Chương 7

Đám thị vệ tuốt gươm phòng thủ.

Na Trì có mặt ở dịch quán, điều này có nghĩa là binh lính Đa Luân đang ở bên ngoài, ta thay mặt đám thị vệ cầu xin Na Trì.

Hắn cười rồi gật đầu: “Công chúa đã có lệnh, ta đương nhiên phải tuân theo”.

Đám thị vệ không còn cách nào khác ngoài việc rút lui.

Na Trì nói: “Đại ca ta mấy ngày trước vừa bị thương nên cha phái ta tới nghênh đón công chúa”.

“Làm phiền rồi”

Ta cúi đầu hành lễ, trong lòng không khỏi cảm thấy lo sợ. Phải rời xa mảnh đất mình đã từng sinh sống mười sáu năm, nếu nói không sợ là nói dối.

May mắn thay, thảo nguyên ở Đa Luân không hoang vu hẻo lánh như lời đồn. Thảo nguyên xanh tươi rộng lớn, xa xa có thể nhìn thấy núi non trùng điệp và những đàn bò, đàn cừu chạy khắp nơi.

Ngẩng đầu ngước nhìn, có một con đại bàng sải cánh bay ngang bầu trời, nó phát ra những tiếng kêu tự do. Ta vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc nên đã thò người ra khỏi xe ngựa nhìn theo, khi quay đầu, trông thấy Na Trì đang mỉm cười.

Ta giật mình, vội vàng rụt người lại trong xe.

Mặc dù nhìn Na Trì trông có vẻ lương thiện, nhưng ta không thể lơ là thiếu cảnh giác với người ở đây. Trước khi rời khỏi Đại Tùy, ta đã chuẩn bị sẵn thuốc mê để bỏ vào rượu đêm tân hôn.

Ngay cả một người cao lớn, tráng kiện như đại hoàng tử uống xong cũng phải lăn ra, bất tỉnh nhân sự.

Sau nhiều đêm như vậy, đại hoàng tử xoa lên vùng cổ đau nhức của mình, nói: “Mẹ kiếp, sao còn mệt hơn cả luyện võ thế này”.

Hắn cảm thấy ta có độc, thế nên không đặt chân tới hành cung của ta nữa.

Mọi người chế giễu sau lưng vì ta không đắc sủng, còn ta lại cảm thấy rất thư thái, hân hoan, tốt nhất là có thể sống bình yên như vậy cho tới già.

Nhưng nửa tháng sau, đại hoàng tử bỗng nhiên nổi hứng dẫn ta đi săn.

Có điều, sau khi biết ta không giỏi bắn cung cưỡi ngựa, hắn mắng ta bằng giọng bực tức: “Con gái ở trung nguyên vô dụng hệt như miếng đậu phụ”.

Dứt lời, hắn cứ thế bỏ ta lại giữa rừng.

Trong rừng rậm có rất nhiều dã thú, khi ta đang tìm kiếm đường trở về thì có một mũi tên sượt qua tai ta rồi bắn trúng vào một con sói hoang bên trái, nó đã bám theo ta từ lâu.

Na Trì kìm ngựa lại rồi nở nụ cười: “Chị dâu, cẩn thận bên trái kìa”.

Nói xong, hắn lập tức thúc ngựa rời đi.

Ta còn chưa kịp mở miệng nhờ hắn đưa ta rời khỏi đây, nhìn con sói hoang đã tắt thở, lòng ta không khỏi sợ hãi, bước chân cũng theo đó gia tăng tốc độ. Mãi mới tìm được đại hoàng tử, lúc này ta đã mệt đến mức thở không ra hơi.

Đại hoàng tử đang giương cung nhắm bắn một con hươu cách đó không xa.

Còn Na Trì, người đang đứng sau khoảng mười bước thì đang kéo cung nhằm về phía hắn. Ta vô cùng kinh ngạc, giả vờ bị bong gân hét toáng lên: “Ui chao!”

Con hươu giật mình chạy mất.

“Là ngươi”

Đại hoàng tử nhìn ta bằng ánh mắt tức giận: “Bất tài vô dụng chỉ phá hoại là giỏi, thứ phế vật”.

Nói xong hắn cũng chẳng có ý đưa ta cùng về mà cứ thế thúc ngựa rời khỏi.

Ta: “…”

Đúng là làm ơn mắc oán.

Về phần Na Trì, hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, sau đó nở một nụ cười giả tạo rồi đi về hướng ngược lại.

Ta có thể nhìn ra, bề ngoài hai anh em họ có vẻ yêu thương lẫn nhau, nhưng sau lưng lại không có ý tốt như vậy.

Quả nhiên, đêm đó đại hoàng tử bị phục kích.

Sau khi tắm xong, ta trở về phòng với cái lưng nhức mỏi, bỗng nhiên có mùi máu tanh phảng phất qua đầu mũi.

Ta quay người đốt huân hương mang theo từ Đại Tùy, không lâu sau cấm vệ quân của Đa Luân tới gõ cửa thông báo: “Thích khách đã tấn công đại hoàng tử có lẽ vẫn còn ở trong hành cung, mạt tướng phải dẫn người vào trong điện lục soát”.

Ta nói: “Được thôi”.

Đám binh lính lập tức tiến vào tra xét, có thứ gì đó lạnh ngắt rơi xuống mu bàn tay ta, là máu tươi.

Ta mỉm cười rồi giấu bàn tay vào trong gấu áo.

Binh lính không tìm được thích khách thì rút lui. Đợi tới khi tiếng bước chân đã đi xa, ta mới ngước đầu nhìn lên xà ngang: “Còn định ở đó thêm bao lâu nữa?”

Na Trì xoay người nhảy xuống đất, nụ cười thường ngày đã được thay thế bằng biểu cảm nghi hoặc, hắn nhìn ta rồi hỏi: “Tại sao lại cứu ta?”

“Nhị hoàng tử trốn trong phòng của ta, không phải là muốn cầu cứu ta hay sao?”

Ta nở nụ cười rồi ném cho hắn một bình thuốc trị thương: “Dẫu sao lúc ở trong rừng ngươi cũng từng cứu ta một mạng, chúng ta coi như không ai nợ ai”.

“Chị dâu”

Na Trì nghiêng người tiến lại gần, cong môi nói: “Đại ca không đối xử tốt với ngươi, tại sao lúc ở trong rừng ngươi lại cứu hắn?”

“Bởi vì dẫu sao hắn cũng là chồng ta, nếu hắn chết, không phải ta sẽ trở thành góa phụ hay sao?”

“Vậy thì chị dâu không biết rồi”

Mặt Na Trì càng lúc càng áp sát, khi sắp chạm vào mặt ta, hắn nhanh chóng chuyển hướng sang kề sát bên tai, nói: “Đa Luân có tập tục, nếu huynh trưởng qua đời, những người anh em khác sẽ được kế thừa mọi thứ của hắn, bao gồm cả thê tử”.

“Sao có thể?”

Ta so vai như thể rất đỗi hoảng hốt: “Đáng lẽ ta không nên cứu ngươi, bởi vì ta chẳng có chút hứng thú nào với ngươi cả”.

Na Trì khựng lại, hắn nhìn ta một hồi lâu rồi bất chợt bật cười.

Đêm nay, ta trằn trọc mãi không thể an giấc.

Ngày hôm sau, khả đôn rất bất mãn vì khi đại hoàng tử bị thương do gặp thích khách, ta không có mặt kịp thời để chăm sóc hắn.

Bà ta nói: “Nếu ngươi không muốn chăm sóc Trác Liệt thì tới làm việc cùng đám người hầu đi”.

Bà ta cố ý làm nhục ta.

Sai ta xúc phân ngựa, tắm cho ngựa và cho đại bàng ăn, muốn ta phải cúi đầu cầu xin tha thứ, như thể làm như vậy thì cũng có nghĩa là Đại Tùy đang phải cúi đầu.

Nhưng ta không để bà ta đạt được ý nguyện.

Cho dù mệt đến mức không đứng thẳng được lưng thì ta cũng vẫn ra sức làm việc, cắn răng không nói ra một tiếng kêu cứu nào.

Na Trì dựa người vào đống cỏ khô, miệng ngậm một cọng cỏ, nở nụ cười hỏi: “Chị dâu, có cần giúp đỡ không?”

Ta đáp: “Không có lòng thì đừng nói nhảm nữa”.

Hắn nở nụ cười càng rạng rỡ hơn.

Có lẽ dáng vẻ không chịu cúi đầu của ta khiến cho khả đôn càng thêm tức giận, nên trong buổi yến tiệc tẩy trần cho các tướng sĩ hôm đó, bà ta đã yêu cầu ta nhảy một điệu múa của Đại Tùy.

Ta đã chọn điệu múa “gập eo”, khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.

Ngay cả ánh mắt của đại hoàng tử nhìn ta cũng thay đổi, khi ta phát hiện ra sự bất thường thì đã bị hắn mang về tẩm cung.

Ta không đem theo thuốc mê bên người, động tác vùng vẫy chống trả chỉ khiến cho kẻ đã ngà say như hắn càng thêm phấn khích.

Khi mắt cá chân bị kéo mạnh lại, đại hoàng tử đè người lên, ta giơ tay lên phản kháng, chiếc vòng ngọc chạm xoắn trên cổ tay đập vào mắt hắn, hắn quát lên: “Đây là thứ đồ bỏ đi gì!”

Sau đó vươn tay tới định lấy chiếc vòng đi.

Không biết vì sao cơn thịnh nộ trong lòng ta lập tức bùng nổ, ta không nghĩ nhiều mà cho hắn ăn ngay một bạt tai.

“Tiện phụ dám đánh ta ư!”

Đại hoàng tử tức giận tát ta, sau đó dùng lực xé rách cổ áo của ta. Ta bị đánh đến xây xẩm mặt mày nên nhất thời chưa kịp tỉnh táo lại, cho tới khi có người đánh ngất đại hoàng tử.

Na Trì vung vẩy cây gậy, môi nở nụ cười lộ ra chiếc răng nanh: “Chị dâu, chúng ta bỏ trốn thôi”.

Nói rồi không đợi ta kịp lên tiếng, Na Trì đã lấy chiếc áo choàng lông sói quấn ta lại, kéo ta chạy khỏi hành cung.

Hắn thúc ngựa đưa ta tới một mỏm núi rồi dừng lại, ở nơi này vẫn có thể nhìn thấy được hành cung Đa Luân, trong cung đèn đuốc sáng rực, tiếng ca nhạc vang lên không dứt.

Bàn tay ta vẫn đang run lên.

Na Trì hỏi: “Chiếc vòng đó là của tặng cho ngươi vậy?”

“Hoàng huynh”

Khoảnh khắc nói ra hai từ này, một cảm giác tủi thân mãnh liệt trào dâng trong lòng ta.

Sống mũi cay cay.

Ta cố kìm nước mắt, khịt mũi một cái.

Na Trì chỉ tay lên bầu trời đêm, nói: “Ở đây ngắm sao là đẹp nhất”.

Sau đó, hắn lại chỉ vào ngôi sao sáng nhất ở phía đông, nói: “Ngôi sao đó nằm ở vị trí tương ứng với Đại Tùy, chắc hẳn hoàng huynh của ngươi cũng sẽ nhìn thấy”.

“Chị dâu, ở đây không còn ai khác, có khóc thì cũng không mất mặt đâu”

Na Trì dịu giọng an ủi ta.

Những lời này nghe rất quen tai, giống y như ngày nhỏ ta từng an ủi Lý Ngộ. Ta đang mải nghĩ thì hành cung Đa Luân truyền tới tiếng kèn phát lệnh, sắc mặt Na Trì chợt nghiêm lại.

Hắn nói: “Đánh thắng trận rồi”.

Nhưng nhìn hắn có vẻ không được vui, Na Trì đưa ta trở về hành cung, lúc này những tù nhân cũng đang được áp giải đến đại điện.

Bộ áo giáp quen mắt quá.

Họ là binh sĩ của Đại Tùy!

Vị tướng quân có bộ râu quai nón đã bắt giữ được bọn họ chỉ vào kẻ cầm đầu đang bị trùm túi vải màu đen, hắn nói với mọi người: “Trận chiến này có thu hoạch. Khả hãn, thần mang về cho người một món quà đây!”

Dứt lời, hắn lột bỏ túi trùm đầu ra.

Ta kinh hãi tới mức suýt chút nữa thì ngã ra đất.

Bởi vì người đó là Lý Ngộ.