Chương 6

“Tiện nhân!”

Thất công chúa lao lên túm lấy tóc ta rồi giận dữ hét lớn: “Ngay cả hoàng huynh mà ngươi cũng dám quyến rũ, ta phải đi báo cho mẫu hậu, để ngươi và người phụ nữ bị vứt bỏ trong lãnh cung kia cùng nhau chết đi!”

Nghe thấy sẽ liên lụy tới mẫu phi, ta vội vàng quỳ xuống ôm lấy chân nàng ta: “Thất muội, tội lỗi là do ta gây nên, không liên quan gì tới mẫu phi cả! Chỉ cần muội tha cho ta và bà ấy một mạng, ta sẽ làm bất cứ điều gì muội muốn”.

Ta đã dự liệu được ngày này từ lâu.

Lý Ngộ quyền cao chức trọng, sẽ có rất nhiều người đứng ra bảo vệ hắn, còn ta thì không như vậy.

Ta chỉ có đường chết mà thôi.

Nghe thấy ta nói vậy, Thất công chúa cau mày nói: “Vậy được, ngươi hãy làm thay ta chuyện này”.

Hóa ra sáng nay nàng ta tới Đông Cung là bởi vì hôm qua sau khi tới Đại Tùy, sứ thần Đa Luân đã đưa ra lời đề nghị kết liên minh. Nhưng điều kiện tiên quyết là Đại Tùy phải cống nạp một vị đích công chúa cho chúng.

Hoàng đế khẩn cấp triệu kiến Lý Ngộ vào cung có lẽ cũng là vì chuyện hòa thân này.

Đế hậu thương yêu Thất công chúa nên chắc chắn không đành lòng.

“Không được đâu công chúa”

Khi ta đứng trước Ngự Thư Phòng, Xuân Vũ lo lắng khuyên nhủ: “Đa Luân tuy binh hùng tướng mạnh, nhưng sinh sống ở nơi hoang vu, con người cũng thô lỗ, nếu người đi tới đó sẽ chẳng giữ nổi mạng! Chúng ta hãy tới cầu xin thái tử, ngài ấy chắc chắn sẽ có cách khiến Thất công chúa ngậm miệng”.

“Ta không muốn làm con rối nữa”

Ta cười khổ nói, sau đó quỳ xuống cất cao giọng: “Nhi thần Chiêu An có việc quan trọng muốn cầu kiến phụ hoàng!”

Chỉ một lúc sau, có một vị thái giám già xuất hiện dẫn đường cho ta.

Bầu không khí trong phòng nặng trĩu, phụ hoàng ngồi ở sau chiếc bàn dài trên cao, hai đầu lông mày cau chặt. Lý Ngộ quay sang nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu.

“Có chuyện gì?”

Hoàng đế không mấy kiên nhẫn.

Ta quỳ rạp khấu đầu, trịnh trọng cất tiếng: “Nhiều năm nay Đa Luân luôn gây rối ở biên cương, khiến dân chúng lầm than nghèo đói. Nếu có thể liên minh với chúng thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhi thần từ nhỏ đã được sống trong vinh hoa phú quý, mà tất cả những thứ này đều đến từ người dân, được dân chúng cung phụng thì giúp dân chúng xóa bỏ ưu phiền cũng là chuyện nên làm…”

“Câm miệng!”

Lý Ngộ dường như đã đoán ra ta định nói gì, hắn gầm lên một tiếng.

Ta làm như không nghe thấy tiếp tục nói: “Nhi thần nguyện tới Đa Luân hòa thân”.

“Người mà sứ thần Đa Luân muốn là đích công chúa của Đại Tùy, muội không có tư cách đó!”

Lý Ngộ lạnh lùng trách cứ, sau đó tiến lên nói với hoàng đế: “Về chuyện này, trong vòng hai ngày tới nhi thần chắc chắn sẽ cho phụ hoàng một câu trả lời thỏa đáng”.

Thế nhưng hoàng đế lại nói: “Chiêu An lo lắng cho bách tính, là người phù hợp để hòa thân”.

Ta là đứa con do phi tần vụиɠ ŧяộʍ tư thông sinh ra, để ta đi hòa thân thay cho cốt nhục của ông là lựa chọn tốt nhất.

Đối với ta mà nói, đó cũng là một cái kết có hậu. Bởi vì ta có thể cầu xin hoàng đế tha thứ cho mẫu phi, để bà ra khỏi hoàng cung an hưởng tuổi già.

Hoàng đế đã đồng ý.

“Phụ hoàng!”

Lý Ngộ bị đả kích, hắn tìm đủ mọi cách và lý do thuyết phục hoàng đế thay đổi thái độ. Nhưng tất cả đều bị hoàng đế bác bỏ, ngôn từ của Lý Ngộ càng lúc càng trở nên sắc bén, hắn ngang nhiên chỉ trích khiến hoàng đế vô cùng phẫn nộ.

Ông cầm lấy tách trà ném về phía hắn.

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, ta đã lao tới che chắn cho hắn, tách trà đập trúng lưng ta, nước trà nóng đến bỏng rát.

Lý Ngộ nhìn ta chết sững.

Những năm nay, mặc dù bị Lý Ngộ kiểm soát, nhưng ngoài chuyện đó ra thì hắn đối xử rất tốt với ta. Thời gian đầu, ta vừa hận vừa sợ, có lần nhân lúc hắn vắng mặt ta đã đem toàn bộ số tấu chương và ngọc lệnh của hắn ném xuống ao sen, muốn khiến cho công sức làm việc thâu đêm của hắn trở thành công cốc.

Ao nước mùa đông rét buốt, hắn tự mình xuống hồ vớt đồ lên, đôi môi tím tái vì lạnh.

Ta vốn tưởng khi lên bờ hắn nhất định sẽ đánh mình, nên chỉ biết đứng lặng im run rẩy nhìn hắn.

Thế nhưng, Lý Ngộ lại chỉ xoa đầu ta: “Không sao cả, hoàng huynh có thể vớt lên được”.

Ta đáp: “Tại sao không để người hầu xuống lấy?”.

Khóe miệng hắn cong lên: “Ta phải tự xuống lấy thì Tiểu Ngũ mới xả được nỗi hận trong lòng”.

Dẫu sao, ta cũng chẳng phải loại người lòng dạ sắt đá.

Để ngăn việc hắn tiếp tục chọc giận hoàng đế gây nên tai họa, ta nói với ông: “Những năm qua thái tử đối xử với nhi thần vô cùng hà khắc, chuyên chế. Có lẽ do nhi thần chưa bàn bạc cùng huynh ấy chuyện hòa thân hôm nay nên huynh ấy mới tức giận như vậy, để tránh cho việc hòa thân xảy ra sai sót, nhi thần cả gan xin phụ hoàng cấm túc thái tử tại Đông Cung”.

“Lý Chiêu An”

Đôi mắt Lý Ngộ đỏ ngầu, lần đầu tiên gọi thẳng tên ta, nếu hoàng đế không có mặt, chắc hẳn hắn đã xông lên bóp cổ ta rồi.

Hoàng đế khẽ đáp: “Phê chuẩn”.

Lý Ngộ bị thái giám mời ra khỏi Ngự Thư Phòng, hoàng đế chỉ bảo ta một lượt, đến khi ta chuẩn bị cáo lui ông gọi ta lại: “Tiểu Ngũ”.

Đã rất nhiều năm, ông không còn gọi ta bằng danh xưng này.

Ông bất lực thở dài một hơi rồi phất tay: “Trẫm sẽ đưa mẫu phi của ngươi rời khỏi hoàng cung an hưởng tuổi già, ngươi không cần lo lắng”.

Hoàng hậu rất hài lòng trước việc ta trở thành vật hy sinh thay cho con gái mình, bà tuân theo mệnh lệnh của hoàng đế nhận ta làm con dưới danh nghĩa của mình, sau đó còn chuẩn bị một phần hồi môn hậu hĩnh cho ta.

Chỉ có Thất công chúa cười là khẩy suốt cả quá trình, nàng ta khẽ mở miệng cất tiếng mắng: “Thứ dơ bẩn”.

Ta không đưa Xuân Vũ theo tới Đa Luân mà để nàng ấy ở lại chăm sóc cho mẫu phi, có như vậy ta mới an lòng.

Xuân Vũ ôm lấy ta khóc lớn.

Trước khi khởi hành, ta có tới Đông Cung một chuyến.

Nhiều ngày không gặp, Lý Ngộ tiều tụy đi rất nhiều, hắn mặc trên người tấm áo mỏng, mái tóc dài chưa được chải chuốt, dưới cằm lún phún râu.

Ta nhìn hắn qua khe cửa, cố ý nói ra những lời tàn nhẫn: “Hoàng huynh, cảm ơn sự chăm sóc của huynh những năm qua, giờ đây cuối cùng ta cũng được tự do rồi”.

“Tự do?”

Con mắt Lý Ngộ dày đặc tia máu, hắn hỏi ta: “Lẽ nào những năm qua, nàng không có một chút tình cảm nào với ta ư? Chỉ cần nàng nói có, dù chỉ một chút thôi cũng được, hoàng huynh sẽ dùng đủ mọi cách để đưa nàng về!”

Trái tim ta run lên, cắn môi nở nụ cười: “Trước nay chưa từng có”.

“Nhưng ta có!”

Lý Ngộ đập tay lên cửa, giọng nói cất lên mang theo cả tiếng nghẹn ngào: “Tiểu Ngũ, xin nàng đừng rời khỏi ta”.

“Đã muộn rồi”

Ta đặt một viên kẹo tống tử trước cửa rồi quay người rời đi.

Tới khi ra khỏi Đông Cung, Xuân Vũ mới cất tiếng nhắc nhở: “Sao người lại khóc rồi?”

Ta hoàng hốt chạm lên mặt, cả bàn tay dính đầy nước mắt.

Đội quân hộ tống của Đại Tùy có nhiệm vụ đưa ta tới dịch quán ở biên giới hai nước, đêm đó khi ta đang định đi ngủ thì bên ngoài truyền tới tiếng hét thất thanh: “Có cháy!”

Ta còn chưa kịp chạy thoát thân thì có hai thị vệ mặc đồ đen đạp cửa tiến vào, sau đó vội vàng giải thích mục đích tới đây: “Thuộc hạ nhận lệnh của thái tử tới đưa công chúa rời đi”.

Ta lùi về sau hai bước, từ chối: “Ta không thể đi được”.

“Đoàn quân nghênh đón của Đa Luân đang trên đường tới đây, nếu không đi ngay thì sẽ không kịp nữa!” Thị vệ nôn nóng nói.

Ta rút cây trâm trên tóc đưa cho hắn, “trở về nói với thái tử, Chiêu An không thể thay đổi ý định. Nếu hôm nay rời đi cùng các ngươi, ta sẽ trở thành tội đồ của Đại Tùy, nếu Đại Tùy thất tín, Đa Luân sẽ có lý do xâm phạm. Tới lúc đó trăm họ lầm than, những người chịu khổ đầu tiên sẽ là các tướng sĩ phải ra chiến trường và muôn dân bách tính! Hắn là trữ quân của một nước, phải đặt giang sơn và bách tính lên hàng đầu!”

Thị vệ vẫn còn đang do dự thì ngoài phòng truyền tới một tràng vỗ tay và tiếng cười thích thú.

Một thiếu niên mặc trên người trang phục kỳ lạ bước vào phòng, mái tóc đen tuyền được tết đuôi sam, dung mạo xuất chúng.

Phần cổ áo bằng lông sói xám khiến cho đôi đồng tử nhạt màu của hắn ánh lên sắc xanh, trông như một hồ nước tĩnh lặng và nguy hiểm.

Khi hắn cười rộ lên để lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ.

Hắn nói: “Quả không hổ danh là công chúa Đại Tùy”.

“Ngươi là ai?”

Ta cau mày, trực giác nói cho ta biết người này ắt hẳn có thân phận không đơn giản.

Người tới mỉm cười, cúi gập eo tay phải đặt lên vai trái, nói ra thân phận của mình: “Na Trì, nhị hoàng tử của Đa Luân, bái kiến công chúa điện hạ”.