Hoài Cẩm Nam ấn mật mã để mở khóa, vừa dụ dỗ vừa đe dọa nói, “Về đến nhà, em mau đi xuống dưới ”
“Em không xuống, xuống anh lại mắng em.” Tịnh Kỳ say rượu sau khuôn mặt hồng hồng, ôm chặt lấy cổ anh, hơi thở thơm ngọt từng đợt, từng đợt phả vào cổ Hoài Cẩm Nam.
Hoài Cẩm Nam bật cười, đành bế cô đi vào phòng ngủ, đến mép giường: “Đi xuống.”
Giọng nói nghiêm túc, Tịnh Kỳ mơ hồ nhìn cửa sổ sát đất, lại quay về phía anh, chậm rì rì mà bò xuống, ngoan ngoãn bò lên trên giường, dùng chăn đem bản thân bọc lại.
“Anh thật đáng sợ.”
Không thể cùng con ma men giảng đạo lý, Hoài Cẩm Nam thở dài một hơi, xoay người đi phòng bếp muốn nấu canh giải rượu cho cô lại phát hiện tủ lạnh rỗng tuếch.
Hoài Cẩm Nam nhìn vào trong phòng ngủ, xác định Tịnh Kỳ giờ phút này đã ngủ, liền lặng lẽ đi xuống lầu mua đồ.
Hoài Cẩm Nam xách đồ về đến nhà, liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng động. Anh nhíu mày, vừa rồi cô rõ ràng đã ngủ rồi cơ mà. Vừa mở cửa bước vào liền thấy Tịnh Kỳ bọc chăn bò về phía trước, xem ra đã say đến nỗi không biết bỏ chăn ra rồi.
“Đang làm gì?”
Tịnh Kỳ dùng ánh mắt mê mang, nhìn anh, suy tư thật lâu, ngơ ngác nói: “Em không thoải mái, muốn thay quần áo.”
Hoài Cẩm Nam nhíu mày “Đợi chút, anh đi tìm quần áo.”
Đến khi anh lấy quần áo về phòng ngủ, liền thấy Tịnh Kỳ đã từ trong chăn chui ra đang chậm rãi mà cởϊ qυầи áo.
Váy đã cởi ra, chỉ còn áo và qυầи ɭóŧ. Nhớ đến hôm qua cô còn ngại ngùng khi anh thay quần áo nay đúng là phong thủy luân chuyển.
Hoài Cẩm Nam thề, định lực của anh đều dùng hết cho cô rồi. Bắt lấy cánh tay của cô: “Từ từ”
“Em muốn thay quần áo.” Tịnh Kỳ giãy giụa.
“Được, thay quần áo,” Hoài Cẩm Nam lấy áo ngủ ra nhanh tay lẹ mắt mặc vào cho cô. Quần áo cũ so quần áo mới còn mềm mại, mang theo nhàn nhạt hương chanh, Tịnh Kỳ ngửi ngửi, rốt cuộc an tĩnh lại.
Hoài Cẩm Nam bế cô lên trên giường, chuẩn bị đi phòng bếp tiếp tục chuẩn bị canh giải rượu, kết quả người còn chưa đi ra khỏi phòng, trên lưng trầm liền xuống, hơi thở ấm nóng lại phả lên cổ anh.
Hắn cau mày, “Manh Manh, đi xuống.”
“Không” Tịnh Kỳ ngây ngô cười “Em vừa xuống, anh liền đi mất. Anh không yêu em nên muốn đi mất phải không? Muốn về với Nghiên Dương đúng không?” Nói một lát lại thành nức nở, Hoài Cẩm Nam bất lực tưởng rốt cuộc là mấy lần trước cô chưa say hay lần này mới là say thực sự.
“Nếu em không xuống vậy đừng trách anh.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, nửa muốn cô xuống nửa không.
“Anh quát em” Đôi tay nhỏ mò xuống eo anh, véo nhé.
Hoài Cẩm Nam giật mình, vứt cô lên giường, không đợi cô hoàn hồn liền đè ép lên. Anh nhanh chóng tìm kiếm đôi môi của cô, tay cũng không nhàn rỗi mà luồn vào trong áo xoa nhẹ hai cái bánh bao to. Rất nhiều lần anh muốn nói cô nên gọi là Bánh bao chứ không phải Manh Manh nhưng anh hơi sợ.
“Ngoan, anh thương.” Dứt lời, Hoài Cẩm Nam liền cách một lớp áσ ɭóŧ cắn mạnh lêи đỉиɦ nhũ hoa của cô.
“Ưm” Tịnh Kỳ yêu kiều rêи ɾỉ, cổ hơi hơi ngửa ra sau, tạo thành một đường cong vô cùng duyên dáng. Cô nằm ở trên giường, tóc dài buông xuống xõa tung ở hai bên mép giường, hai má ửng đỏ, hàm răng khẽ cắn môi, thật giống dáng vẻ mỹ nhân xinh đẹp!
Hoài Cẩm Nam càng động tình, anh ngậm lấy môi hồng hào, cùng cô hôn mυ"ŧ thật sâu. Vén lên áo ngủ của Tịnh Kỳ, hai nhũ hoa trắng nõn đã bật ra ngoài.
Nhìn hai mắt Tịnh Kỳ rưng rưng, yêu kiều nhìn mình, Hoài Cẩm Nam ra sức nắn bóp bộ ngực của Tịnh Kỳ, ép vào nhau tạo khe ngực thật sâu khắc ở giữa bộ ngực trắng nõn, hai đóa hoa đào yêu mị tươi đẹp nở rộ. Anh nhìn không chớp mắt, ngón tay thon dài xỏ xuyên qua lại giữa rãnh sâu.
Anh nhanh chóng cởi nốt quần áo của cô, làm cô cả người trần trụi. Sau đó bắt đầu nhấm nháp mỹ vị. Cúi đầu, anh nhẹ nhàng gặm cắn đầu nhũ hoa, vươn đầu lưỡi liếʍ lên đầu nhũ hoa cô, nhìn đóa hồng mai trên bộ ngực trắng nõn nở rộ ngạo nghễ trong miệng anh.
“Ưm… ưm… Cẩm Nam” Tịnh Kỳ vô thức ma sát hai chân mình. Cô muốn càng nhiều hơn lại không dám nói.
“Nói đi, em muốn gì?” Anh đổi sang đầu nhũ hoa bên kia mυ"ŧ vào. Thấy cô vẫn cắn môi không mở lời anh nói tiếp.
“Muốn thì tự mình tới.” Hoài Cẩm Nam vừa hôn cô, vừa đưa ngón tay vào trong quần ngủ, cách lớp vải mỏng vuốt ve đóa hoa nhạy cảm của cô.
Tịnh Kỳ đã bị anh kí©h thí©ɧ đến hơi thất thần, nghe vậy ngoan ngoãn cởϊ qυầи của anh ra. Sau đó đập vào mắt cô chính là vật tráng kiện màu đỏ tím đã sưng to từ lâu, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần cô liền thấy anh đỡ vật tráng kiện của mình đặt ở trên ngực cô, Tịnh Kỳ ngơ ngác không biết anh muốn làm gì. Sau đó anh đã chứng minh cho cô biết làʍ t̠ìиɦ còn có rất nhiều thứ cô chưa biết.
"Không... không cần..."
"Không cho phép không cần, Tịnh Kỳ ngoan, nghe lời, không phải nó chưa từng tổn thương em bao giờ sao." Lật người Tịnh Kỳ lại, để cô nằm sấp trên giường, mông tròn trắng nõn nhếch lên, đối diện với vật dưới háng của anh.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao, Tịnh Kỳ bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý Hoài Cẩm Nam làm ra các loại động tác với cô.
Đem thô to nhắm ngay khe nhỏ vẫn còn đang khép mở kia, hắn thẳng lưng một cái, mạnh mẽ hữu lực đâm vào.
"Ư… sâu quá…" Tịnh Kỳ muốn bò lên phía trước, ý đồ né tránh vật to lớn làm cho cô căng trướng kia. Hoài Cẩm Nam bóp chặt eo Tịnh Kỳ, bắt đầu hoạt động.
Nắm chặt mông của cô, nhẹ nhàng rút ra, hai cánh hoa của cô nhanh chóng kép lại, thít chặt. Anh lại mạnh mẽ đâm vào, làm bông hoa nở rộ, nhụy hoa nặng nề chống đỡ. Tịnh Kỳ nức nở đau đớn và kɧoáı ©ảʍ xen lẫn nhau.
“Nhẹ… nhẹ một chút.” Cô cố hết sức chống đỡ thân mình đón nhận từ đợt sóng ập tới.
Bàn tay to lớn nâng đùi Tịnh Kỳ lên. Vật to lớn
lại cắm mạnh vào, tư thế này làm cho “em trai” của anh thâm nhập càng sâu hơn.
"Sâu quá..." Cảm giác hơi khó chịu làm Tịnh Kỳ nhếch mông tròn lên, để cho gậy gộc hơi rút ra một chút.
Anh đi vào quá sâu, cô cảm thấy đóa hoa của mình sắp bị anh làm nát rồi.
“Chân mở ra, đừng động đậy, nếu không em sẽ bị thương.” Hoài Cẩm Nam vừa đâm vừa ra lệnh.
Mượn ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ cô cúi đầu nhìn xuống thì rất kinh hãi. Vật kia còn một nửa lộ ra bên ngoài, Hoài Cẩm Nam hung hăng đâm vào, toàn bộ đi vào bên trong, đυ.ng vào miệng tử ©υиɠ làm cô có cảm giác căng trướng.
Một đêm này, Hoài Cẩm Nam làm rất nhiều lần, ban đầu Tịnh Kỳ còn có thể kháng nghị, thời gian lâu sau, cô cũng không phản kháng nữa, tùy ý anh làm loạn.