Chương 8

Đỉnh núi phong cao vυ"t, gió thổi khiến y phục của Ngụy Giới tung bay phấp phới. Tay áo rộng trắng muốt của hắn giơ cao, tư thái duyên dáng tựa như bạch hạc đang dang cánh.

Từ độ cao này, toàn cảnh sơn xuyên thu vào tầm mắt. Giữa tiết xuân tươi đẹp, biển rừng xanh ngát điểm xuyết những cánh hoa trắng muốt. Chim chóc bay vυ"t qua tán rừng, thỉnh thoảng cất tiếng hót vang, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp khiến lòng người phơi phới.

Tấn Thanh và Tấn Chiếu đứng cách Ngụy Giới không xa. Khi thấy hắn ôm đàn ngồi xuống đệm mềm, hai người liền ngừng trò chuyện.

Chẳng bao lâu sau, từ trong sơn cốc vọng ra tiếng đàn trầm bổng xa xăm, tựa như dòng thác từ hồ sâu trong núi, khiến người nghe không khỏi nín thở, chẳng dám phát ra tiếng động quấy nhiễu.

Giống như phụ thân, Ngụy Giới là người kiềm chế cảm xúc. Đánh đàn và lên cao ngắm cảnh là số ít thú vui của hắn. Dù là đứng trên cao ngắm nhìn hay độc tấu một khúc, đều khiến tâm hồn hắn trở nên bình lặng. Như thể trong những khoảnh khắc ấy, thân thể hắn trở nên trống rỗng, để gió lạnh thổi qua, cuốn đi mọi ồn ào tạp nhiễu.

Nhưng sự yên bình ấy chẳng kéo dài được bao lâu đã bị một tiếng kêu kinh ngạc phá vỡ. Tiếng đàn đột ngột ngừng lại, để lại âm vang vù vù như tiếng lưỡi đao chạm nhau.

Thị vệ đã sớm phát hiện động tĩnh, căng thẳng nhìn về phía phát ra tiếng động. Không ngờ người vừa ló nửa thân mình ra lại là Tiết Li.

Gò má trắng nõn của Tiết Li điểm một tầng hồng nhạt, ngực phập phồng theo hơi thở dồn dập. Vì đã quấy rầy hứng thú của Ngụy Giới, sắc mặt nàng mang chút áy náy, lại có phần chột dạ vì bị phát hiện.

Ngọn núi này khá cao, Tiết Li tốn không ít thời gian để leo lêи đỉиɦ. Giờ đây toàn thân nàng nóng ran, hai chân run rẩy. Đường núi hẹp khó đi, cỏ dại mọc um tùm che khuất lối mòn. Nàng không đếm xuể đã ngã bao nhiêu lần, tay áo và váy dính đầy bùn đất, có chỗ còn bị nhánh cây móc rách. Đến giữa đường nàng đã oán hận đầy lòng, nhưng không muốn bỏ cuộc để chịu khổ vô ích, đành phải cố gắng leo tiếp. Dọc đường nàng thầm mắng Ngụy Giới không biết bao nhiêu lần, tự nhủ nếu lên đến nơi mà không thấy hắn, nhất định sẽ mắng thêm trăm lần nữa mới hả dạ.

May mắn là nàng đã tìm được người theo tiếng đàn, lòng oán hận mới dịu đi đôi chút.

Ngụy Giới thấy là nàng, cau mày hỏi: "Ngươi tới tìm ta?"

Ánh mắt Tấn Thanh nhìn Tiết Li không còn mang vẻ đồng tình như hôm qua, mà đã chuyển sang cảnh giác, cho đến khi nàng nắm chặt tay áo, run rẩy cất lời: "Nhị lang quân nói biểu ca ở đây, ta chỉ... chỉ là không biết nên đợi ở đâu... Nơi này, chỉ có biểu ca đối xử với ta tốt nhất."

Thấy Ngụy Giới không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn, giọng nàng càng thêm gấp gáp, như sắp khóc đến nơi: "Ta biết không nên quấy rầy biểu ca, ta sẽ không lên tiếng, chỉ ngồi ở xa một chút thôi, mong biểu ca đừng giận."

Ngụy Giới cẩn thận đặt đàn xuống, đứng dậy nhìn về phía nàng.

Không hiểu sao, dưới ánh mắt được cho là hiền hòa kia của hắn, nàng lại cảm thấy run sợ trong lòng, không dám nhìn thẳng.

Hắn đoán được ngay, dịu dàng hỏi: "Có ai làm khó ngươi sao?"

Giọng Ngụy Giới rất bình thản, không có ý trách móc, nhưng thân hình Tiết Li vẫn cứng đờ trong giây lát, cảm xúc trong lòng trở nên phức tạp. Nàng hiểu vì sao người ngưỡng mộ hắn đông đảo, nhưng phần lớn chỉ dám chiêm ngưỡng từ xa. Người này quá kỳ lạ, khi nhìn về phía nàng, dù nói lời quan tâm nhưng đáy mắt chẳng có mấy cảm xúc, khiến nàng cảm thấy mình như một con kiến nhỏ đang bị hắn thờ ơ đánh giá.

Tiết Li gạt đi những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu, ủy khuất kể lại chuyện Hạ Hầu Tín và những người khác đã làm.

Mãi đến khi ánh mắt Ngụy Giới dừng lại ở vết thương bầm tím của nàng, nàng mới chợt nhớ ra vết thương trên trán, vội vàng giơ tay che lại, rồi buồn bã nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng kể đâu."

"Nếu ta không ở đây, Ngụy Lễ có thể giúp ngươi. Sau khi xuống núi, ta sẽ báo việc này với thái úy, không để Hạ Hầu Tín quấy nhiễu nữa." Lời Ngụy Giới vừa mang ý trấn an, vừa ngầm ý bảo nàng hãy tìm Ngụy Lễ thay vì tìm hắn.

Tiết Li cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Biểu ca khác... Chỉ ở bên biểu ca, Li Nương mới cảm thấy an tâm."

Chỉ mình Ngụy Giới nghe được câu ấy. Hắn thoáng ngẩn người, trầm giọng: "Đường núi khó đi, ngươi không cần phải như vậy."

"Ta cam nguyện," nàng đáp dứt khoát, kiên quyết, ngừng một chút rồi nói tiếp, "Hơn nữa rất đáng giá."

Ngụy Giới bất đắc dĩ mỉm cười: "Nếu đã vậy, ta không nói gì nữa, chỉ là lần sau đừng như thế."

Tiết Li gật đầu, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Nàng đón gió núi, xiêm y màu đào phấn tung bay về phía sau, phác họa thân hình yểu điệu. Một sợi tóc đen từ vai trượt xuống vạt áo xốc xếch, Ngụy Giới lặng lẽ dời tầm mắt, nói: "Đỉnh núi gió lớn, ngươi mặc đơn bạc, hãy về sớm đi."

Tiết Li đánh bạo: "Ta muốn cùng biểu ca về."

Ngụy Giới vốn cũng không định ở lại đỉnh núi lâu. Đường núi gập ghềnh khó đi, nếu đợi đến trời tối sẽ càng khó xuống núi.

Hắn gật đầu, đáp một tiếng "được."

Ngân Đăng đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát, lòng dậy sóng gió. Nàng không ngờ Tiết Li và Ngụy Giới đã thân thiết đến vậy, thậm chí có thể tự nhiên làm nũng với hắn. Nếu Diêu nương tử biết được, chắc chắn sẽ quở trách nàng thậm tệ.

Tiết Li biết giữ chừng mực, nên lúc xuống núi không còn bám theo Ngụy Giới, chỉ thỉnh thoảng hỏi vài chuyện vụn vặt để kéo gần khoảng cách. Nàng cũng khéo léo đề cập sở thích của mình, để Ngụy Giới có ấn tượng về nàng.

"Cá chép trong phủ nấu ngon lắm, trước kia ta không thích cá lát, nhưng lần trước ăn đến đau bụng, còn bị mẹ mắng một trận." Tiết Li xách váy đi sau lưng hắn, cúi đầu chú ý dưới chân, giả vờ không thấy Ngụy Giới đã dừng bước, đâm sầm vào lưng hắn.

Nàng khẽ kêu một tiếng, nghiêng người né sang bên. Ngụy Giới vội đưa tay giữ cánh tay nàng, đợi nàng đứng vững liền buông ra ngay, không dừng lại thêm một khắc nào, kiềm chế đến mức khiến Tiết Li không khỏi phiền muộn.

Chưa kịp phản ứng, bỗng một mũi tên xé gió lao tới, "bang" một tiếng ghim chặt vào cành cây cách đó vài bước. Lực đạo mạnh đến nỗi mũi tên xuyên qua hơn nửa thân cây.

Tiết Li kinh hãi đến nín thở, trong khi thị vệ của Ngụy Giới đã phản ứng nhanh chóng, rút đao bảo vệ hắn.

Một mũi tên chưa trúng, mũi tên khác đã đến. Ngụy Giới nắm chặt cây đàn, che Tiết Li sau lưng, trầm giọng: "Theo ta đi trước."

Rất nhanh, tiếng bước chân dồn dập vang lên trong rừng vắng, lúc này nghe càng thêm hoảng loạn. Tiết Li mặt trắng bệch, không dám bước sai một bước, chỉ có thể bám sát theo Ngụy Giới. Phía trước không biết còn thích khách hay không, họ đành phải đổi đường đi.

Ngân Đăng hoảng loạn vấp ngã, đau đến nỗi hồi lâu không đứng dậy nổi. Tấn Thanh một tay kéo nàng lên, đành phải nói với Tiết Li: "Nương tử cứ đi trước, có ta che chở."

Tiết Li vốn đang do dự có nên đỡ nàng không, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, không quay đầu lại mà đi theo Ngụy Giới.

Con đường này không còn được gọi là đường nữa, cỏ dại bụi rậm cao ngang eo nàng, đi qua phải cẩn thận để mặt không bị gai góc làm xước.

Nàng vốn lo trong bụi cỏ có rắn, giờ lại càng lo không thể cùng Ngụy Giới thoát ra ngoài.

Ban đầu, nàng còn sợ hãi hỏi Ngụy Giới chuyện gì đã xảy ra, rồi kiên quyết nói không hối hận đã lên núi tìm hắn. Nhưng càng đi lâu, nàng càng im lặng, khiến hắn cũng tò mò không biết nàng có thể nhẫn được bao lâu.

Quả nhiên, Tiết Li cuối cùng cũng lên tiếng, giọng đầy hoài nghi và nóng ruột: "Biểu ca... Chúng ta thật sự có thể ra được không?"

Vốn là có thể, nhưng giờ trời đã dần tối, hắn không thể gật đầu khẳng định được.

Bóng tối càng thêm dày đặc, trong núi rừng ngoài tiếng bước chân của họ, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chim kêu quái dị. Tiết Li lặng lẽ đi theo Ngụy Giới, bỗng nhận ra bước chân hắn có phần lảo đảo, không biết vì vội vàng hay lý do gì, mấy lần suýt vấp dây leo ngã, thậm chí còn đâm vào cành cây ngang trước mặt. Thế nhưng cây đàn trong lòng hắn vẫn không buông.

Tiết Li bực bội trừng mắt nhìn lưng hắn, không hiểu sao còn ôm cây đàn vô dụng kia.

Nếu là bình thường, thấy Ngụy Giới - người vốn như bạch ngọc không tì vết - luống cuống đến vụng về, hẳn nàng đã cười khẩy vài tiếng. Nhưng giữa chốn hoang sơn, lại có thích khách không rõ lai lịch đuổi gϊếŧ, nàng thật sự cười không nổi, thậm chí bắt đầu hối hận vì hôm nay đã tìm đến hắn.

Nàng quả thật muốn dụ dỗ Ngụy Giới, nhưng không nghĩ phải đánh đổi bằng tính mạng.

Thấy vầng trăng đã lêи đỉиɦ đầu, Tiết Li thầm thở dài, định vượt qua Ngụy Giới để tự tìm đường. Nào ngờ vừa tiến lên một bước, thân hình Ngụy Giới bỗng nghiêng đi, không kịp đề phòng mà lao xuống sườn núi.

"Biểu ca!" Tiết Li hoảng hốt kêu lên một tiếng, chỉ kịp nhìn hắn cùng cây đàn đột ngột biến mất trước mắt.