"Ca sao lại có thể nhẫn tâm như vậy" "Sao không thể...ngươi nhìn thấy hắn bọn ta tiễn ngươi đi cũng đủ hiểu rồi" nam nhân khuôn mặt dữ tợn, hắn cười ngả ngớn nhìn nữ nhân đến chết cũng vẫn ngu ngốc kh …
"Ca sao lại có thể nhẫn tâm như vậy"
"Sao không thể...ngươi nhìn thấy hắn bọn ta tiễn ngươi đi cũng đủ hiểu rồi" nam nhân khuôn mặt dữ tợn, hắn cười ngả ngớn nhìn nữ nhân đến chết cũng vẫn ngu ngốc không tin vào sự thật.
Trong lòng Cố Hoài Ân lạnh đi, cánh cửa phía dưới khoang thuyền mở ra, Nàng nhìn nam nhân với khuôn mặt từ ái ngày nào giờ không còn, chỉ còn lại một kẻ ham muốn tài sản, quyền lực đến mức có thể gϊếŧ cả người thân.
"Hoài Ân ngoan ngoãn, chẳng phải lúc nào cũng gọi ca ca sao. Hôm nay sao không gọi". Cố Hoài Lâm nhìn Cố Hoài Ân tiến đến nắm lấy cằm Cố Hoài Ân ghì chặt.
" Tại sao tất cả mọi thứ ngươi đều được hưởng còn ta thì không có đồng nào..." Cố Hoài Lâm lấy tay tát thật mạnh vào Cố Hoài Ân. Cái tát này đến làm đến cả tay hắn sưng tấy.
" Cố Hoài Lâm, Ta sẽ nhường lại ngươi tất cả mọi thứ..chỉ cần ngươi đừng làm hại đến người khác.. xin đừng tổn hại đến tỷ ấy." Má phải đau đến bỏng rát, khóe miệng dâng lên mùi máu tươi, cơn đau kia làm cho Cố Hoài Ân càng cảm thấy tỉnh táo hơn.
"Ha..ha..ha" Cố Hoài Lâm cười càng lớn tiếng, hắn nhìn thẳng vào Cố Hoài Ân không khỏi tỏ ra một mạt khinh bỉ.
" Hoài Ân à Hoài Ân...Muội đúng là không hề thay đổi...vẫn rất dễ dàng tin người...Ta tất nhiên sẽ dành lấy tất cả tài sản, hơn nữa cũng sẽ không làm hại cô ấy mà càng sủng hơn nữa kìa, nhưng cũng đồng thời không tha cho ngươi."