- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Hoài Nhận
- Chương 2
Hoài Nhận
Chương 2
“Thích Triều Tịch- “nhất kiếm phá Thiên Môn”, chưa từng nghe nói tới phải không?”
Người người ở Động Đình đều biết, Ngụy Mẫn không chỉ là một thương gia giàu có một phương, mà còn là một người say mê giang hồ. Có người nói tổ tiên của gã đã từng có một vị hiệp khách máu mặt, đáng tiếc mấy đời sau cũng không như ý nguyện, bao gồm Ngụy Mẫn, ngay cả đứng tấn còn không vững, căn bản không phải người tập võ. Nhưng gã cũng không hết hy vọng, ngoại trừ hy vọng vào nhi tử, thường ngày tiếp tế phóng khoáng cho mấy vị hiệp khách, còn chơi lớn, đem trang viện đổi tên thành “Tụ Nghĩa Trang”, nghe rất hào hùng.
— Tụ Nghĩa Trang: trang viên tập hợp chính nghĩa.
Tụ Nghĩa Trang ở trong thành Tây Bắc, diện tích khá rộng rãi, hiện tại cửa đình đều mở ra rộng rãi để nghênh đón các anh hùng hào kiệt. Ngày đại hội danh kiếm càng gần, càng trở nên rộn ràng náo nhiệt.
Bên trong gác xép trong trang, Ngụy Mẫn đứng ở tay vịn, nhìn khách vào cửa chính không ngớt, ánh mắt đều đảo qua mỗi người đi vào.
“Tam đại môn phái, người của Thanh Sơn phái, Quảng Cầm tông đã đến, chỉ còn thiếu Quy Vân sơn trang mà thôi.”
Ngụy Mẫn đột nhiên mở miệng, thiếu niên đứng phía sau gã đáp: “Đại hội danh kiếm còn mấy ngày, chắc là cũng sắp đến.”
“Ngu xuẩn.” Ngụy Mẫn cười gằn, “Đương nhiên là Quy Vân sơn trang sẽ không tới, bọn họ liều chết chứ không chịu tiếp thu chuyện bị tập kích ném kiếm, nếu là phái người đến, chẳng phải là tự đánh vào mặt của mình sao?”
Thiếu niên gật đầu liên tục, nhìn thấy uy nghiêm của cha mình liền sợ hãi, không dám hé răng.
Ngụy Mẫn chuyển hướng nhìn hắn, hỏi: “Cha bảo con nhớ hết họ tên môn phái người đã đến, con nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi.”
“Nhìn cho cẩn thận, những người này đều là người có danh vọng trên giang hồ.” Ngụy Mẫn nhìn chằm chằm thiếu niên, “Ngụy Kha, nghe cho kỹ, bọn họ không phải vì mặt mũi cha mà tới, càng không phải vì con, nếu như lần này không để bọn họ vào mắt, đời này đến chết con cũng sẽ không còn cơ hội nào như vậy!” Giọng điệu của gã nặng trĩu: “Hơn nữa, còn làm tan nát hết tất cả tâm huyết của cha, có hiểu chưa?”
“.. Dạ hiểu.” Ngụy Kha nhỏ giọng nói, cắn răng cúi đầu.
Bên kia cửa chính đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, Ngụy Kha ngẩng đầu nhìn liền thấy hai thanh niên sóng vai đi vào, làm cho người bốn phía châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi. Sắc mặt Ngụy Mẫn cũng biến đổi theo, cả kinh nói: “Thanh bào kiếm bạc, đó là Tiết Nhạc , bên cạnh hắn chẳng phải là…”
Gã quay người bước nhanh xuống dưới lầu, Ngụy Kha vội vã đuổi theo, kỳ quái hỏi: “Cha, hai người này là ai?”
Ngoại trừ mấy người danh môn đại phái, ít ai có thể khiến cho Ngụy Mẫn tự mình đón tiếp.
“Người mặc thanh y tên là Tiết Nhạc, nhân xưng ‘ Thanh Y Khách ‘, con hẳn đã nghe danh rồi, tính khí và võ công của hắn đều rất tốt.” Tầm mắt Ngụy Mẫn vững vàng khóa ở trên người còn lại, “Còn cái người bên cạnh, mười năm trước danh nổi khắp thiên hạ sau đó tung tích không rõ, ta cũng chỉ nghe tên, không nghĩ lần này có thể làm hắn lộ mặt.”
“Rất lợi hại phải không?” Nói xong Ngụy Kha liền hận không thể nuốt lại câu nói ngốc này.
Có lẽ do gã quá để ý đến người kia, cho nên cũng không mở miệng mắng chửi. Gã đi đến trong đình, đoạn sửa sang lại áo bào, dáng vẻ thả chậm bước chân, chờ đón tiếp hai vị thanh niên này.
“Khổ cực hai vị đường xa đến, tại hạ Ngụy Mẫn.” Ngụy Mẫn chắp tay cười nói.
“Cảm ơn sự thịnh tình của Ngụy trang chủ, tại hạ Tiết Nhạc.”Tiết Nhạc chỉ chỉ vào người bên cạnh, “Vị này chính là Thích Triều Tịch.”
Ý cười của Ngụy Mẫn càng sâu: “Xem ra ánh mắt Ngụy mỗ không sai, quả nhiên nhận đúng người. Trăm nghe không bằng một thấy, xem hai vị khí độ phi phàm, ắt hẳn là sẽ khiến đại hội danh kiếm tăng thêm phong thái.”
Thích Triều Tịch khoát tay áo một cái, nói: “Ngụy trang chủ hiểu lầm, hai chúng ta chỉ là đến xem náo nhiệt, không lên võ đài.”
Tiết Nhạc cũng mỉm cười phụ họa.
Trên mặt Ngụy Mẫn xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức liếc nhìn về nhi tử phía sau một chút, Ngụy Kha cũng hiểu ra mà tiến lên bái kiến vấn an. Ngụy Mẫn vỗ vỗ vai hắn, than thở: “Đáng tiếc, ta thường hay nhắc đến phong thái của Thích đại hiệp và Tiết đại hiệp, làm cho đứa nhỏ này mơ tưởng mong ước, chỉ mong ngóng trông có thể gặp gỡ để mở mắt một phen. Có điều nếu hai vị đã nói như thế , ta sẽ không nhiều lời miễn cưỡng, hắn có thể chứng kiến hình dạng hai người, đã đủ thỏa mãn rồi.”
Ngụy Kha thuận theo đáp: “Vâng.”
Ngụy Mẫn cũng không nhiều lời tán dóc nữa, mà gọi người làm dẫn hai người bọn họ về chỗ ở, mà ánh mắt của gã vẫn xa xa rơi vào bóng lưng kia.
“Thích Triều Tịch- “Nhất kiếm phá Thiên Môn”, chưa từng nghe nói tới phải không?”
Ngụy Kha sững sờ, mới nhận ra cha đang trả lời câu hỏi ban nãy mình vừa hỏi, lẩm bẩm nói: “… Phá Thiên Môn?”
“Bởi vì Thiên Môn sơn thế núi hiểm trở, dễ thủ khó công, dường như nổi danh không thể leo tới, hơn nữa căn cứ của Thiên Môn phái thiết lập trận pháp, bọn họ tự tin không ai có thể công phá, nhiều năm qua đúng là như vậy. Nhưng mười năm trước, Tiết Nhạc bị ngộ nhận gϊếŧ đệ tử Thiên Môn phái, sau đó bị giam giữ trên núi, chính Thích Triều Tịch một thân một mình xông vào núi phá trận, cướp người đi. Kiếm pháp của hắn ta như thế nào, hẳn là cũng có thể tưởng tượng được.”
“Cái này…”
Ngụy Mẫn thu hồi ánh mắt, ngắt lời nhi tử mình: “Nếu muốn bái sư, dĩ nhiên cần danh môn đại phái là được, nhưng đều có vô số đệ tử, làm sao so sánh với việc bái tuyệt thế cao thủ, học môn võ công độc môn, tương lai đi vào giang hồ chẳng phải là độc nhất vô nhị? Con có biết, mười năm nay có bao nhiêu người tìm hắn không được không?”
Ánh mắt Ngụy Mẫn thực chất giống như đang đè ép nặng nề, ép tới mức Ngụy Kha cúi thấp đầu xuống, chỉ cảm thấy sắp không thở nổi, bèn trầm thấp nói: “… Hài nhi nhất định không làm cho cha thất vọng.”
Ngụy Kha đi theo phía sau gã trở về, không nhịn được mà nhìn về hướng Thích Triều Tịch rời đi liếc mắt một cái, bỗng nhớ tới người của Thiên Môn phái đã đến mấy ngày trước, đang ở trong đông viện, mà nghe cái tên của Thích Triều Tịch là “Nhất kiếm phá Thiên Môn”, cái này. . . . . . Không phải là kết thù cùng Thiên Môn phái sao?
Bên kia người làm đi phía trước dẫn đường, Thích Triều Tịch lôi kéo Tiết Nhạc đi lui phía sau vài bước, mới mở miệng nói: “Ta tự hỏi làm sao mà ở đại hội danh kiếm còn phải nhọc lòng bày trò tỷ thí trước, hóa ra là Ngụy Mẫn muốn nhân cơ hội tỷ thí danh cho tân tú này mà quảng bá thân thủ, nhân cơ hội này cho nhi tử của mình bày ra tài năng cho mọi người trong thiên hạ, sau đó lót đường.”
Tiết Nhạc cười cợt: “Ta mới nhìn thấy bên ngoài cửa bên có rất nhiều hiệp khách trẻ tuổi đang xếp hàng đợi, mặc dù Ngụy trang chủ ấp ủ tư tâm, nhưng việc tạo ra một võ đài cho nhân tài mới xuất hiện tài năng cũng là việc tốt.”
Thích Triều Tịch ý tứ không rõ nở nụ cười, không nói tiếp nữa.
“Theo như ta thấy, Ngụy trang chủ còn dự định vì nhi tử chọn một lương sư.” Tiết Nhạc nhìn về phía hắn, “Có vẻ vừa ý ngươi, ngươi cũng không định thi, có cần cân nhắc?”
Thích Triều Tịch hững hờ nói: “Ta cũng không phải rỗi rãnh phát rồ, tự nhiên lại nhận đồ đệ làm gì?”
Tiết Nhạc cười đang muốn mở miệng, chợt thấy người làm dẫn đường phía trước ngừng bước, thì ra có đoàn người đang chắn đường trên, nhìn xem y phục hẳn là sư huynh đệ đồng môn. Chỗ này là cầu hình vòm điêu khắc đá liên thông hai viện, dưới đáy nước chảy uốn lượn, mặt cầu không rộng, trên là hai phe đối đầu nhau, bất thiên bất ỷ* ngăn chặn đường. Người làm cung kính nói gì đó, đối phương dường như không nghe thấy, gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm rồi đẩy người làm ra, sải bước đi tới.
— Bất thiên bất ỷ: là một thành ngữ, ý chỉ công bằng, không thiên vị bất kỳ bên nào, biểu thị sự trung lập hay công chính. Trong câu này có thể hiểu là: không biết ai ngăn chặn đường ai.
“Phiền toái.” Bên tai Tiết Nhạc vừa nghe được Thích Triều Tịch thở dài một tiếng, lúc này thanh niên cầm đầu đã đi đến trước mặt, khá lịch sự chắp tay nói: “Thiên Môn phái Mạnh Tư Phàm, đã lâu, hai vị còn nhớ tới ta?”
“…Không có ấn tượng.” Thích Triều Tịch liếc nhìn Tiết Nhạc một chút, rồi hàm hồ nói. Kỳ thực y có thể gọi là đã gặp qua ắt không quên, vừa mới gặp vị này một chút liền nhận ra đây là đại sư huynh hiện tại của Thiên Môn phái, nhưng mà khó mở miệng, chẳng lẽ nói nhớ chứ, ngươi chính là người năm đó bị ta tung một chiêu kiếm hất bay ra ngoài đúng không?
Nhưng dĩ nhiên là câu trả lời này sẽ không thể làm người thoả mãn, lập tức sẽ có người hừ lạnh một tiếng. Những đệ tử này chính là những người trẻ ngông cuồng, dù gì Thiên Môn phái ở trong chốn giang hồ cũng là danh môn đại phái, bọn họ kiêu ngạo cũng là bình thường, chỉ có duy nhất không đủ chính là bị cái danh “nhất kiếm phá Thiên Môn” này đặt trên đầu, chẳng ai sẽ thoải mái.
“Được, việc năm đó không đề cập tới cũng được. Nhưng lúc này không giống ngày xưa, sau ba ngày nữa trong đại hội danh kiếm, chúng ta trở lại giao thủ, ta nhất định làm ngươi cả đời khó quên!” Dáng dấp của Mạnh Tư Phàm chú trọng lễ tiết, khẩu khí cũng không nhỏ, các sư đệ phía sau cũng dồn dập đáp lời.
Thích Triều Tịch nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cả đời khó quên thì không cần, ta đến chỉ là tùy tiện xem, võ đài cũng tốt, danh kiếm cũng được, không có quan hệ gì với ta.”
Tiết Nhạc cũng nói: “Lần này hào kiệt hội tụ về đại hội danh kiếm, nói vậy chắc sẽ có đối thủ mạnh hơn đang chờ các ngươi.”
“Nói thật dễ nghe, hẳn là sợ thua quá thảm mất mặt, nên mới không dám ứng chiến? !” Một đệ tử trẻ tuổi tiến lên một bước.
“Đỗ Hoành.”Mạnh Tư Phàm lắc lắc đầu, ra hiệu sư đệ bình tĩnh đừng nóng. Đỗ Hoành lui về lại, vẫn dùng điệu bộ khıêυ khí©h nhìn về phía đối phương.
Mạnh Tư Phàm nhìn trực diện Thích Triều Tịch, nói: “Nhưng nếu ở trên võ đài ta đánh bại người không phải ngươi, thì cho dù đối thủ mạnh cỡ nào cũng không ý nghĩa.”
Tiết Nhạc im lặng thở dài. Thiên Môn phái thật vất vả gặp được Thích Triều Tịch một lần, tránh không khỏi tâm tình trở nên xúc động phẫn nộ, hơn nữa người đông thế mạnh, e sợ không dễ ứng phó. Mà việc bọn họ đứng ở trên cầu giằng co này vốn dễ gây chú ý, thành ra trong nháy mắt đã hấp dẫn vô số ánh mắt từ bốn phía, những người từng trải chút ít trên giang hồ cũng hiểu rõ thế cuộc, quan sát đến tràn đầy phấn khởi.
Mạnh Tư Phàm ăn nói ngông cuồng, ngược lại Thích Triều Tịch không lưu tâm, ngữ điệu càng lười nhác hơn: “Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao ta cũng không cấm được ngươi. Nhưng ta đã từng tuổi này, thật sự không còn hứng thú gì đối với võ đài luận võ.”
Mọi người trong Thiên Môn phái ồ lên, sắc mặt Mạnh Tư Phàm cũng có chút khó coi, chỉ đành căng ra nụ cười: “Sao lại nói như vậy, Thích đại hiệp còn chưa tới nhi lập chi niên*, mặc dù từ chối, cũng không nên gạt chúng ta như vậy chứ?”
— Nhi lập chi niên: chỉ người ở tuổi 30
Thích Triều Tịch thở dài: “Các ngươi dự định đứng ở chỗ này thiên hoang địa lão* sao?”
— Thiên hoang địa lão: chỉ thời gian dài dằng dặc, trong câu này có thể hiểu là “mấy ông nội định đứng đây tới tết luôn hay sao?” ヽ(`Д’)ノ
“Sư huynh đệ chúng ta cũng có chuyện muốn làm, cũng không biết ai vô duyên vô cớ chặn nơi này.” Đỗ Hoành cướp lời, ý tứ của đám người này không có tí gì là muốn bày ra sự nhún nhường, ngược lại tay còn cầm cán kiếm, thủ thế chờ đợi địa nhìn bọn hắn chằm chằm hai cái.
Người trong giang hồ đều quan tâm tới mặt mũi thanh danh, không chịu thua người chút nào, kẻ thù không thể buông tha, càng không thể thoái nhượng dù chỉ là chút ít.
Người làm đứng bên rớt mồ hôi, sợ bị tai vạ liên lụy, liền lùi lại vài bước núp ở trong góc. Các khán giả xem đang chờ đến thời khắc rút kiếm đối mặt, trong lòng chuẩn bị sẵn sàng, còn mở to mắt chỉ lo bỏ lỡ.
Bầu không khí dần căng thẳng lên, tay Mạnh Tư Phàm cầm lấy cán kiếm. Nếu trên võ đài không ra tay được, thì thừa dịp hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào này cũng không phải không thể phân cao thấp.
Tiết Nhạc cùng Thích Triều Tịch liếc mắt nhìn nhau, sau đó, hai người lại đồng thời đều thối lui sang một bên nhường đường.
Các khách vây xem nhất thời choáng váng, mấy người trong Thiên Môn phái cũng đều bốn mắt nhìn nhau.
Tiết Nhạc hơi mỉm cười nói: “Nếu chư vị có việc, vậy liền xin mời đi trước một bước.”
“Ngươi…” Mạnh Tư Phàm đột nhiên nhìn về phía Thích Triều Tịch, đã thấy y biểu hiện tự nhiên, đoạn nghiêng đầu, còn giơ tay làm tư thế xin mời.
Này dường như đánh một quyền vào bông, cảm giác không chỗ phát tiết làm cho cả người cảm thấy ấm ức.
Huống chi theo như tư lịch trong giang hồ, Thích Triều Tịch cùng Tiết Nhạc làm sao cũng coi như là nửa tiền bối của bọn họ, nếu quả thật động tay cũng chẳng có gì, nhưng kêu đối phương nhường đúng đúng thật không hợp lẽ, nhưng đến trình độ mà vẫn tiếp tục tranh chấp, thì bọn họ sẽ giống như mấy phường chua ngoa đanh đá dây dưa không ngớt.
Mạnh Tư Phàm nhìn về các sư đệ phía sau ra hiệu ánh mắt bảo kiềm chế lại lửa giận, sau đó ra vẻ không thất lễ nữa khom người nói tạ ơn về phía hai người, lúc này, đoàn người mới rời đi.
Các khách xem thất vọng, cũng theo đó tản đi.
“Nếu như năm đó không phải do ta liên lụy, ngươi cũng sẽ không chọc tới mấy thứ phiền toái này.”
Thích Triều Tịch nhìn về phía hắn, nói: “Năm đó ngươi vừa không đánh thắng bọn họ, cũng không xông ra Thiên Môn phái nổi, mắc mớ gì đến ngươi?”
Tiết Nhạc: “…”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Hoài Nhận
- Chương 2