Trương Mịch Lam bước vào phòng của Hoắc Mạc Niên liền cho anh với ánh mắt không mấy thiện cảm, nhìn gương mặt khó chịu kia anh chỉ lắc đầu, từ tốn cất tiếng.
" Mẹ có chuyện gì sao?"
" Anh còn biết tôi là mẹ sao? Hừ, có tình nhân bên ngoài liền không muốn trở về nhà sao?"
" Tình nhân?"
" Không phải thư ký Bạch là tình nhân của con sao?"
" Cố ấy không phải tình nhân mà là bạn gái của con."
" Con đừng có bị sắc…"
" Con biết mẹ muốn nói chuyện gì, nhưng chuyện tình cảm con sẽ tự quyết định."
" Hừ anh giỏi lắm đến lúc đó hối hận thì đừng có quay lại năn nỉ tôi giúp đỡ."
Hoắc Mạc Niên không chú ý đến bà nữa mà tập trung vào làm việc, thấy bản thân không thể lay chuyển được anh nên hậm hực đi ra ngoài. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, bà cố gắng kiềm chế nhưng không thể cho cô một ánh mắt tốt được.
" Phu nhân đi về ạ?"
Không nhận lại được câu trả lời, cô cũng chẳng buồn gì mà tập trung vào công việc. Cô nghĩ mối quan hệ của mình và Hoắc Mạc Niên có lẽ sắp kết thúc rồi, có mấy tuần nữa là Lương Ái Nhu về nước, nếu cô còn dính dáng đến anh thì có lẽ cả nhà Lương Gia và Hoắc Gia sẽ không tha cho cô mất.
Buổi chiều tan làm Hoắc Mạc Niên đã cho người lái xe của mình về trước còn bản thân thì đã ngồi yên vị trên chiếc xe của Bạch Ngữ Ninh. Anh luôn chăm chú ngắm nhìn cô tập trung lái xe, không nhịn được liền nhướng người hôn nhẹ lên má cô một cái.
" Em đang lái xe đấy!"
" Vậy về nhà liền có thể hôn sao?"
" Hừm trong đầu anh chứa những thứ đó thôi sao?"
" Chỉ chứa hình bóng của em."
Bạch Ngữ Ninh không nghĩ đến anh sẽ có câu trả lời như này, không hiểu sao lại có chút buồn cười.
" Có muốn ăn tối em nấu không?"
" Muốn."
" Vậy ghé vào siêu thị mua ít đồ về nấu."
" Ừm."
Hình ảnh hài người cùng nhau đi lựa đồ ăn làm cho bao nhiêu cặp mắt phải chú ý đến, những cô gái trong đó trong lòng ngưỡng mộ vì có một bạn trai/ người chồng hoàn hảo như vậy. Cô cảm thấy thật hối hận khi đã đem anh vào trong đây, đến quầy tính tiền, nhân viên lúc tính còn không quên liếc trộm nhìn anh, cô không kiên nhẫn chờ đợi cô ta bấm từng cái rồi nhìn anh nên đã lên giọng nhắc nhở khiến cô ta giật mình hổ thẹn.
Hoắc Mạc Niên còn tưởng đây là biểu hiện của sự ghen tuông nên vui mừng trong lòng bên khoé miệng còn giương lên một chút. Sau khi thanh toán xong anh cầm giúp cô ra xe hai người cùng trở về nhà.
Trở về chung cư Bạch Ngữ Ninh bắt tay vào làm đồ ăn, anh cũng xoắn tay áo vào phụ cô một tay, nhờ có hai người chẳng mấy phút mấy món đồ ăn được dọn ra. Mùi thơm của thức ăn bay vào mũi khiến bụng cô phản công kêu lên, bản thân còn tính tắm rửa thay đồ để thoải mái nhưng bây giờ phải thay đổi rồi, ăn trước tính sau.
Đợi Hoắc Mạc Niên rửa bát xong thì cô cũng đã tắm xong đang ngồi trước gương sấy tóc. Anh không nói gì đi đến cầm lấy máy từ tay cô rồi giúp cô sấy tóc. Sợi tóc mềm mại còn có mùi hương thơm nhè nhẹ, anh rất thích mùi hương này.
Bạch Ngữ Ninh còn tưởng anh sẽ không qua đêm ở đây nên không chút phòng bị nào cả mặc váy ngủ hai dây gợi. Sau khi sấy tóc xong Hoắc Mạc Niên thản nhiên đi vào phòng tắm khiến cô đơ người ra. Đợi khi anh ra ngoài cô vẫn chưa hết bàng hoàng, anh chỉ quấn khăn phần dưới, phần trên đều loã thể, những giọt nước rơi tí tách đến khuôn ngực cứng rắn kia, cô nhìn theo giọt nước chảy xuống đến từng múi bụng và biến mất sau khăn tắm.
Hoắc Mạc Niên nhìn biểu cảm của cô liền phì cười, đi lại gần cô hơn. Hơi thở mạnh mẽ phả ở trên đỉnh đầu, cô mới lấy lại ý thức ngước lên nhìn anh.
Mẹ nó quá quyến rũ rồi!
Bạch Ngữ Ninh không tự chủ như hoá sói quỳ lên giường, tay choàng qua cổ anh mà chủ động môi kề môi. Hoắc Mạc Niên đắc ý khoé miệng hơi nhếch lên khó phát hiện được, anh tùy ý để cô hôn mình, cảm thấy kĩ thuật hôn của cô quá kém nên chỉ chông giây lát anh chủ động giữ gáy sau cô hôn sâu vào như muốn hút hết mật ngọt trong khoan miệng thơm tho của cô.
Đôi tay mềm mại không xương của Bạch Ngữ Ninh sờ đủ chỗ trên người của anh, cô còn giúp anh cởi bỏ khăn tắm vướng víu kia, bàn tay còn lại của anh cũng giúp cô cởi bỏ váy ngủ lần mò vào bên trong.
Hoắc Mạc Niên đè cô xuống giường, môi triền miên đến khi cảm nhận được cô không thở được mới nhả môi cô ra, chuyển xuống hôn lên chiếc cổ trắng và xương quai xanh.
" Ưm…đừng cắn!"
Từng dấu hôn và dấu răng lần lượt được in lên làn da trắng hồng kia, nhìn thấy không còn chỗ để in lên dấu hôn, Hoắc Mạc Niên mới chậm rãi chuyển xuống hôn lên đôi thỏ trắng mềm mại. Một bên nắn bóp, một bên được anh chăm sóc bằng miệng. Cơn kí©h thí©ɧ bắt đầu ùa đến khiến cô ấn đầu anh sâu hơn.
" Bảo bối anh sẽ ngạt chết mất."
" Hừ…ư."
Đợi một lúc chán chê Hoắc Mạc Niên mới bỏ qua nơi mềm mại kia mà chuyển xuống vòng eo thon của cô. Từng cái hôn khiến cho thân thể cô rung lên vì nhạy cảm, anh nâng hai chân thon dài thẳng tắp tinh tế gác trên vai, anh chui đầu vào nơi riêng tư của cô.
Tiếng hôn vang lên khiến cả người Bạch Ngữ Ninh nóng bừng vì xấu hổ, nhưng cảm giác thoải mái này khiến cô không tự chủ mà bật tiếng rên. Cô ưỡn người kẹp lấy đầu anh ấn xuống nơi thần bí, các ngón chân vì kí©h thí©ɧ mà cuộn tròn lại.
" Aa…mau…đừng…"
Mật dịch tuôn trào đều được anh nuốt sạch, anh quỳ trên giường nhìn Bạch Ngữ Ninh mơ màng vì cao trào, trên người đều chằng chịt những dấu hôn của mình, hiện giờ muốn có bao nhiêu quyến rũ đều có bấy nhiêu.
Hoắc Mạc Niên không cho cô thời gian liền dùng sức đâm vào khiến cả người rung lên, cả hai nhanh chóng thoải mái mà rên nhẹ. Nơi kết hợp của hai người kiều diễm ướŧ áŧ đập vào mắt anh càng khiến anh hung hăng ra vào mạnh mẽ.
" Ư…Niên nhẹ chút em chịu không nổi."
" Bên trong em hút chặt như vậy chẳng phải rất muốn tôi làm mạnh sao hừ!"
" Aa…trướng quá…ưʍ."
Chẳng biết cuộc ân ái trải qua bao lâu, cắm rút bao nhiêu lần chỉ biết nơi giao hợp của hai người đã lầy lội, ướt sũng, không phân biệt của ai. Bạch Ngữ Ninh cảm giác cả người đều mệt mỏi nhưng cơn kɧoáı ©ảʍ cứ đến liên tục. Sau một lần xuất tinh, Hoắc Mạc Niên lại đem cô nằm úp xuống đi vào từ phía sau, anh cứ thay đổi tư thế liên tục khiến cô không thể nào chịu đựng được mà xin tha.
Nhưng kết quả không như mong muốn, lại bị anh ra vào mạnh mẽ hơn, cả căn phòng ái muội phát ra tiếng “bạch bạch bạch”.