Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoài Tổng, Anh Tránh Ra!

Chương 22: Mọi chuyện kết thúc rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoài Cẩm Nam đang họp thì nhận được tin nhắn của mẹ anh nói tối nay về nhà có chút việc, còn yêu cầu anh về một mình. Hoài Cẩm Nam suy nghĩ một lát, hiện tại quan hệ của mẹ anh và Tịnh Kỳ vẫn căng thẳng nên đã đồng ý. Vừa trả lời xong tin nhắn cuối, Tịnh Kỳ liền gọi điện thoại rủ anh đi ra ngoài ăn tối.

“Ba mẹ đi Ba Lan rồi, anh hai đi ăn với Mộng Tuyền. Tối nay anh về sớm chúng ta ăn tối rồi đi xem phim được không?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói nhẹ nhàng của cô vọng lại.

Hoài Cẩm Nam không tự giác mỉm cười, nhưng nhớ đến cuộc hẹn với mẹ, anh đành nói: “Tối nay, anh có cuộc hẹn quan trọng với đối tác. Anh sẽ về sớm, em ăn cơm trước rồi anh đón em sau.”

Tịnh Kỳ hơi thất vọng song cô biết công việc của anh thực bận rộn. Với cả cho dù là ngày lễ tình nhân nhưng chắc anh cũng không hề biết. Cô cũng không phải người quá mộng mơ, không có một ngày lễ cũng không sao.

“Vậy anh nhớ về sớm nhé!”

“Được.” Anh đáp.

Vì Hoài Cẩm Nam không ở nhà nên Tịnh Kỳ cũng không muốn ăn ở nhà cho lắm. Cô thay một chiếc đầm hoa xinh xắn, mái tóc dài được cô buông xõa. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng không kém phần tinh tế. Xong xuôi, Tịnh Kỳ mới lái xe ra ngoài.

Hôm nay, cô chọn ăn tối ở Nhà hàng Bắc Sương, ở đây cực kì nổi tiếng với những món như vịt muối, lá đậu xanh luộc với cua vàng, súp hải sản với khoai tây chiên, nấm ướp và thịt viên cua. Cô đến đây ăn rất nhiều lần với gia đình và Mộng Tuyền, cứ nghĩ lần này có thể đến ăn cùng ăn nhưng không ngờ. Tịnh Kỳ thở dài.

Khi cô đang vui vẻ thưởng thức món ăn thì bỗng nhận được tin nhắn của Hồ Hiểu Mai, Tịnh Kỳ nhíu mày khó hiểu tại sao bà ta lại nhắn tin cho cô thì bức ảnh mà Hồ Hiểu Mai gửi đã nói lên tất cả.

Trong bức ảnh, Hoài Cẩm Nam đang cùng một cô gái ôm ấp, cô không thấy gương mặt của anh, chỉ thấy cô gái đó cười rất vui vẻ, nụ cười thực sự chói mắt. Tiếp theo đó là một vài bức, cô ta tựa vào vai anh, cởϊ áσ khoác giúp anh. Cuối cùng là dòng tin nhắn “Tôi đã nói với cô chỉ cần Nghiên Dương trở về, cô đối với con trai tôi chỉ là qua đường thôi.”

Tịnh Kỳ bình tĩnh đọc hết toàn bộ tin nhắn, lưu hết các ảnh về. Sau đó, cô bấm máy gọi cho Hoài Cẩm Nam nhưng anh không hề bắt máy, cô gọi lại hai, ba lần nhưng kết quả vẫn như vậy.

Mà bên này, Hoài Cẩm Nam hoàn toàn không biết những gì mẹ anh làm. Vừa vào nhà anh đã rất bất ngờ khi thấy Nghiên Dương, anh chưa kịp nói gì cô đã chạy đến ôm lấy anh.

“Anh Cẩm Nam, em rất nhớ anh.” Nghiên Dương mỉm cười rực rỡ, người đàn ông phong độ, tài giỏi này là của cô ta. Không phải sao? Chù dù đã có vị hôn thê nhưng ngày tình nhân anh ta lại ở bên cô chứ không phải cô gái kia.

Hoài Cẩm Nam lạnh nhạt đẩy Nghiên Dương ra, ánh mắt vô cảm nhìn vào cô ta. Nghiên Dương như không nhìn thấy sự khó chịu của anh, kéo tay lôi anh vào nhà.

“Mau vào nhà thôi, dì Hồ đang đợi chúng ta.”



Anh rút tay mình ra rồi đi thẳng vào nhà, Hoài Cẩm Nam muốn hỏi mẹ anh đây là như thế nào. Hồ Hiểu Mai nhìn thấy nét mặt của con trai liền biết nó đang không vui nhưng bà tin chắc nó chỉ giận Nghiên Dương năm đó rời đi mà không nói tiếng nào thôi.

“Cẩm Nam, Nghiên Dương đã về nên mẹ mời con bé đến ăn cơm. Cả hai cũng lâu rồi không gặp nên mẹ gọi cả con.” Hồ Hiểu Mai cười. Sau đó ra hiệu cho Nghiên Dương cởϊ áσ khoác cho anh, khi tay cô vừa chạm vào người, Hoài Cẩm Nam đã vội tránh ra. Anh nhớ cô từng nói đừng để cô biết có người con gái khác chạm vào anh thêm lần nữa, anh sẽ chết với cô. Nghĩ đến đây, Hoài Cẩm Nam không tự giác cười.

Mà anh không hề biết là anh thực sự sắp chết rồi vì hành động tự cho là đúng của mẹ anh mà suýt nữa người con gái anh yêu thương nhất sẽ bị hại.

“Con đi về trước.” Hoài Cẩm Nam lạnh lùng nói. Anh thật hối hận đã nói dối cô mà đi đến đây, trong lòng anh có chút bất an.

“Đứng lại đó cho mẹ.” Hồ Hiểu Mai nói lớn, rốt cuộc Tịnh Kỳ đã làm gì khiến con trai bà lại không còn nghe bà nữa.

“Mọi chuyện kết thúc lâu rồi.”

“Anh Cẩm Nam, Dì Hồ hai người đừng cãi nhau. Cháu đi về là được.” Nghiên Dương quan sát tình hình không đúng cho lắm vội vàng nói, giọng nói mang theo chút nức nở làm người khác đau lòng.

“Cháu không cần phải về.” Nói xong, bà quay ra đối diện với anh “Nếu hôm nay con dám đi về đừng gọi mẹ là mẹ.”

Hoài Cẩm Nam cùng bà đối mặt, sau đó anh bất lực thở dài.

“Chỉ có lần này.” Cuối cùng, anh vẫn thỏa hiệp. Bà lại mang bệnh ra để uy hϊếp anh.

“Được, được, mau vào ăn cơm.”

Hồ Hiểu Mai và Nghiên Dương dẫn đầu đi vào, Hoài Cẩm Nam cầm áo khoác để lên trên ghế rồi mới bước vào. Một lát sau, Hồ Hiểu Mai đi đến chỗ áo khoác, lấy điện thoại của anh để nó ở chế độ im lặng.

Sau khi gọi cho Hoài Cẩm Nam không được, Tịnh Kỳ liền từ bỏ. Cô thấy bản thân buồn cười quá rồi. Đúng lúc này, một người ngồi xuống bàn đối diện là Phong Bác Thần.

“Anh ngồi đây được chứ?” Nụ cười như gió xuân ấy, chưa bao giờ biến mất trên khuôn mặt của anh. Không ngờ anh lại tình cờ gặp cô, như thế cũng tốt. Nếu một ngày nào đó anh hẹn gặp cô, cô nhất định sẽ không đi một mình.



Tịnh Kỳ nhìn anh, trong ánh mắt như muốn hỏi sao anh lại xuất hiện ở đây. Phong Bác Thần thấy vậy liền cười, cô vẫn luôn đáng yêu như ngày nào. Anh tự nhiên mà xoa đầu cô, khi ý thức được thì mọi chuyện đã xong.

“Anh đến gặp đối tác, thấy em ngồi buồn quá đành ra ăn ké.”

Tịnh Kỳ nghe anh nói liền phì cười.

“Anh gọi món đi.”

“Anh gọi rồi, gọi thêm cả nước ép cho em.”

Tịnh Kỳ nhận thấy trong giọng nói của anh có ẩn chứa điều gì đó nhưng lúc này trong đầu cô toàn hình ảnh của Hoài Cẩm Nam và cô gái kia nên Tịnh Kỳ đã bỏ lỡ mất. Hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện. Nhưng Tịnh Kỳ không hiểu sao khi cô vừa uống xong nước ép thì cơ thể càng ngày càng mệt, mí mặt cô nặng dần nhưng ý thức lại rất rõ thanh tỉnh.

Tịnh Kỳ nghe thấy Phong Bác Thần gọi điện cho ai đó.

“Đúng vậy… Được… Nhất định…”

“Cô chỉ cần làm tốt những gì cô nói là được.”

“Yên tâm, cô ấy đã ngủ rồi.”

Sau đó, anh lại nói với cô.

“Tịnh Kỳ đừng lo, nhất định anh sẽ cứu em thoát khỏi anh ta.”

“Anh sẽ không làm em tổn thương.”

Dứt lời, cô cảm nhận được Phong Bác Thần bế cô lên, hình như là đi lên lầu. Tịnh Kỳ chán ghét cái cảm giác mọi chuyện diễn ra cô điều biết nhưng không thể làm được gì này.

Tịnh Kỳ cảm nhận được anh mở cửa phòng, đặt cô nằm lên giường, sau đó liền rời đi. Lúc này, Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm nhưng không ngờ lại quá sớm rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »