Chương 7: thưởng ngoạn

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Sư huynh chúng Ta thuê chiếc thuyền này huynh thấy thế nào?". Từ lúc đến Lạc Thành ,Tô Ái cứ như tăng động, hết chạy đông lại chạy tây, cả thành đều như bị Hắn làm cho gà bay chó sủa.

"Đệ không nên lãng phí ngân lượng như vậy, cứ tìm khách điếm nghỉ tạm là được, ngày mai chúng Ta còn phải lên đường đến Phong Huyện." Hoài Ân không khỏi cảm thấy bất lực với Sư đệ, Hắn đúng là có tinh thần lực, còn Hoài Ân và A Hán đã không có tinh thần như Hắn.

"Sư huynh..sư huynh..Ta nói với Huynh đã đến Lạc Thành thì phải ngồi thuyền hoa du hồ, cảnh đêm ở đây rất đẹp, hơn nữa chúng Ta có thể nghỉ ngơi trên thuyền, Huynh thấy có phải rất có tình không." Tô Ái không ngừng tưởng tượng đến tối nay sẽ có khung cảnh lãng mạn xuất hiện.

“Lãng mạn cái quỷ..” Hoài Ân chửi thầm trong lòng, Hoài Ân sở dĩ đồng ý đi du sơn ngoạn thủy vì có chuyện cần làm, nên lấy cớ. Nhưng cái tên ngốc Sư đệ này thì tưởng là chơi thật.

"Đệ muốn thế nào thì cứ vậy, Đệ nên biết Ta không tiện để người khác quá để tâm nên nhanh chóng sắp xếp đi." Hoài Ân không còn sức mà đi quản Hắn, cứ để Hắn tự tiện quyết định.

"Hảo hảo..Đệ lập tức đi gặp chủ thuyền ngay." Tô Ái hăng hái đi tìm chủ thuyền.

"Thiếu gia, chuyện ở Phong Thành thật sự người có thể để A Hán đi tra trước". A Hán biết thiếu gia tuy là mặt ngoài vô tư nhưng trong lòng chắc chắn cũng rất lo lắng.

"A Hán, Ta biết huynh lo lắng cho Ta , nhưng chỉ có Ta mới có thể cảm ứng được nó, Huynh đi chỉ có nguy hiểm, dù sao hôm nay cũng tới Lạc tThành cứ thoải mái đi." Tuy Hoài Ân không thể hiện rõ, đáy mắt thì bình tĩnh như mặt hồ, nhưng trong lòng chính là lo lắng.

"A Hán đã hiểu." Thiếu gia tuy có thể nói thường ngày tâm lặng như gương, nhưng khi có sát ý thì thật đáng sợ, Hắn còn nhớ lúc mới lên Hàn Băng Cung, trong một lần thiếu gia luyện võ đã vô tình gặp bầy sói đói, lúc ấy Thiếu gia không sợ hãi chút nào, trong mắt nổi lên sát khí làm người không rét mà run,một kiếm chém tất cả bọn chúng, cho nên có thể nói bình thường thiếu gia điềm đạm nhưng nếu chạm vào thì chỉ có nhận kết cục bi thảm.

"Sư huynh thuyền đã được an bài, chúng ta đi thôi". Tô Ái từ xa ngoắc ngoắc Hoài Ân cùng A Hán.

"Hảo..chúng Ta đi thôi".

Đêm đến…

"Sư huynh cảnh đẹp như vậy hay Huynh hãy xướng một khúc đi". Tô Ái hăng hái nhìn Hoài Ân.

"Sư đệ nếu có nhã hứng vậy Sư Huynh đây sẽ thỏa mãn Sư đệ...nhưng mà Ta cũng muốn nhìn thấy sư đệ hiến một vũ khúc" .Hoài Ân nhìn Tô Ái khẽ cười,phải nói Sư đệ một khi đã máu là múa tới ngày hôm sau, tất cả đều nhờ vào rượu.

"Sao có thể...Ta...Ta...làm sao biết vũ chứ." Tô Ái bị Hoài Ân chọc đến đỏ cả mặt.

"Sư đệ lúc nào thì thẹn thùng đến vậy.. Ta không chọc Đệ nữa nếu không A Hán sẽ đau lòng chết mất."

"Thiếu gia…Ta nào có." A Hán mặt cũng đỏ ửng theo.

“Huynh dám…hứ..”

"Đúng là." Hoài Ân chỉ biết lắc đầu, hai người đó từ lúc thân thiết nhau đến nay cũng cả đến thái độ cũng học được, từ một A Hán mặt than cũng chuyển sang biết thẹn thùng rồi.

"A Hán chuẩn bị cổ cầm".

"Vâng"

Hôm nay bầu trời đầy sao, trăng sáng tỏa cũng đã bao lâu rồi không được cùng ngắm sao như thế này, lúc nhỏ cùng Mẫu thân thường ngồi ngắm sao ở phía sau hậu viện, tuy chỉ có thời gian ngắn nhưng cũng đủ làm tâm tâm niệm niệm khắc sâu. Từ lúc đến Hàn Băng Cung chỉ có một mảng trời không sao, hôm nay lại được ngắm lại làm bản thân Ta thật có chút chua xót". Hoài Ân trong lòng không khỏi dâng lên một mảnh đau lòng.

"Thiếu gia cầm đã chuẩn bị xong". A Hán chuẩn bị cầm.

Tay Hoài Ân vuốt nhẹ lên cổ cầm. Cầm này chính là do Sự phụ tặng cho Hoài Ân nhân dịp được thập tam tuổi, Hoài Ân tuy nói là người xuyên đến nhưng cái gì mà bàn tay vàng đều không có, chỉ có thể nói là nhờ vào bản thân, nhờ kiên trì mà tôi luyện thành.

" Hoa rực lửa, nước xanh trong, má lúm đồng tiền cùng hương thơm của nàng .

Ngõ Ô Y, hồi ức Giang Nam, từng giọt từng giọt sầu dâng tràn .

Tâm sự lục triều thả theo gió mưa, là ai đang hát bên bờ Tần Hoài .

Nhẹ ôm tỳ bà tấu một khúc "Thiên cổ luân hồi".

Chim yến Tạ gia kết thành đôi, bên cầu Chu

Tước phủ đầy hoa thơm .

Thanh Thạch nhai, ánh chiều tà mong manh vỡ vụn, tựa như từng mảnh hồi ức bi thương.

Trăng sáng thời Tần chiếu rọi, bên giếng ngọc cây ngô đồng rụng rơi ngợp trời .

Một khúc "Xuân thu bách chuyển" giống như nước mùa đông ấm lên khi xuân sang .

Con thuyền neo muộn bên bờ rào, ngồi xem thế sự ấm lạnh thay đổi.

Mở ra bức họa lịch sử, cuộc đời tang thương lặng lẽ.

Phồn hoa cũng như mây khói, vấn vương rồi phiêu tán.

Trên lầu nào phường đán hoa cất giọng ca, tiếng vó ngựa hào hùng định giang sơn.

Con thuyền neo muộn bên bờ rào, ngồi xem thế sự ấm lạnh thay đổi.

Mở ra bức họa lịch sử, cuộc đời tang thương lặng lẽ .

Phồn hoa cũng như mây khói, vấn vương rồi phiêu tán.

Trên lầu nào phường đán hoa cất giọng ca, tiếng vó ngựa hào hùng định giang sơn.

Dòng nước bên cầu nhỏ róc rách chảy, ngân nga một khúc trong veo .

Anh hùng cô độc năm xưa, một đêm phong sương còn nề hà .

Vung tay áo viết tiếp điệu nhạc chốn Giang Nam, gió trăng lướt qua bờ dương liễu."

" Đào nhi có nghe được không" .Tiếng cầm cùng với giọng xướng vang vọng bờ sông Lạc Thành làm người nghe không khỏi cảm tháng, tiếng xướng hòa quyện cùng cầm khúc làm lòng Ta một mảnh rung động.

"Tiểu thư hình như là thuyền phía trước." Đào nhi chỉ về phía thuyền phía giữa sông Lạc Thành.

"Cho thuyền xuôi theo" .Nữ nhân mang mạng che mặt đứng nhìn theo khúc xướng kia dần dần xa, trong lòng một loại tư vị dường như muốn chạm đến nổi lòng của người xướng khúc.

"Tiểu thư thật sự muốn đuổi theo." Đào nhi không hiểu từ trước đến nay Tiểu thư luôn lạnh nhạt với mọi thứ, nhưng hiện tại chỉ vì một giọng hát mà lại làm cho Tiểu thư tâm thần không yên.