Lúc Hoàng đế đi dạo chậm rãi trong hậu cung, trên đầu có vài phiến lá cây bay xuống, làm càn bay xẹt qua trước mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu vừa nhìn, bên cạnh tường cung điện có một thân cây cam quýt nghiêng ra, giữa lá cây rậm rạp lộ ra một đôi giày màu đỏ.
Hắn lại cẩn thận nhìn về phía trước, muốn phân biệt rõ ràng trên cây cam quýt rốt cuộc ẩn giấu quỷ quái thần ma gì.
Cung nhân nội thị đi theo hoảng loạn kêu lên, vây quanh bên người hắn, sợ long thể của hắn bị kinh hách.
Nhưng hắn cũng không hoảng loạn, cũng không giật mình, chỉ là tò mò, lẳng lặng mà chờ, giống như đang kiên nhân chờ người đang chờ đợi hắn kia, cái người mà mệnh trung hắn nhất định phải gặp được kia.
Hai chiếc giày đỏ quơ quơ, nhanh chóng rơi xuống.
Ta chính là nhảy xuống từ trên cây cam quýt xuống như vậy, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hắn nhìn qua không còn trẻ, cũng không tính là già, thân thể cũng không suy nhược, ngược lại vẫn còn phẳng phiu hữu lực, là người đã dùng cung kỵ quá lớn, từng ngồi chiến mã.
Nhưng trong mắt hắn đã có u buồn không thích hợp, điểm không thích hợp này ngược lại làm hắn nhìn qua trông ôn hoà hơn.
“Hài tử nhà ai?” Hắn hỏi.
Đây vốn nên là lời nói của ta, nam tử xa lạ này cố tình hỏi trước ta.
“Tất nhiên là hài tử của a phụ a mẫu.”
Hắn trở nên rất có hứng thú, lộ ra một chút tươi cười: “A phụ a mẫu là ai?”
Ta cũng không khϊếp đảm, nói thật nói thẳng: “A mẫu đã quy tiên, a phụ tất nhiên là đương kim chí tôn.”
Nhóm cung nhân nội thị nghe thấy lời này thì hoảng sợ, ở trong một góc cung yên lặng, không biết từ đâu nhảy ra một tiểu nương tử, mở miệng là nói lời đại bất kính.
Bọn họ muốn răn dạy ta. Ta đã nhìn ra.
Nhưng hắn lại nhàn nhạt cười như cũ, không kinh không mừng.
Không đợi cung nhân nội thị tiến lên giáo huấn, Tiệp Dư đã mặc theo váy áo, quỳ lạy thẳng tắp trước mặt hắn, thỉnh tội với hắn, ở một bên quở trách ta vài câu, bảo ta hành đại lễ với hắn.
Ta và hắn đều ngây ngẩn cả người.
Tiệp Dư, dì đã nuôi ta mười bảy năm, đúng vậy, nàng ta là phi tần của chí tôn, tiếp thu việc xưng hô “dì” của tất cả hài tử của chí tôi, xưng hô tự nhiên là dùng minh quý rẻ sang hèn phân tôn ti.
Tiệp Dư không ngừng tự thuật mười bảy năm, muốn ta nhớ mỹ, a mẫu của là chính là cung nhân trong cung nàng ta, a phụ của ta chính là vị chí tôn xa tận chân trời gần ngay trước mặt kia.
Sau một đêm lâm hạnh, vị cung nhân không biết tên này đã bị mọi người quên đi, chí tôn vẫn là chí tôn, Tiệp Dư vẫn là Tiệp Dư không được sủng ái, phảng phất mọi thứ đều không thay đổi.
Nhưng trên thực tế mọi thứ đều thay đổi, biến thành kết quả hiện tại này.
Cung nhân được lâm hạnh, Nội Hữu Tư của cung đình vì sao không ghi lại, một Tiệo Dư nuôi nấng một tiểu nương tử sống sờ sờ mười bảy năm trong cung, vì sao không có ai biết được.
Điểm đáng ngờ khó bề phân biệt này, hoàng đế hiển nhiên đều đã nghĩ đến.
Nhưng hắn không có hứng thú truy cứu cẩn thận, chân tướng giống như không quan trọng gì.
Hắn có quá nhiều phi tần và con nối dõi, thêm một hay bớt một cũng không có khác biệt gì.
Huyết mạch hoàng thất vốn là việc nghiêm túc, nhưng hắn không quá để ý, thái độ của hắn dần dần xem nhẹ những sự vụ nghiêm túc.
Chỉ là bởi vì hắn đột nhiên thưởng thức tiểu nương tử trước mắt này, vì thế liền lưu nàng lại bên người, cũng không muốn đề ra nghi vấn gì nhiều.
Hắn tùy ý mà để một bàn tay ra sau người, tay áo tùy ý vẽ ra một đường cong ưu nhã.
Sau đó hắn tuyên bố Tiệp Dư có công dưỡng dục, thăng phẩm cấp của nàng ta, lên thành Chiêu Nghi.
Nhưng hắn cũng không minh xác định ra thân phận của ta, dẫn ta trong cung xấu hổ trước mặt mọi người. Có lẽ coi như là nữ nhi của chí tôn, lại có lẽ là không phải, nhưng khẳng định không phải công chúa đứng đắn, càng không phải công chúa có sách mệnh.
Vì thế các cung nhân đành phải gọi ta là “Nữ lang”, là xưng hô của các nữ tử trong nhà người bình thường, lại có chứa sự tôn kính nhất định. Như vậy chính là trình độ nhất định trên tôn kính mà thôi. Xưng hô thể hiện tôn ti quý rẻ sang hèn. Ta rất rõ ràng vị trí của mình trong phiến điện ở cung đình này.
Chí tôn nhìn ta, hỏi: “Tên gì?”
Ta lắc lắc đầu.
Tiệp Dư, chắc là Chiêu Nghi, nàng ta thay ta trả lời câu hỏi của chí tôn: “Chưa dám tự tiện đặt tên, chỉ chờ đến lúc gặp mặt bệ hạ, xin bệ hạ ban tên.”
Hắn nhìn nhìn cây cam quýt kia, cây rất bình thường, bên cạnh tường cung có trồng, có thể cảm thấy trong đó có duyên, một mình nói ra một chữ “Chỉ”, từ đó ta tên là “Chỉ Nô.”