Có chứ! Sao vậy? Khi tôi suýt nữa buột miệng nói vậy, tôi nghiêng người nhìn thoáng qua gương mặt không chút thay đổi của Liễu Long Đình, trong lòng vô cùng căng thẳng. Nếu Liễu Long Đình phát hiện điều gì đó, biết tôi thu thần núi đối phó với anh ta thì chẳng những thần núi sẽ chết, nói không chừng ngay cả tôi cũng sẽ chết. Chung quy ai lại muốn nương tay với một kẻ muốn gϊếŧ mình.
Lúc này, tôi hối hận vì hiệp ước với thần núi. Thực ra đi theo Liễu Long Đình, trừ mệt ra cũng chẳng có gì không tốt, cho dù anh ta ép tôi làm chuyện đó thì người hưởng thụ cũng là tôi, tại sao tôi phải gϊếŧ anh ta?
“Có tìm tôi.” Tôi đáp.
“Cô không có pháp lực gì, sao có thể đối phó với cô ta?” Liễu Long Đình lại hỏi.
Đến bây giờ, tôi thẳng thắn cũng không được, không thẳng thắn cũng không xong. Tôi lưỡng lự một hồi rồi lấp liếʍ: “Tôi không đổi phó với cô ta, có người giúp tôi, anh ta kêu Thường Thanh Hồng đi cứu chồng cô ta nên cô ta mới chạy đi.”
Tôi vốn tưởng rằng Liễu Long Đình sẽ hỏi mình tới cùng, nhưng bất ngờ là Liễu Long Đình lại không hỏi người đã cứu tôi là ai, mà chỉ nói sau khi về thì gọi điện thoại cho Anh Cô, nói chuyện này đã giải quyết xong, kêu bà ấy ghi đơn hàng này dưới danh nghĩa của mình, nhân tiện lần này về nhà, anh ta sẽ dạy tôi vẽ bùa, sau này tôi có thể dùng để tự bảo vệ mình những lúc cấp bách.
Tôi hơi kinh ngạc nhìn Liễu Long Đình, không ngờ anh ta vẫn quan tâm tôi, trong lòng ấm áp, lập tức đồng ý. Thầm nghĩ mình phải tìm một lúc nào đó hủy bỏ hiệp ước này với thần núi, trong lòng tôi cũng sẽ không còn áy náy với Liêu Long Đình.
Về đến nhà, bà nội lại cười vui vẻ đi ra nghênh đón tôi. Từ khi tôi làm đệ tử xuất mã, hình như bà nội còn vui hơn cả tôi. Nhưng sau khi kéo tôi ngồi xuống sofa, vẻ mặt bà nội hơi khó xử, nói với tôi rằng bà Lý ở dưới lầu, hôm qua nói là cảm ơn tôi đã giải quyết chuyện ở thôn của họ nên mang theo mấy thùng quà tặng tới nhà, bên dưới còn để mấy chồng tiền mặt. Bà nội trả lại không được, nói là dân làng gom góm được chút tấm lòng, mong tôi đừng chê ít. Tôi đang định nói với bà nội là nhìn xem bao nhiêu tiền, ít thì cứ nhận, nhưng bà nội cứ nhìn chằm chằm mặt tôi. Tôi còn chưa nói gì thì bà nội bỗng chỉ vào mặt tôi: “Bạch Tô, sao mới hai ngày không gặp, mặt của cháu..."
Tôi lập tức sờ lên mặt: “Mặt cháu sao vậy?”
“Sao lại có thêm nhiều nốt ruồi vậy?”
Nốt ruồi? Không thể nào. Làn da của tôi không tồi, nhất là trên mặt, bình thường mụn cũng ít, sao có thể mọc nốt ruồi? Chẳng lẽ là vết bẩn? Tôi nhanh chóng vào buồng vệ sinh soi gương, lúc này mới thấy trên cằm của tôi mọc năm sáu viên chỉ lớn bằng hạt mè, không chỉ trên cằm mà ngay cả trên mặt cũng có, nốt lớn nhất năm bên cạnh tai, thậm chí to bằng nửa cái móng tay.
Tôi nhanh chóng cầm sữa rửa mặt bôi lên mặt, không rửa sạch, lại dùng miếng cứng lau, vẫn không hết. Mấy ngày nay tôi chỉ tới nhà Mã Kiện Quân một chuyến, lúc đi trên mặt vẫn bình thường, sao lúc về lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ là Mã Kiện Quân làm gì đó, hoặc là Liễu Long Đình đã làm gì tôi?
Bây giờ về nhà, Liễu Long Đình đã vào đền thờ tiên, tôi cũng không tiện hỏi anh ta. Vừa lúc tôi muốn báo cáo kết quả với Anh Cô nên gọi điện hỏi Anh Cô xem mặt tôi bị sao.
Sau khi nối máy, Anh Cô phấn khởi nói: “Sao rồi bé Bạch Tô? Có phải đã giải quyết xong rồi không?”
“Bà đừng lạc quan, nào có nhanh như vậy, mới giải quyết vụ ở Thị Lâm thôi. Liêu Long Đình nói ghi vào danh nghĩa của bà. Bây giờ tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi một lát, mấy ngày nay chắc sẽ xong hết.” Nói xong, tôi lại tò mò hỏi Anh Cô: “Bà không phải là Tọa Đường Tiên sao? Tại sao lại nhận đơn của Bào Đường Tiên? Tôi mới làm đệ tử xuất mã, bà không sợ tôi làm hỏng chuyện à?”
Anh Cô hơi xấu hổ một chút, nói mấy câu bà ấy tin vào thực lực của tôi, sau đó đổi đề tài, giọng điệu như đang nói tôi quá đa nghi: “Tôi cũng vì cô thôi mà, cô còn trách tôi. Cô nhận càng nhiều đơn hàng thì thiện duyên cũng càng nhiều. Mà sau khi nhận đơn mấy lần, cô cảm thấy thế nào?”
Cảm giác khác thì không có, chẳng qua đi Thị Lâm một chuyến, chẳng hiểu sao lại mọc rất nhiều nốt ruồi, không biết là bị sao nữa.
Nghe vậy, Anh Cô kinh ngạc: “Theo lý mà nói, thân thể của đệ tử xuất mã mọc nốt ruồi đen chứng minh thân thể có vấn đề, hoặc là tinh huyết bị hao tổn quá nhiều, hoặc là thân thể cô thiếu sót thứ gì đó, mọc nốt ruồi đen tức là nhắc nhở cô bổ sung thứ đó, giống như trẻ con thiếu canxi thì phải bổ sung canxi ấy” Tôi ở Thị Lâm mấy ngày có làm gì đâu? Sao lại hao tổn tinh huyết quá nhiều? Hơn nữa tôi chưa từng nghe nói thân thể bị thiếu chất gì mà lại mọc nốt ruồi đen! “Đúng rồi, thai rắn của Liễu Long Đình còn ở trong bụng cô hả?” Anh Cô đột nhiên hỏi.
Nhắc đến chuyện này, tôi lại tức giận, giọng nói cũng khó chịu: “Còn, anh ta không chịu lấy thứ quái quỷ này rai Bây giờ bụng tôi lại to thêm một chút, nếu còn phình to nữa thì tôi không biết nên mặc đồ như thế nào đây!”
Anh Cô lại không chú ý tới chuyện quần áo mà nói với tôi: "Vậy thì chẳng trách. Cô tìm Liễu Long Đình kêu cậu ta rót chút tinh khí cho cô. Cô là người, lại mang thai rắn, vốn là chủng loại khác nhau, bây rắn lớn lên thì cũng cần tinh khí của đồng loại. Liễu Long Đình thật không chịu trách nhiệm, cô nói chuyện với cậu ta nhiều một chút, miễn cho về sau tiên gia với đệ tử xuất mã không hợp, người chịu khổ vẫn là cô.”
Anh Cô không nhắc nhở tôi mang thai rắn có gì không ổn, tôi vốn định phàn nàn, nhưng lại nghe bà ấy dạy tôi cách giải quyết nên kìm nén, buồn bực cúp điện thoại, cùng bà nội nhìn túi đựng tiền. Trong túi tiền là một chông tiên mặt ngay ngắn chỉnh tề, đoán chừng là 180 triệu. 180 triệu diệt trừ thần núi cũng đủ rồi. Có những thứ khi đã suy tàn rồi thì không còn đáng giá nữa.
Tôi kêu bà nội chỉ giữ lại một nửa, còn một nửa mang đi làm từ thiện, quyên góp cho khu bị thiên tai, quyên góp cho trẻ em nghèo, sao cũng được.
Ở nhà tắm rửa xong, tôi lại liên lạc với chủ nhân của một nhà khác, sau đó đi tìm Liễu Long Đình hỏi anh ta thời gian xuất phát. Hôm nay ở trên xe, Liễu Long Đình nói muốn dạy tôi vẽ bùa, bản lĩnh có thể bảo vệ tính mạng này học xong khoe khoang một chút cũng có mánh lới, miễn cho cứ đứng ngây ra như phỗng, giống hệt con ngốc. Tôi đeo khẩu trang vào đền thờ tiên tìm Liễu Long Đình bàn chuyện học vẽ bùa. Tôi không muốn Liễu Long Đình nhìn thấy bản mặt xấu xí của mình.
Liễu Long Đình có vẻ rất thanh nhàn. Lúc tôi vào đền thờ, anh ta biến thành rắn trắng khoanh mình bên cạnh lư hương hít mùi nhang. Thấy tôi vào, anh ta lập tức biến thành người, cũng không ngại tôi đeo khẩu trang mà kêu tôi đi chuẩn bị bút mực. Vẽ bùa phải dùng bút lông, hơn nữa bản thân bùa cũng chẳng có sức mạnh cho lắm, thứ lợi hại là chú nằm trong bùa, chú càng mạnh thì bùa cũng càng lợi hại. Nhưng bây giờ tu ví của tôi còn thấp, chờ †u vi cao hơn, anh ta sẽ dạy tôi vẽ chú.
Mặc dù về sau mới học chú, nhưng bùa cũng rất khó vẽ! Liễu Long Đình vẽ một hình dạng rất kỳ quái trên giấy, kêu tôi vẽ lại. Đừng nói là kêu tôi vẽ lại, tôi mới cầm bút lông lên tay đã run bân bật, đặt bút xuống loằng ngà loằng ngoằng khiến Liễu Long Đình không nhìn nổi, bèn đứng sau lưng tôi, một tay chống mặt bàn, một tay nắm tay cầm bút lông của tôi, nói: “Cô đừng bóp chặt như vậy, cầm nhẹ nhàng thôi, đương nhiên sẽ thuận lợi hơn nhiều "
Với tư thế này, mặt Liễu Long Đình gần như kề sát bên đầu tôi, hơi thở phả vào má tôi. Không biết là tôi suy nghĩ nhiều hay trong miệng anh ta có mùi hương thoang thoảng