Chương 8

Trong trận đánh tại Mặc Vân Quan, Lý Ngộ chiếm được thế thượng phong, nhưng trong quân lại có kẻ phản bội, khiến cho các tướng sĩ và cả Lý Ngộ bị bắt giữ.

Có điều, những chuyện như đánh trận, Đại Tùy trước nay đâu cần thái tử ngự giá thân chinh. Áo giáp của Lý Ngộ dính máu, trên mặt nhếch nhác lấm lem, duy chỉ có ánh mắt là sắc lẹm như một lưỡi dao.

Khi lưỡi dao ấy nhìn thấy ta, nó toát ra một chút dịu dàng.

“Gặp khả hãn còn không mau quỳ xuống!”

Tên tướng quân có râu quai nón giận dữ quát tháo, sau đó đá mạnh vào sau gối Lý Ngộ, Lý Ngộ đau đến nghiến răng nhưng vẫn đứng thẳng người không chịu quỳ gối.

Tên tướng quân không hài lòng lại đá thêm một cú, lần này hắn ngã xuống nhưng vẫn ngoan cố chống một bên đầu gối lên. Ta nóng lòng muốn xông tới nhưng bị Na Trì cản lại: “Chị dâu, đừng khiến bọn chúng tức giận”.

Đợi tới khi tên tướng quân định bồi thêm cú đá thứ ba, ta xông tới đẩy hắn, dang rộng hai tay che chắn trước người Lý Ngộ rồi hét lớn: “Đa Luân đã kết liên minh cùng với Đại Tùy, tại sao lại bắt giam tướng sĩ của nước bọn ta?”

Nhắc tới chuyện liên minh, mọi người trong điện đều cười lớn.

Hóa ra, hòa thân chỉ là bề ngoài, giữ con tin mới là sự thật, Đa Luân đã ngấm ngầm xâm phạm vùng biên cương từ lâu, khiến cho một quốc gia luôn dĩ hòa vi quý như Đại Tuỳ cũng phải phản kích.

“Cút xuống cho ta!” Đại hoàng tử đã tỉnh lại đi tới đại điện, hắn túm tóc ta kéo sang một bên.

Lý Ngộ thấy vậy thì vô cùng giận dữ: “Bỏ nàng ấy ra!”

Dứt lời, hắn lập tức vung nắm đấm về phía đại hoàng tử, xiềng xích nặng nề giờ đây cũng chẳng thể kìm hãm được hắn.

Khi cú đấm chỉ còn cách đại hoàng tử một gang tay, nếu tên tướng quân râu quai nón không kịp thời kéo xích lại, đại hoàng tử hẳn đã phải chịu đòn.

Lý Ngộ ngã nhào ra đất.

Sau khi cơn hoảng hốt qua đi, đại hoàng tử ngạo mạn cười lớn: “Mới thế này mà đã tức giận như vậy, ngươi có biết hàng đêm bản vương hành hạ nàng ta thế nào hay không, chỉ có điều phụ nữ của Đại Tùy các ngươi quá vô vị”.

“Ta sẽ gϊếŧ ngươi”

Bàn tay của Lý Ngộ bị giẫm lên, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chặp đại hoàng tử. Ánh mắt lạnh lùng và tàn bạo đó khiến đại hoàng tử không khỏi giật mình, để xua tan đi nỗi sợ hãi hắn hạ lệnh trói Lý Ngộ tại quảng trường.

Lý Ngộ trải qua một đêm mưa gió lạnh lẽo, sang ngày hôm sau lại bị phơi nắng, thế nhưng từ đầu tới cuối hắn không hé răng cầu xin lấy nửa lời.

Ta bị cấm túc tại hành cung, không nghĩ ra được biện pháp nào, cho tới khi Na Trì chạy tới nói cho ta biết tình hình hiện tại.

Hắn cười rồi nói: “Chị dâu, hai người các ngươi quả không hổ là huynh muội, cố chấp y hệt như nhau”.

“Na Trì”

Ta bắt lấy tay hắn, cất tiếng cầu xin: “Ngươi thả ta ra có được không?”

Na Trì nói: “Lệnh mà đại ca đã ban xuống, ngoài cha ta ra, không ai được phép làm trái. Chị dâu làm khó ta quá, nhưng mà vì ngươi, Na Trì ta có thể thử mạo hiểm một lần”.

“Chỉ có điều”

Na Trì dần dần tiến sát lại gần ta, “chị dâu có thể cho ta lợi lộc gì?”

Ta rút trâm cài trên tóc xuống chĩa thẳng vào cổ hắn, đầu nhọn chạm vào đường mạch máu gồ lên, “lợi lộc như vậy đã đủ hay chưa?”

“Chị dâu… hình như ta thích ngươi rồi”

Na Trì cong môi nói, sau đó đồng ý với yêu cầu của ta.

Lúc ta đem đồ ăn và nước uống tới, đầu Lý Ngộ đã gục hẳn xuống.

Đôi bàn tay đẹp đẽ ấm áp kia giờ đây dày dặc vết thương.

Ta vén những lọn tóc rối tung trên mặt hắn ra, gương mặt anh tuấn nhợt nhạt không chút sinh khí, đôi môi khô đến nứt nẻ.

Trái tim ta đau đớn, sống mũi cay cay, ta ôm lấy khuôn mặt hắn rồi khẽ cất tiếng gọi: “Hoàng huynh”.

Hàng mi của Lý Ngộ run lên, vào giây phút nhìn thấy ta, con ngươi trong vắt của hắn hiện lên sự quẫn bách, sau đó hắn ngoảnh mặt đi nơi khác: “Xin nàng, đừng nhìn ta với vẻ mặt như vậy”.

Hắn không muốn ta trông thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Ta cố kìm nén nước mắt, đưa túi nước kề sát lên môi hắn, nở nụ cười nói: “Nhìn thấy bộ dạng này của huynh, những nỗi hận trong quá khứ như thể được xóa nhoà, ta rất vui sướиɠ”.

“Tiểu Ngũ”

Lúc này, Lý Ngộ mới chịu nhìn thẳng vào ta, đôi mắt ngập tràn sự bi thương; “Trác Liệt dám giày vò nàng như vậy, hoàng huynh sẽ lấy đầu của hắn xuống cho nàng làm ghế ngồi. Nàng đừng sợ, ta sẽ đưa nàng trở về Đại Tùy”.

“Chúng ta sẽ cùng nhau trở về”

Ta gật đầu rồi đút cho hắn đồ ăn và nước uống.

Lúc đại hoàng tử nghe tin chạy tới, Lý Ngộ đã lấp đầy bụng, hắn ghi thù ta dám chống lại mệnh lệnh nên đã nắm lấy mặt ta rồi nói với Lý Ngộ: “Thái tử Đại Tùy, nghe nói ngươi liên tiếp hạ được hai thành trì của Đa Luân bọn ta, nếu ngươi là một dũng sĩ vậy thì hãy đấu võ cùng với ta, tiền đặt cược là nàng ta, nếu ngươi thắng, ta sẽ trả lại nàng ta cho ngươi, còn nếu ngươi thua…”

Hắn nở nụ cười chế giễu: “Ta sẽ ban nàng ta cho đám thuộc hạ”.

“Không công bằng!”

Ta đấm đá đại hoàng tử, “Hoàng huynh bị các người giày vò tới như vậy, sức lực đã cạn kiệt, các ngươi ức hϊếp người khác!”

Trận đấu này vốn không thể tránh khỏi, xuyên qua những lọn tóc rối, Lý Ngộ nhìn hắn bằng ánh mắt hiểm ác, “Ta đấu với ngươi”.

Lý Ngộ và đại hoàng tử đứng cùng một chỗ, một người nho nhã, một người tráng kiện, chỉ nhìn bằng mắt cũng thấy được sự khác biệt một trời một vực. Mấy ngày nay, Lý Ngộ còn bị hành hạ đến sức cùng lực kiệt, khi trận đấu mới bắt đầu, hắn gặp phải bất lợi bị đại hoàng tử đánh đến thổ huyết.

Nhưng lần nào hắn cũng cố gắng đứng dậy.

Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại.

“Hoàng huynh!”

Ta nhìn đến đau lòng, muốn xông lên thì bị Na Trì giữ chặt lại, chỉ có thể hét lên thảm thiết: “Ta sẽ hầu hạ thuộc hạ của ngươi, ngươi hãy tha cho hoàng huynh, ta cầu xin ngươi!”

Đại hoàng tử muốn trả mối nhục suýt chút nữa bị đánh ở đại điện, vậy nên ra tay không chút lưu tình.

Cuối cùng, miệng Lý Ngộ “ọc” lên một tiếng rồi một phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Đại hoàng tử bật cười ha hả: “Thái tử Đại Tùy, ta sẽ ân cần chăm sóc hoàng muội của ngươi, cố gắng không để đám thuộc hạ chơi chết nàng ta”.

Sự khıêυ khí©h của hắn đã chạm trúng vảy ngược của Lý Ngộ.

Lý Ngộ cắn răng bất ngờ tung một cú đấm vào dưới cằm hắn, sau đó không đợi đại hoàng tử kịp phản ứng, Lý Ngộ đè hắn ra đất rồi đấm liên tiếp.

Đánh đến mức đại hoàng tử choáng váng, không thể phản kích lại.

Nếu không phải Na Trì nhận ra điều gì đó không ổn và lao vào can ngăn thì có lẽ đại hoàng tử đã phải nuốt hận mà đi xuống hoàng tuyền.

Na Trì nhìn Lý Ngộ bằng ánh mắt không thể tin nổi, còn Lý Ngộ thì lảo đảo lê bước về phía ta.

Tiếng xiềng xích loảng xoảng vang lên, khuôn mặt Lý Ngộ đầy vết bầm tím, trên các ngón tay của bàn tay phải nhuốm đậm máu tươi.

Hắn nở nụ cười rồi dịu giọng nói: “Tiểu Ngũ đừng sợ, ca ca thắng rồi”.