Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoài Kiều

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngụy Giới có thể cảm nhận được mạch đập của Tiết Li qua lòng bàn tay, máu ấm đang chảy dưới làn da nhợt nhạt kia.

Từ rất sớm hắn đã biết, mình có điểm khác với người thường. Hắn gánh trên vai tiền đồ và vinh hoa của Ngụy thị, tuyệt không thể có bất cứ sai lầm nào. May mắn thay, hắn học gì cũng nhanh, vẫn luôn là Ngụy Lan Chương bạch ngọc không tì vết, không ai tìm ra được khuyết điểm nào.

Tiết Li đã yêu hắn, dù hắn là dạng người nào, nàng cũng phải như lời đã nói, toàn tâm toàn ý, từ sinh đến tử đều yêu hắn.

Tiết Li đến nhiễu loạn tiếng đàn của hắn, phá vỡ những quy củ hắn nghiêm ngặt tuân thủ, tuyên bố muốn lấy lòng hắn, dạy hắn về tình yêu. Vậy mà giờ đây khi hắn mới nảy sinh hứng thú, nàng lại muốn một mình bứt ra.

"Nàng chỉ là nhất thời tức giận, nói mấy lời mê sảng, giờ đã đổi ý, đúng không?" Nếu hắn đã quyết định yêu thích Tiết Li, nên có chút bao dung, không thể vì hiểu lầm mà làm tổn thương nàng.

Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: "Tính Nhạc An như thế, ta sẽ không trách tội nàng."

"Là Li Nương trước nay không hiểu chuyện."

Tiết Li đáp quá nhanh, sau khi lời vừa dứt, nụ cười của Ngụy Giới cũng dần tan biến trong bóng tối.

Nàng chẳng để tâm đến cảm xúc của người phía sau có bất cứ thay đổi nào, vẫn nói theo như đã định: "Biểu ca với ta là chênh lệch trời vực, người như ta ở bên cạnh biểu ca chỉ khiến người ta chê cười. Huống chi... biểu ca đối với ta có chỉ mấy phần chân tình, có vẻ như yêu ta, bất quá chỉ xem ta như món đồ thú vị, rồi tùy ý vứt bỏ. Ta có gì quan trọng đâu, không có ta, biểu ca vẫn là đại công tử cao sang của Ngụy thị, ngày sau sẽ cưới được thiếu nữ đoan trang hiền thục từ danh môn. Đã như thế, hà tất phải dây dưa với ta, chi bằng sớm buông tay, tránh để ngày sau ta phải đau lòng..."

Tiết Li nói như khóc như than, nhưng tuyệt không đề cập đến việc nàng phải gả cho Lương Yến, như thể nàng mới là người bị phụ bạc chịu hết oan ức, dễ dàng chiếm được thế thượng phong. Còn Ngụy Giới lại thành kẻ bạc tình lạnh nhạt phụ người, những lời này của nàng, chỗ nào cũng như thay hắn suy nghĩ.

Lời than thở gần như oán trách của Tiết Li quả thật khiến Ngụy Giới ngẩn người trong chốc lát. Nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra Tiết Li là người như thế nào, nước mắt của nàng luôn luôn pha trộn vài phần giả dối.

Nàng muốn rũ sạch mọi chuyện, dù có ai nhắc đến cũng chỉ nói nàng là kẻ đáng thương si tình bị phụ bạc. Nàng chẳng làm gì sai, chỉ tại nàng ngưỡng mộ người là Ngụy Giới.

Ngụy Giới khẽ cười một tiếng, thoáng vẻ trào phúng lướt qua, nhẹ đến nỗi Tiết Li tưởng như ảo giác.

"Nếu ta nguyện ý cưới nàng thì sao?"

Tiết Li bỗng cứng người, hai tay dần siết chặt, giọng điệu trở nên bực bội: "Biểu ca hà tất còn trêu đùa ta."

Nàng cuối cùng cũng nhận ra Ngụy Giới có lẽ đã nổi giận, giọng điệu mềm xuống, mang ý khuyên lơn: "Biểu ca là nam nhi hiếm có trên đời, Li Nương không dám si tâm vọng tưởng. Dù là nữ tử tốt đẹp nhất thiên hạ, biểu ca cũng xứng đáng, hà tất phải phí tâm lực nơi ta."

Ngụy Giới chợt hiểu ra.

Bao nhiêu lời Tiết Li nói, bất quá chỉ vì một chữ "Không đáng".

Hắn đã cân nhắc, nguyện ý vì Tiết Li mà chấp nhận những phiền toái vốn không nên có, hắn cho rằng Tiết Li hẳn đáng để hắn làm như vậy.

Chỉ là hắn suýt quên mất, miệng Tiết Li toàn những lời hoa mỹ, nàng như những cây đào diễm lệ kia, dưới lớp vỏ đẹp đẽ chảy tràn nước độc. Tình yêu bất quá là hòn đá nàng dùng để bước lên cao, khi nhận ra không thể được lợi gì từ hắn, nàng liền quay sang chọn Lương Yến.

Bất quá là một nữ tử xảo quyệt tham lợi đáng ghét.

Lòng nàng đầy dã tâm, trong đầu tràn ngập mưu tính, miệng thì hiếm khi nói lời thật. Cớ sao hắn nhìn thấu tất cả vẫn muốn chiếm hữu nàng, muốn nàng thuộc riêng về mình.

Ngụy Giới chậm rãi buông những cánh tay đang ôm Tiết Li, hắn dần lùi về sau, không đáp lại nàng lấy một lời.

Tiết Li cảm nhận được sức mạnh giam cầm nàng biến mất, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm. May mà Ngụy Giới còn biết thời thế, không ép nàng phải nói những lời tổn thương. Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn hắn luôn được mọi người nâng niu như sao trời, giờ đây vì tình yêu mà chịu thiệt, nhất thời xúc động đến tìm nàng cũng không có gì lạ. Ngoài ra, dù sao hắn cũng là Ngụy Giới, không thể vì một nữ tử mà náo đến mức quá khó coi, bất chấp cả lễ giáo, dù không tình nguyện cũng phải chịu đựng, không thể làm gì được nàng.

Tiết Li chính vì vậy mới dám cậy mạnh không sợ, dù Ngụy Giới biết nàng chỉ xem hắn như viên đá kê chân, hắn còn có thể làm gì?

"Trời đã tối, biểu ca nên sớm về đi." Nàng không kiên nhẫn nhắc nhở.

Ngụy Giới chậm rãi gật đầu, xoay người định rời đi, nhưng vì đường lát đá không bằng phẳng mà lảo đảo.

Bốn bề tối đen như mực, hắn chán ghét cảm giác không thể kiểm soát này.

Một đôi tay mảnh mai ấm áp nắm lấy tay hắn. "Biểu ca cẩn thận."

Tiết Li đỡ hắn chậm rãi bước tới, tiếc nuối quan tâm mà nói: "Chuyện quáng gà của biểu ca ta chưa từng nói với ai, sau này cũng sẽ không nói ra. Ta thật lòng ngưỡng mộ biểu ca, dù ngày sau không thể bên nhau, ta vẫn sẽ mãi nhớ biểu ca tốt. Không biết trên đời này nữ tử nào may mắn thế, ngày sau được làm phu nhân của biểu ca..."

Đồ lừa đảo.

Ngụy Giới lạnh lùng lắng nghe, hắn gần như có thể tưởng tượng được vẻ không kiên nhẫn của Tiết Li khi nói những lời này, hoặc có lẽ trong lòng đang âm thầm chế giễu: Trưởng công tử họ Ngụy cũng phải quỳ gối dưới váy nàng vì những thủ đoạn vụng về đáng cười của nàng, để rồi sau khi đùa bỡn xong, nàng lại vô tình bỏ rơi. Lương Yến cũng vậy thôi, con người nàng như thế, làm sao có thể chân thành với ai.

Chỉ là, vì sao lại là Lương Yến? Nếu nàng muốn, Ngụy Tấn xuất thân cũng không thấp kém, cũng dễ dàng bị nàng trêu đùa, lại còn trẻ tuổi, thậm chí còn dễ điều khiển hơn Lương Yến nhiều.

Chợt lúc này, Ngụy Giới nhớ ra, lần đầu hắn gặp Tiết Li, người đứng bên cạnh nàng chính là Lương Yến.

Tiết Li vẫn chưa nhận ra sự khác thường của Ngụy Giới, thấy đã đi đến Tấn Chiếu, nàng còn dịu dàng xoa xoa lòng bàn tay hắn, như an ủi: "Biểu ca về đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Tiễn Ngụy Giới đi rồi, Tiết Li như trút được gánh nặng, bước chân nhẹ bẫng khi trở về phòng, sau nửa đêm ngủ thật say.

----

Lương Yến biết phụ thân sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện từ hôn, rốt cuộc đối với Chu thị mà nói, hắn không phải người chọn duy nhất cho Chu Tố Ân. Mà hôn sự này lại đem lại nhiều lợi ích cho phủ Bình Viễn Hầu.

Chu Tố Ân và Ngụy Giới thật giống nhau, nàng ta sẵn sàng dâng hiến tất cả vì tiền đồ của Chu thị. Nàng cũng chẳng để tâm đến Lương Yến, so với ở bên vị hôn phu tương lai, nàng thà cùng các tiểu thư Lạc Dương uống rượu ngắm hoa.

Khi Lương Yến tự ý đến Chu thị xin giải trừ hôn ước, Chu Tố Ân là người đầu tiên biết được. Nàng chỉ hơi kinh ngạc, hỏi hắn: "Bình Viễn Hầu đã biết chuyện này chưa?"

"Chưa biết."

Nàng bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, như đang nhìn một đứa trẻ gây rắc rối không hiểu chuyện, gật đầu nói: "Việc này không liên quan đến Chu gia, là do huynh sai trước. Nếu huynh có thể giải được hôn ước, nhớ đừng làm tổn hại danh tiếng của ta."

"Ta không hề coi thường Chu gia, chỉ là tình thế bất đắc dĩ. Hiện giờ đã có người thương, không thể phụ nàng lại làm lầm cô." Lương Yến cung kính hành lễ với nàng.

Chu Tố Ân che miệng cười nhẹ: "Không biết là nữ tử nào, có thể khiến huynh dám đến từ hôn. Đây chính là hôn sự với Chu thị chúng ta, ngày sau đừng hối hận mới tốt."

Lương Yến như nhớ ra điều gì, khóe miệng không kìm được nhếch lên, đáp: "Nàng ấy bảo ta cứ theo tâm mình, đừng lo chuyện thị phi thành bại, đó đều là chuyện sau này."

Từ hôn không phải chuyện nhỏ, các bậc trưởng bối họ Chu chưa lập tức đồng ý. Dù hắn thề sẽ gánh hết mọi trách nhiệm, vẫn bị người họ Chu bất mãn trách mắng một hồi, rồi họ lại sai người đi mời Bình Viễn Hầu.

Bình Viễn Hầu đang ở trong quân, bỗng nghe tin này liền nổi trận lôi đình, lôi Lương Yến về hầu phủ trách phạt. Mấy roi đánh xuống da tróc thịt bong, Lương Yến vẫn không chịu thay đổi ý định. Đang quỳ phạt thì ngất đi, khi tỉnh lại đã bị khóa trong phòng, nghe gia phó nói Bình Viễn Hầu đã đi tạ tội với họ Chu.

Bình Viễn Hầu thường vắng nhà, Lương Yến được gia phó nuôi lớn. Giờ thấy hắn bị đánh thương tích đầy mình, họ đồng loạt khuyên hắn nhận lỗi với Bình Xa hầu.

"Ta phá cửa sổ trốn ra ngoài, các ngươi cứ làm như chưa thấy gì được không?" Lương Yến dịu giọng van nài. "Chuyện này không còn đường lui, đợi phụ thân trở về thế nào cũng còn phạt ta nữa. Các ngươi thả ta đi một lần, để ta đến chỗ cậu tránh vài ngày."

Hắn năn nỉ mãi, cho đến tối lại cãi nhau với Bình Viễn Hầu một trận, bị đánh đến mặt mũi bầm tím, cuối cùng có gia phó mủi lòng, để hắn lén trốn đi trong đêm.

Tiết Li mấy ngày chưa từng rời khỏi Đào Khỉ Viện, một mực giả bệnh, nhưng không có tin tức gì của Lương Yến khiến nàng thấp thỏm bất an, lo lắng đến mức cứ đi đi lại lại trong sân.

Chỉ là từ ngày hôm ấy, Ngụy Giới không còn đến tìm nàng nữa. Thoát khỏi hắn dễ dàng như vậy, cũng là chuyện tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »