Chương 1.1

“Ta dự định rời khỏi Bàn Nhược giáo.”

Phía sau cửa son ba tầng* Bàn Nhược giáo, xuất hiện một bóng người cao to. Cả người đối phương đều bị quấn trong áo bào đen, mũ trùm buông xuống, cứ như muốn hòa vào trong bóng đêm nặng trĩu. Người mặc áo bào đen* kia qua cổng vòm đỏ thẫm như màu máu không gặp chút trở ngại gì, kế đó trực tiếp đi vào. Chợt có giáo chúng tuần tra ban đêm nhìn thấy hắn, cũng đều né xa xa ra mà tránh.

Hoài Nhận - Chương 1.1Cửa sonHoài Nhận - Chương 1.1Áo bào đen
Người mặc áo đen đứng trước một tòa điện các to lớn đầy khí thế, ngoài cửa lúc này có một đám tỳ nữ xinh đẹp đang đứng chờ, vừa thấy hắn liền dồn dập hành lễ.

“Cung nghênh Tả hộ pháp trở về. Xin chỉ bảo.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Bên trong cửa điện đóng chảy chảy ra ánh nến, chứng tỏ người bên trong đã tỉnh, sau đó cũng không biết vì cớ gì lại đuổi toàn bộ những nữ tử đang hầu hạ mình ra.

“Xin Tả hộ cháp chờ, Hồng nô sẽ vào thông báo cho ngài.” Nữ nhân áo đỏ dẫn đầu nháy mắt nhìn người áo đen nói nhỏ: “Ngài đến không khéo, thiếu chủ mới vừa đi, giáo chủ có thể còn đang nổi nóng.”

Nàng cẩn thận tiến vào điện, còn người mặc áo bào đen thì chờ ở ngoài cửa. Ở một bên, chúng tỳ nữa cứ nháy mắt xô đẩy lẫn nhau, người tỳ nữ trẻ tuổi nhất hô khẽ một tiếng, rồi bị đẩy lên đến gần hắn nhất. Nàng cuống quít che miệng lại, cúi đầu.

Trong chốn giang hồ này, Bàn Nhược giáo chính là một nơi quỷ quyệt thần bí, mà trong giáo này, người khó đoán nhất chính là vị bên cạnh này của nàng. Nhiều năm qua, đừng nói là không ai có thể nhìn thấy hình dáng hắn bên dưới tấm bào đen này là như thế nào, mà ngay cả tên của hắn cũng không sao biết được, người trong giáo cũng toàn gọi hắn một tiếng “Tả hộ pháp”. Nhưng trên thực tế, hắn cũng không nhúng tay vào mấy chuyện trong giáo, ngày thường thì hành tung khó lường, khó mà gặp được.

Cả ngày che mặt, cho nên chắc là không người nhận ra, Trước mắt tuy rằng nghe giọng nói như giọng nam trong, nhưng ai mà biết đây là thật hay giả? Tỳ nữ nói thầm trong lòng , bèn lén lút nhìn sang bên cạnh một cái, vừa hay lại đυ.ng trúng tầm mắt đối phương đang quét tới, liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Đợi sau khi trận hãi hùng khϊếp vía qua đi, liền hậu tri hậu giác mà kinh ngạc.

Bởi vì đôi mắt ẩn dưới lớp mũ trùm kia không như các nàng đoán. Nó không âm u, cũng không lạnh lùng nghiêm nghị, mà ngược lại là một đôi mắt có vẻ lười biếng ôn hòa như ánh nắng cuối mùa thu.

Tỳ nữ không nhịn được muốn nhìn thêm một chút, thế nhưng lúc này cửa điện đã mở ra, vị áo đen kia được Hồng nô đưa vào, thân ảnh biến mất ở sau cửa.

“Ảnh nhi mới mười ba tuổi, có năng lực đấu với loại sói lang như hắn sao?” Lão giáo chủ đột nhiên quăng hộp gấm đập ra ngoài, rơi ra một củ nhân sâm quấn chỉ đỏ lăn đến bên chân người áo đen. “Được, được lắm! Huynh đệ đều chết sạch sẽ, vị trí thiếu chủ của hắn sẽ ngồi vô cùng vững chắc! Còn đặc biệt đến mức muốn ta bồi dưỡng thân thể, không phải hắn đang ngóng trông ta sớm ngày lên trời chừa ra vị trí này cho hắn sao?”

Người áo đen cũng không tiếp lời.

Lão giáo chủ không nhịn được lại ho khặc một trận, Hồng nô ngay lập tức đến xoa lưng thuận khí cho lão. Sau khi bình phục, lão liền ngẩng đầu lên, tuy rằng khuôn mặt có già nua, thế nhưng bên trong đôi mắt lại sáng ngời sắc bén, đoạn nhìn chằm chằm người áo đen nói: “Bùi Chiếu hắn muốn toàn bộ trên dưới giáo giấu ta, nực cười! Không lẽ hắn thật sự coi rằng chính mình đã được ưu thế, cho rằng bản thân có thể một tay che trời toàn bộ Bàn Nhược giáo hay sao?”

Trong lòng người áo đen sáng tỏ, hắn lạnh lùng nói: “Thần thường xuyên ở bên ngoài, rất ít khi tiếp xúc cùng thiếu chủ. Lời giáo chủ nói, thần quả thật không biết.”

Lão giáo chủ vẫn gắt gao nhìn dõi theo hắn, cái nhìn cứ như muốn xé toạc áo bào đen chỗ trước ngực đối phương ra, cẩn thận xem xét đâu là thật là giả trong lời nói. Người áo đen vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không giải thích gì thêm.

Ánh nến đồm độp vang từng tiếng nhỏ, lão giáo chủ chậm rãi dựa vào lưng ghế, đẩy ra Hồng nô đang hầu hạ mình: “Ngươi đi ra ngoài.”

Đợi đến trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ, lão giáo chủ mới trầm giọng nói: “Thích Triều Tịch.”

Lúc này, người áo đen mới chịu hành động, hắn giơ tay gỡ bỏ mũ trùm, trong chớp mắt, mái tóc đen đổ xuống lưng. Sau đó hắn lại kéo khăn đen che mặt ra, rốt cuộc cũng lộ ra dung mạo. Ngoài dự đoán mọi người, vị Tả hộ pháp đồn đại dự đoán từ lâu cũng không phải là người kinh dị đáng sợ gì, vẻn vẹn là một thanh niên tương đồng như giọng nói. Dưới ánh nến sáng rực, chiếu lên gò má tuấn tú của đối phương.

“Lần này vẫn không có tin tức của”Trường Sinh Quyết” sao?” Lão giáo chủ nói, “Ta đã chờ quá lâu.”

“Có, là một tin tức lớn”

“Mau nói!”

“Mặc dù không biết lão minh chủ Giang Lộc Minh được Quy Vân sơn trang mai táng ở nơi nào, thế nhưng lại có tin tức, rằng trước đó vài ngày phần mộ của lão ta bị tập kích, mà người trông giữ đều chết sạch, còn thanh Bất Nghi Kiếm cũng không biết tung tích, cho nên có thể trong kiếm ẩn giấu manh mối “Trường Sinh Quyết”.” Thích Triều Tịch nói.

Lão giáo chủ ngồi thẳng người, hỏi: “Nếu ngay cả phần mộ còn chưa tìm được, cớ sao lại biết tin tức này?”

“Hơn hai mươi năm nay Quy Vân sơn trang rất ít khi có động thái, đột nhiên trong một đêm bí mật lại phái chục người, ắt hẳn là xảy ra chuyện. Thần bắt được một người để tra hỏi, thì hắn khai báo như vậy.” Thích Triều Tịch dừng một chút, lại nói, “Có điều cảm thấy chút kỳ quặc. Nghe phong thanh để lộ ra, những người được Quy Vân sơn trang triệu hồi suốt đêm đó, đều thề thốt phủ nhận việc mình bị tập kích, nhưng lại báo cho thần biết. Trước khi về giáo, trong giang hồ gần như không ai không biết chuyện này. Không nói đây là thật hay giả, lời đồn lan tràn quá nhanh, nếu lấy địa vị cùng thế lực của Quy Vân sơn trang ra mà nói, làm sao ngay cả tin này cũng không ép xuống được.”

“Việc liên quan đến “Trường Sinh Quyết” , ai không rục rà rục rịch? Thà rằng công dã tràng cũng tuyệt đối không thể buông tha!”

Thích Triều Tịch nở nụ cười, không nói nhiều.

Lão giáo chủ cũng không mở miệng, nhất thời lâm vào suy tư. Nếu như tin tức là thật, thì đây quả thật là một tin tức không thể to hơn được nữa.

Trên đời, người cuối cùng biết được tâm pháp “Trường Sinh Quyết”, chính là Giang Lộc Minh, khi còn sống hắn là trang chủ Tam đại môn phái đứng đầu Quy Vân sơn trang, ba mươi sáu năm trước còn sáng lập chỉ huy võ lâm chính đạo Sơn Hà Minh, đảm nhiệm vai trò tân đại minh chủ. Một thân võ công cao tuyệt, tự nhiên không ai dám ý đồ trực tiếp trên người hắn, mãi đến tận lúc chờ khi hắn qua đời, Quy Vân sơn trang chỉ qua loa khắc cho hắn một bài vị, ngay cả chỗ nào chôn xương cốt cũng không ai biết rõ, mà ở Quy Vân Sơn trang cũng chẳng còn thấy người nào tu luyện “Trường Sinh Quyết”, cứ như môn tâm pháp này theo đã Giang Lộc Minh ra đi. Thoáng chốc tiêu tán, chỉ còn lại đủ loại tin đồn mênh mông bụi mù.

Một môn võ học chất chứa cảnh giới chí cao, thậm chí có bí bảo tâm pháp có thể làm cho vẻ đẹp tuổi xuân vĩnh trú, há có thể dễ dàng bị người đời quên mất?

“Lần này tin tức nhắm thẳng vào việc tìm không được mộ Giang Lộc Minh, không khỏi làm người khác tin nhiều thêm ba phần, vừa truyền ra, nhất định sẽ tạo nên cơn sóng thần trong chốn giang hồ.

Lão giáo chủ mở miệng hỏi: “Thanh Bất Nghi Kiếm này có tin tức nào không?”

“Có.”

Lão giáo chủ không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, Thích Triều Tịch cười nhạt: “Không chỉ là ta, toàn bộ giang hồ đều có tin tức. Tháng sau, Động Đình có một trận đại hội danh kiếm, người tổ chức là một phú thương địa phương, tên là Ngụy Mẫn. Hắn công bố do vận may run rủi dùng số tiền lớn mua được một bảo kiếm, liền phóng khoáng mời hào kiệt thiên hạ cùng nhau thưởng thức. Những người trong môn phái lớn, đoán chừng đang trên đường tới Động Đình rồi.”

Thương nhân tổ chức thịnh hội võ lâm quả thực là chưa từng nghe thấy, trong chốn giang hồ có bao nhiêu kẻ tự kiêu không ham tiền tài, nhưng hết lần này đến lần khác đều sẽ bị khuất phục.

“Ngụy Mẫn lấy được thanh Bất Nghi Kiếm?”

Thích Triều Tịch lắc đầu cười khẽ: “Hắn không có nói là thanh kiếm gì.”

Thời điểm như thế này, ngoại trừ Bất Nghi Kiếm, thì cũng không có ai nghĩ ra đáp án khác, mà con người Ngụy Mẫn này là thực sự không rõ, hay là có điều kiêng kỵ, nhưng phương pháp dục thuyết hoàn hưu* này đúng là càng khơi dậy sự hứng thú của người khác.

— Dục thuyết hoàn hưu: không phải là thành ngữ, dùng nhiều câu thơm biểu đạt sự khó nói, hoặc nội tâm lo lắng không dám biểu đạt, muốn nói nhưng dừng lại xem như chưa nói.

Lão giáo chủ siết chặc ngón tay:”Thà gϊếŧ lầm, không bỏ sót!”

“Thần biết.” Thích Triều Tịch gật đầu.

“Trước đó vài ngày hữu hộ pháp cũng đã trở về. Trong giáo còn có này bốn đường chủ, ngươi muốn thì cứ để cho bọn họ giúp ngươi, cứ ra tay mạnh vào.” Tầm mắt lão giáo chủ ngưng trên mặt hắn.

“Không cần, ” Thích Triều Tịch nói, “Thần đã quen làm một mình, bọn họ mà ở, trái lại ngại tay chân.”

Lão giáo chủ chậm rãi gật đầu:”Tốt.”

Lúc Thích Triều Tịch sắp sửa bước ra điện, phía sau lại truyền đến thanh âm khàn khàn của lão giáo chủ: “Mấy năm này , sự kiên trì của ta không nhiều, cho nên đừng để ta thất vọng.”

Hắn không lên tiếng, cũng không quay đầu lại, chỉ giương mắt nhìn vầng trăng hình lưỡi liềm in trên nền trời đen kịt. Ánh trăng ảm đạm, hắn lặng yên không một tiếng động trở lại phòng mình, đoạn suy tư một lát, rồi đề bút viết xuống một phong thư.

Nửa tháng sau, phong thư này xuất hiện ở trong một tửu quán ngoài trăm dặm ở Động Đình.

Tửu quán này nằm bên đường, thường xuyên sẽ có người đi đường dừng lại nghỉ chân. Ngày hôm đó khi canh giờ còn sớm, vừa mới khai trương, chưởng quỹ đang ở sau quầy thanh toán các khoản còn dư lại hôm qua, còn người làm thì ra sức lau chùi bàn, không ai chú ý đến vị khách duy nhất trong quán.

Đó là một thanh niên đang ngồi bên cửa sổ, hắn đến vô cùng sớm, dường như đang đợi người, cho nên thỉnh thoảng hay đưa mắt ra phía ngoài nhìn xung quanh, rượu trên bàn vẫn chưa hề động. Từ thanh kiếm đặt bên cạnh có thể nhìn ra, hắn là người trong giang hồ.

Trận này có nhiều người từ khắp nơi tràn về, cho nên chuyện làm ăn trong tửu quán khấm khá hơn nhiều, hơn nữa tất cả bọn họ đều là đi tới Động Đình, còn có thể hỏi thăm tin tức người làm nơi đây, phần nhiều hỏi là liên quan tới con người phú thương ở Động Đình tên Ngụy Mẫn kia.

Tiết Nhạc quay đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn người làm khiến cho gã cũng cuống quýt chăm chỉ lau chùi. Hắn trầm mặc thở dài, thầm nghĩ mới sáng sớm đã làm khổ mình, lấy tính tình đối phương, hẳn là trước khi chiều tà nhìn thấy bóng dáng mới hợp lẽ.

Tiết Nhạc lấy lá thư từ trong l*иg ngực ra, cẩn thận đọc một lần, bỗng nhiền phát hiện có người ngồi xuống ở đối diện. Hắn vừa định mời đối phương sang chỗ khác, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thích Triều Tịch bưng chén rượu lên ngửi một cái.

“Ngươi cứ vậy mà ngồi xuống?” Tiết Nhạc sững sờ.

Thích Triều Tịch cũng sững sờ theo, sau khi nhìn quanh bốn phía, mới ngạc nhiên nói: “Không phải vị trí ngươi chọn sao?”

“Ý ta là, ” Tiết nhạc quét mắt nhìn hai người khác ở trong tửu quán, “Đây không phải nơi tốt để bàn chuyện.”

“Có rượu chính thì là nơi tốt rồi.” Thích Triều Tịch nói xong liền đem chén rượu giội ra cửa, sau đó cũng không chờ trả lời, mà gọi gia nhân tới làm lại bầu rượu khác, lúc này mới chuyển hướng sang Tiết Nhạc, “Nhiều năm không gặp, còn mời ra uống loại rượu tầm thường này?”

“Mới sáng đã muốn uống rượu mạnh.” Tiết Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, “Có điều ngươi hiếm thấy. đến đúng giờ”

Thích Triều Tịch nhẹ nhàng nở nụ cười:”Nếu đã nhờ ngươi giúp đỡ, thì thái độ cũng nên đàng hoàng chút.”

“Nhiều năm không gặp, đột nhiên nhận được thư, đúng là làm ta giật cả mình.”

“Vốn cũng không muốn quấy rầy ngươi, ” Thích Triều Tịch buông tiếng thở dài, “Nhưng trên đời này, ta cũng chỉ có một người bạn là ngươi. Trừ ngươi ra, ta thực sự không nghĩ tới còn có ai sẽ giúp mình.”

“Đừng nói như vậy, ” Tiết Nhạc cười cợt, “Năm đó danh Thích Triều Tịch chấn động giang hồ, cho dù hiện tại, cũng còn rất nhiều người muốn kết giao với ngươi.”

“Người đồng ý kết giao cùng Thích Triều Tịch thì có, nhưng có ai chịu kết giao với ma giáo tả hộ pháp hay không?”

Nét mặt Tiết Nhạc thay đổi, bận bịu ngăn hắn lại, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh. Chưởng quỹ còn đang chuyên tâm tính sổ, dường như không nghe thấy bên này nói chuyện.

Thích Triều Tịch nở nụ cười lên tiếng: “Nhìn ngươi căng thẳng kìa. Chưởng quỹ kia lãng tai, ngươi lớn tiếng đến đâu gã cũng không nghe được.”

Lúc này người làm vén mành từ sau phòng bếp đi ra, đặt rượu xuống, sau đó lại bưng hai đĩa đồ nhắm ăn sáng, rồi nhìn Thích Triều Tịch khom người nói:”Khách quan dùng chậm rãi!”

Thích Triều Tịch lấy bạc vụn ra, người làm luôn miệng khước từ: “Đừng đừng, đây là tiểu điếm tặng ngài, không lấy tiền!”

“Không phải trả tiền, là cho ngươi.” Thích Triều Tịch nhét vào trong tay hắn.

Người làm lén liếc mắt nhìn chưởng quỹ, sau đó giấu tiền vào trong tay áo, cười hì hì nói: “Được, vậy ngài chậm dùng!” Nói xong thức thời lùi ra rất xa.

Tiết Nhạc lúc này mới chen vào nói: “Ngươi thường xuyên tới chỗ này uống rượu?”

“Từng đến mấy lần.” Thích Triều Tịch rót đầy chén rượu, “Thay lão giáo chủ hối hả ngược xuôi đi nhiều chỗ, từ Hà Tây đến Nam Cương, gần như đã gần đi hết toàn bộ.”

“Cảnh quang như thế nào?”

“Nhìn quá nhiều , cho dù cảnh có đẹp cũng cảm thấy vô vị.”

Hai người nhất thời trầm mặc, Tiết Nhạc cầm chén rượu vuốt nhẹ chốc lát, sau đó trực sáng tỏ mở miệng: “Trong thư ngươi không nói ra muốn ta giúp cái gì, là có liên quan đến đại hội danh kiếm Động Đình sao?”

“Đoán rất chính xác.” Thích Triều Tịch gật gù.

Biểu hiện Tiết Nhạc hơi nghiêm nghị, rốt cục quyết định để chén rượu xuống, nghiêm túc nhìn về phía hắn: “Ta và ngươi là bạn tốt tri kỷ, ta không muốn vòng vo trái phải với ngươi, cho nên sẽ nói thẳng ra. Ngươi tin ta, chịu công khai thân phận với ta, trong lòng ta cảm kích, cũng không mấy để tâm. Ta có nghe qua về đại hội danh kiếm, đến lúc đó hào kiệt trong chốn giang hồ sẽ lên tỷ thí ở võ đài, người thắng được thanh kiếm. Ngươi muốn ta giúp đỡ, dĩ nhiên ta sẽ không chối từ, thế nhưng nếu người muốn ta giúp ngươi đoạt kiếm, thứ cho ta thực sự không cách nào đáp ứng được.”

Thích Triều Tịch thuận lợi gắp miếng dưa muối cho hắn, nhìn qua khá là thưởng thức: “Ngươi từ chối người khác đều thành khẩn vậy sao?”

“Xin lỗi.”

Thích Triều Tịch lắc đầu cười khẽ: “Đúng thật là Bùi Khâm muốn thanh kiếm kia, nhưng ta thì không.”

Tiết Nhạc sững sờ, chỉ thấy Thích Triều Tịch uống cạn rượu trong chén, lạnh nhạt nói: “Ta dự định rời khỏi Bàn Nhược giáo.”

“Thật sao?” Tiết Nhạc vừa vui vừa sợ, ngược lại cũng thấy lo lắng, “Nhưng mà chốn ma giáo như đầm rồng hang hổ, há lại nói đi là có thể đi. Huống hồ ngươi từ nhỏ sinh ra lớn lên trong Bàn Nhược giáo, lại nhận chức Tả hộ pháp, chỉ sợ bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Có ở lại thì cũng sẽ không có ai bỏ qua cho ta.” Thích Triều Tịch nói, “Lão Bùi Khâm sắp chết rồi, một lòng muốn tìm “Trường Sinh Quyết” là vì muốn kéo dài tính mạng cho mình, tốt nhất là có thể khiến cho lão ta trường sinh bất lão, trở lại đỉnh cao. Còn cái người Bùi Chiếu kia gϊếŧ hết huynh đệ, ngóng trông cha mình sớm ngày chết cho sạch gọn. Hắn đã phái người tìm tung tích “Trường Sinh Quyết”, muốn leo lên vị trí giáo chủ độc chiếm thiên hạ. Với tình hình sóng ngầm cuồn cuộn bên trong giáo, e là lập trường của hữu hộ pháp cùng bốn vị đường chủ đã không còn rõ ràng. Ta không đi, ở lại chôn cùng người ta sao?”

“Bởi vì người là vì tìm kiếm tâm pháp cho lão giáo chủ, nên thiếu chủ ma giáo không dung nạp ngươi?”

“Không dung nạp thì thế nào.” Thích Triều Tịch quơ quơ chén, chất lỏng rượu nổi lăn tăn, mùi thơm tỏa ra: “Từ đám thủ hạ của lão giáo chủ đến thiếu chủ, thì cũng đều làm tay sai cho người ta không phải sao?”

Lời hắn nói hời hợt, nhưng Tiết Nhạc nghe cảm thấy chói tai, rối rít đổi đề tài: “Vậy ngươi có quyết định như thế nào thoát thân?”

Thích Triều Tịch nhìn hắn, lộ ra một nụ cười: “Sống sót là không có biện pháp, vậy thì không thể làm gì khác hơn là chết rồi.”

Tiết Nhạc nghi hoặc không rõ.

“Đại hội danh kiếm là cơ hội tốt, ngoài hắn ra không cần ngươi nhúng tay, chờ thời cơ đến, ngươi chỉ cần để cho người khác tin bộ thi thể kia là ta thì được rồi.”

Cái này thì đơn giản hơn chút, Tiết Nhạc không khỏi truy hỏi: “Chỉ có vậy thôi?”

“Vì để tiện cho ta đi lại trong giang hồ, rất ít người trong giáo biết thân phận ta.” Thích Triều Tịch nói: “Chỉ cần để toàn bộ giang hồ đều tin Thích Triều Tịch đã chết, tin tức truyền quay về giáo, nên biết tự nhiên cũng biết rồi. Mặc dù đến lúc đó Bùi Khâm hoài nghi, phái người đuổi tra, thì thi thể cũng sớm mục nát.”

Tiết Nhạc gật đầu: “Yên tâm, ta nhất định dốc hết toàn lực.”

“Không cần xem là việc trịnh trọng như thế.” Thích Triều Tịch trước tiên rót đầy chén rượu cho hai người, sau đó nâng chén về phía hắn. “Cảm tạ trước.”

Tiết Nhạc cũng bưng chén lên, đoạn do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Sau này chúng ta còn có thể gặp lại sao?”

Dù cho lấy cái chết thoát thân, nhưng muốn triệt để thoát khỏi Bàn Nhược giáo, chỉ sợ y cũng phải ẩn nấp hậu thế rồi.

“Ai biết, xem duyên phận đã.” Thích Triều Tịch nở nụ cười.

Chén rượu cụng nhau tạo nên tiếng vang nhỏ, ngoài cửa sổ sương đọng lại trên lá cây, mặt trời dần hừng hực, người đi đường tràn về Động Đình bắt đầu tăng, hai con ngựa khỏe cũng dần hòa vào trong đó, quét bụi chạy xa.