Ta tên là Lý Hoài Chân, xuất thân dòng dõi hoàng gia – con trai thứ năm của hoàng đế đương triều. Phụ hoàng lẫn mẫu phi đều rất yêu thương, sủng ái ta. Ta ngây thơ, yêu đời vì ta biết dù ta có gây ra lỗi lầm gì nếu mềm yếu làm nũng trước mặt hai người, họ đều sẽ ôm lấy ta và sẵn sàng tha thứ mọi chuyện.
"Chân nhi, con chính là kết tinh của tình yêu giữa phụ hoàng và mẫu phi."
Ta nghĩ, nếu thời gian ấy có thể kéo dài mãi thì tốt biết bao?
Năm ta chín tuổi, cung đình xảy ra một hồi loạn lạc, máu chảy thành sông.
Phụ hoàng chinh chiến ngoài biên cương theo lời đề nghị của một quan đại thần nhằm củng số sĩ khí của binh lính nhưng hắn không biết lần này đi sẽ không bao giờ quay về được nữa.
Ngày đó, phản quân tràn vào hoàng cung gϊếŧ sạch những người chống đối, cung nhân thậm chí các hoàng tử, công chúa còn nhỏ xíu cũng chẳng tha. Mẫu phi giấu ta dưới gầm giường với hy vọng phụ hoàng sẽ nghe tin và đến cứu ta nhưng tận khi người ngọc tẫn hương tiêu vẫn chưa đợi được hắn trở lại.
"Chân nhi ngoan, tuyệt đối không được khóc, không được lên tiếng dù cho bên ngoài có gì xảy ra. Hứa với mẫu phi!" Mẫu phi run rẩy đặt ta xuống sàn, nhẹ giọng dặn dò.
Ta gật đầu, tò mò không biết mẫu phi định làm gì. Ta ngây thơ hỏi người rằng:
"Chúng ta chơi trốn tìm hả mẫu phi?"
Mẫu phi cười, rồi lại khóc trong sự bất ngờ và khó hiểu của ta. Người trả lời:
"Đúng vậy. Chúng ta đang chơi trốn tìm, khi nào nghe tiếng phụ hoàng con mới được đi ra ngoài. Nhớ chưa?"
Ta mỉm cười, ra hiệu đã nhớ. Ta nằm ở một nơi tối tăm, bụi bặm trong ra ngoài bằng khe hở. Ta thấy rất nhiều bước chân, rất nhiều người. Rồi tiếng hét, cầu xin làm màng nhĩ ta tê dại.
Sao trốn tìm hôm nay lại không giống như lúc trước?
Máu, rất nhiều máu.
Có nô tỳ đã từng cùng ta chơi trốn tìm ngã xuống, xác người đó quay hướng đối diện ta. Nàng chết không nhắm mắt, sắc mặt xám ngắt, tròng mắt trắng dã nhìn ta. Nơi phía cổ người nô tỳ vẫn còn vung vẩy máu tươi. Ta sợ hãi muốn la lên, muốn thoát khỏi nơi này nhưng mẫu phi đã dặn dò.
Phải rồi, mẫu phi đã dặn ta không được lên tiếng.
Sợ hãi người bên ngoài nghe được, ta lấy tay bụm chặt miệng mình lại. Trong môi trường thiếu dưỡng khí, ta mệt mỏi ngất đi.
Tiếng bước chân dần xa, mọi thứ trở nên tối tăm. Rồi ta bị đánh thức bởi một tiếng sấm chớp đoàng đoàng bên ngoài.
Trời mưa sao, mẫu phi ta lạnh lắm, ta muốn người.
Khó khăn cựa quậy nhưng nơi này chật hẹp quá, ta không thể làm gì khác ngoài giữ người tại một chỗ vì ta sợ nếu tạo ra tiếng động, biết đâu có ai đó nghe thấy và số phận ta sẽ trở thành người nô tỳ nọ. Đúng rồi, người nô tỳ ấy đâu? Trong lúc ta ngất đi, xác của nàng đã được vận chuyển đi đâu mất. Chỉ còn vết máu loãng loang lỗ trên thảm là không thể xóa đi.
Đột nhiên, có tiếng nói vọng lên từ bên ngoài.
"Còn thiếu ai nữa?"
"Hình như là ngũ hoàng tử."
Ngũ hoàng tử chính là ta. Ta hoảng sợ, mồ hôi lăn dài thái dương. Ta không dám cử động mạnh nói gì đến hít thở.
"Đã tìm kiếm hết nơi chưa?" Một người hỏi.
"Không thấy. Chủ thượng bảo ta với ngươi lục soát phòng này lần nữa đây." Người còn lại trả lời.
Tim ta đập liên hồi, một đứa trẻ dù bốn tuổi nhưng đối mặt với nguy hiểm vẫn sẽ cảnh giác được vì nó đã là bản năng khắc sâu trong máu. Ta hồi hộp xem hai người đó mở cửa ra rồi tiến vào, mũi kiếm kéo lê trên đất, phát ra tiếng lạch xạch tê dại cả da đầu. Ta rất sợ sẽ bị phát hiện và dĩ nhiên, bị xóa sổ khỏi nơi này.
"Ngươi bên kia, ta bên này."
Chúng phân công nhau xong bắt đầu lục lọi, thanh âm phát ra cách ta một thành giường dày nhưng khủng bố đến mức ta tưởng chừng nó đâu đó sau lưng. Tiếng kiếm chém mạnh vào chăn gối, lụa là, tiếng cắt ngọt khiến ta liên tưởng nếu thay tấm vải đó là cổ ta sẽ như thế nào?
Đáng sợ.
"Có không?" Người còn lại vừa hỏi, vừa tiến về phía giường ngủ.
Ta nhìn mũi giày hắn càng ngày càng gần, rồi dừng lại. Tim như muốn xổng ra bên ngoài, ta trợn tròn mắt nhìn cử động tiếp theo.
"Ngũ hoàng tử, hoàng thượng cho chúng ta đến tìm ngài đây."
Ta biết, đây đều là lời nói dối. Nếu tìm ta, sẽ không cầm kiếm rồi chém vào các tấm vải như thế. Thứ bọn chúng muốn, chính là mạng sống của Lý Hoài Chân.
"Ngươi đã kiểm tra dưới giường chưa?"
Nghe đến đây, ta run rẩy không thôi. Ta biết, nếu chúng cúi người xuống chắc chắn ta sẽ bị nhìn thấy. Trong lòng ta thầm cầu nguyện.
Đừng cúi xuống, đừng cúi xuống!
Nhưng ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của ta, một tên đã cúi người xuống và dĩ nhiên hắn đã nhìn thấy ta. Ta cũng nhìn lại hắn, trong mắt là một nỗi sợ hãi bị gϊếŧ đi.
Đồng bạn thấy hắn mãi không ngẩng đầu lên, y hỏi với thái độ mất kiên nhẫn:
"Sao đó, có không?"
Hắn đứng lên, tỏ ra bình thường nói:
"Không có, chúng ta đi nơi khác tìm thôi."
Ta thở phào, trong lòng khó hiểu với hành động này. Đợi tiếng bước chân đi xa, ta nằm im thêm một xíu nữa thì có tiếng mở cửa kèm theo đó là giọng nói của người hồi nãy.
"Ngũ hoàng tử, ngài hãy ra đi!"
Ta biết, bây giờ ta không có lựa chọn nào khác ngoài trườn người ra ngoài. Hắn ngồi xuống, hỗ trợ lôi ta ra.
Không khí tươi mát ập vào khoang mũi rồi tràn trề xâm chiếm ngõ ngách hai lá phổi khiến l*иg ngực ta đau xót nhưng ta không thể nào ngừng việc tham lam hít thở.
"Ngũ hoàng tử, cung đình loạn biến. Thuộc hạ vốn là thân tín của hoàng thượng nhưng bất đắc dĩ phải tạm thời đầu quân cho địch để bảo vệ người."
Ta không biết lời hắn đáng tin hay không, nhưng chuyện ta quan tâm lúc này chính là an toàn của mẫu phi.
"Mẫu phi đâu?" Ta hỏi trong nghẹn ngào.
Hắn gục mặt, bày tỏ thương xót:
"Thứ lỗi cho thuộc hạ, nương nương đã bị gϊếŧ chết."
Ta như con rối mất dây, ngã lạch bạch xuống sàn đất lạnh lẽo.
"Còn phụ hoàng? Phụ hoàng sẽ cứu ta đúng không?" Ta ngây thơ nhìn hắn.
Đúng vậy, ta vẫn còn phụ hoàng. Hắn mạnh mẽ đến nhường nào và tất nhiên sẽ xông vào hoàng cung cứu ta. Nhưng y lại lần nữa đạp nát hy vọng của ta.
"Hoàng thượng, e là đã gặp chuyện không may."
Hắn nói với ta, người gây ra cuộc biến loạn này chính là huynh đệ song bào thai của phụ hoàng. Hoàng thúc mà ta từng ngưỡng mộ, lớn lên sẽ trở thành người như hắn lại khiến ta mất hết cả phụ hoàng lẫn mẫu phi. Một đứa trẻ bình thường hẳn sẽ không hiểu những lời người này nói nhưng Lý Hoài Chân hiểu. Phụ hoàng thích ta không chỉ ở chuyện ta là con của mẫu phi mà một phần là vì sự thông tuệ ta có được hơn hẳn huynh đệ cùng trang lứa. Ta có lẽ ham chơi nhưng những gì cần dạy phụ hoàng cùng mẫu phi đều chuẩn bị cho ta kỹ lưỡng. Không quá ngạc nhiên khi ta lại nghe hiểu được những gì y nói.
"Ngũ hoàng tử, chuyện quan trọng trước mắt chính là rời khỏi đây. Thuộc hạ bảo đảm sẽ để người an toàn ra khỏi hoàng cung."
Ta gật đầu, trước mắt ta chỉ có thể lấy lòng người này bởi vì chỉ có hắn mới có khả năng đưa ta ra khỏi nơi này.
"Ngươi tên họ là gì, ta sau khi lớn, nghiệp thành rồi nhất định thưởng ngươi hoàng kim vạn lượng."
Hắn mỉm cười, bảo rằng:
"Thuộc hạ tên Chung Nhượng, không cầu hoàng kim chỉ cầu sau này ngài sẽ chừa đường lui cho nhà thuộc hạ."
Ta nghĩ nhanh rồi đồng ý. Trong lòng vui vì không cần tốn vạn lượng mà được của hời nhưng thực ra, suy tính của người họ Chung này sâu không lường được. Không đánh vào hiện tại mà tương lai xa xăm sau này.
Hắn nhìn ta, nghiêm nghị:
"Ngũ hoàng tử, thuộc hạ giúp được ngài tới đây. Con đường sau này ngài phải tự mình đi, phải văn võ song toàn mới có thể trả thù cho cha mẹ ngài."
Đúng, ta còn thù hận. Mối thù gϊếŧ cha mẹ, Lý Hoài Chân sẽ mãi ghi nhớ.
Ta lau nước mắt, kiên quyết nhìn hắn, hắn cũng cười nhìn lại ta rồi nhắn nhủ:
"Ngũ hoàng tử, xin đợi thêm mười năm nữa. Mười năm nữa sẽ là thời cơ vừa lúc chúng ta xoay chuyển thế cục."
Khi ấy ta không hiểu mười năm y nói ra làm sao, ta chỉ biết sau đó ta nằm gai nếm mật, ở một nơi xa tận kinh thành học văn học võ, mọi thứ đều thông. Cũng lúc này, Chung Nhượng sợ ta cô đơn nên gửi con gái đến học tập và sống cùng ta. Ta ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng lúc nào cũng có một bức tường thành dày đề phòng nàng ấy. Bản năng cho ta biết Chung Nhượng nguy hiểm, ta không nên tin tưởng quá mức nhưng ta biết, chỉ cần an ổn trưởng thành mọi câu hỏi ta sẽ tự mình hiểu rõ.
Lý Hoài Chân, ngươi cần phải hảo hảo lớn lên.
Sáng hôm sau, ta an toàn rời khỏi kinh thành và đến một châu huyện ven biển. Núi cao hoàng đế xa, tân đế sẽ không làm gì được ta. Cung đình huyết tẩy nhưng qua ngày mới mọi thứ lại sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra. Các quan đại thần sợ hãi tỏ ra không biết gì vì nếu ho he vài tiếng, cả nhà sẽ bị diệt trừ bởi tân đế chính là một tên bạo quân, tàn nhẫn và máu lạnh.
"Hoài Chân, huynh muốn trở về kinh thành không?" Có một ngày Chung Niệm Ngọc – con gái vị lính họ Chung kia hỏi ta.
Phụ thân nàng rất được lòng tân đế, từ một vệ binh y bỏ võ theo văn, ra nhiều sách lược hay khiến cho tân đế vừa ý và trở thành một vị quan đức cao vọng trọng, chỉ đứng sau Thừa tướng đương triều. Mười năm trôi qua, không ai nhớ về đêm hôm đó cũng như ngũ hoàng tử may mắn thoát khỏi cuộc thanh trừng hậu cung của hoàng đế nhưng ta làm sao nuốt trôi được cơn hận lúc nào cũng giày xéo tâm can. Chung Nhượng giúp ta là thật nhưng lòng ta không thể không cảnh giác y bởi vì người này tâm tư vô cùng sâu. Năm xưa, ta cũng hiểu vì sao hắn không cầu hoàng kim mà chỉ cầu một con đường sống nhưng lời đã nói không lấy lại được và dĩ nhiên hiện tại ta cũng rất vui lòng đóng vai một hoàng tử nói gì nghe đó trong mắt hắn.
"Không lúc nào ta không muốn. Ngọc nhi, kinh thành là nơi mà dù có tan xương nát thịt ta vẫn sẽ thành ma để đến được nơi đó." Ta cười nói.
Chung Niệm Ngọc có vẻ như không thích câu trả lời của ta, nàng hỏi:
"Không đến được không?"
Không đến? Vì sao lại không? Nhưng ta lắc đầu cũng không hỏi nàng lý do vì sao lại đưa ra câu trả lời như thế. Chung Niệm Ngọc có vẻ giận ta lắm, hai ba ngày sau không để ý đến nhưng một cô nương ngây thơ được bao bọc bởi vòng tay phụ thân làm sao giận lâu được. Nàng lại tìm ta và chúng ta lại đàn hát vô ưu.
Đó là khoảng thời gian vui vẻ thứ hai trong cuộc đời này của Lý Hoài Chân.
Mà ta, sẽ dùng cả đời để hồi tưởng lại những tháng năm tươi đẹp ấy.
Ban đầu, ta nghĩ họ Chung muốn con gái giám thị mọi hành động của ta nên ta rất đề phòng nàng. Mười năm, có lẽ đủ để xem rõ một người.
Chung Niệm Ngọc so với phụ thân nàng ngây thơ vô cùng. Y chắc hẳn bảo bọc nàng rất tốt.
Sau đó, ta mở rộng lòng mình ra, chấp nhận bản thân sẽ có một cái đuôi nhỏ tên là "Chung Niệm Ngọc". Nàng vui vẻ, tươi tắn như ánh mặt trời ta từng yêu quý nhưng trải qua đủ mọi thứ ta không thích mặt trời nữa. Ta thu mình vào khoảng tối tăm, chứa đầy tuyệt vọng cùng oán hận. Nhớ lại trước đây, bản thân sợ máu và bóng tối đến cỡ nào thì lúc này đây ta dần trở thành người mà ta không nhận ra nữa rồi.
"Hoài Chân, thật sự ta không muốn về lại kinh thành. Chúng ta cứ như thế này không tốt sao? Ta rất thích huynh, ta chỉ muốn cùng huynh bình yên mãi như vậy."
Ta cũng thích nàng nhưng phụ thân nàng sẽ không để chúng ta như ý muốn mà ta cũng không cam lòng trở thành một người bình thường như vậy. Ta không bỏ xuống được mối hận thù lòng ta.
Ngọc nhi, xin hãy tha thứ cho ta.
Ta cười khổ nhìn nàng, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ nhưng đến bên miệng chỉ thành một câu:
"Thực xin lỗi, ta không làm được."
Ngọc nhi, nếu Lý Hoài Chân là bóng tối ta chỉ nguyện nàng mãi mãi là mặt trời. Kẻ như ta, nàng không nên yêu mến.
Tình cảm này, ta sẽ giấu đi thật kỹ tận đáy lòng. Ngọc nhi, ta sẽ là người sau phụ thân nàng bảo bọc nàng cả đời còn lại bình bình an an.