anh tùy ý xoa véo bất cứ lúc nào, nên cố chịu đựng không né tránh, tuy rằng không đau, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy anh giống như đem mình trở thành đồ chơi, nhưng lại là loại cảm giác yêu thích không thể buông tay.
Hai người quấn quýt lấy nhau thật lâu, thẳng đến khi có điện thoại nội bộ, Tịnh Dương nhận điện, ấn xuống cái nút mở cửa. Trợ lý mang quần áo đến, cô ngó đầu ra, là Hướng Mai. Không biết nghĩ đến gì cô âm thầm cười trộm.
Khi Tịnh Dương cầm quần áo vào thấy dáng vẻ chuột trộm nắm thóc của cô liền biết cô nghĩ gì.
“Mặc quần áo rồi đi ra ngoài ăn trưa. Manh Manh vừa hẹn em đi spa đó.” Vừa rồi anh bật máy lên, hóa ra cô nhóc kia muốn rủ nhà anh đi xả xì trét.
“Hả?” Lưu Mộng Tuyền ngơ ngác, sau đó nhanh tay bò ra khỏi chăn.
“Mau em nhớ Manh Manh đến chết rồi.”
Ánh mắt Tịnh Dương tối thui nhìn cơ thể chi chít vết đỏ. Xem ra lát nữa anh vẫn cảnh báo cô một chút, tránh cho cô đi về lại cắt lương thực của anh.
Tịnh Kỳ đợi mãi không thấy Lưu Mộng Tuyền trả lời nên sau khi làm xong cô liền đến trại trẻ mồ côi. Nơi này là hồi nhỏ cô hay tới. Vừa đi vào đám trẻ đã ùa ra, đồng thanh nói: “Chúng em chào chị.”
Tịnh Kỳ mỉm cười xoay đầu bọn nhóc, điều bất ngờ là cô nhìn thấy Bạch Doanh Trần ở đây.
Bạch Doanh Trần cũng không ngờ là sẽ gặp Tịnh Kỳ ở đây. Trại trẻ này là anh cùng một người bạn thời đại học góp vốn. Sau đó anh ra nước ngoài nghe được người này chuyển giao lại cho hai cô gái. Xem ra một trong số đó là Tịnh Kỳ còn người còn lại chắc chắn chính là người luôn như hình với bóng cùng cô, đại tiểu thư Lưu gia - Lưu Mộng Tuyền.
“Tịnh tiểu thư.”
“Bạch tổng.” Tịnh Kỳ đáp lại.
Tuy rằng cô bày ra vẻ mặt thong dong nhưng ánh mắt vương chút buồn, có lẽ kế hoạch của anh ta và Nghiên Dương đã thành công một nửa. Vậy chỉ cần tiếp hành bước tiếp theo.
Bạch Doanh Trần nhìn cô gái đang chơi đùa cùng bọn nhóc, ánh mắt không tự chủ theo sát cô. Anh ta cũng không biết từ lúc nào bản thân đã bị thu hút bởi cô. Có lẽ là khi cô lạnh lùng mà dùng chai rượu đập lên đầu Vương Bân, hoặc là lúc cô tự tin đàm phán với anh, cũng có thể là khi cô bình tĩnh đối mặt với hình ảnh vị hôn thê của mình cùng người phụ nữ khác thân mật.
Đối với một người lạnh nhạt như anh hứng thú với phụ nữ thực sự không nhiều. Nhưng người phụ nữ có thể gây hứng thú cho anh lâu như vậy, nhất định anh phải cô được.
Bằng mọi giá, cô phải là của Bạch Doanh Trần anh. Cho dù anh có phải dùng thủ đoạn hèn hạ nhất. Khóe môi Bạch Doanh Trần nhấc lên một độ cong kỳ dị.
Đúng lúc bị Tịnh Kỳ bắt gặp, cô thầm nghĩ nhất định phải tránh xa người đàn ông này. Xoa xoa cánh tay, dựng đầy gai ốc, đúng lúc điện thoại vang lên làm cô giật mình.
“Alo”
“Cậu đang ở đâu mình đến tìm cậu.” Lưu Mộng Tuyền nói.
“Mình đang ở trại trẻ Hy vọng.”
“Được, mình tới liền.” Báo với Tịnh Dương một tiếng rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên trợn mắt với Hướng Mai một cái.
Hướng Mai nhìn dáng vẻ của Lưu Mộng Tuyền, âm thầm cắn răng. Cô ta nhất định sẽ dành được Tịnh Dương. Người luôn đồng hành cùng anh là cô chứ không phải bình hoa Lưu Mộng Tuyền kia.
Lúc này cả hai cô gái nhỏ đều không hề biết xung quanh mình xuất hiện rất nhiều bẫy dập đợi hai người. Không những không thể tránh mà còn đem lại nhiều đau đớn, tổn thương cả về mặt tinh thần và vật chất cho hai người.