Chương 693
Ngày mai họp xong, ông nên quay về thành phố C, dù sao ông cũng thật rất bận.
Mấy năm trước ông nhận được nhiệm vụ kia.
Lục Khiêm liền bận hơn rất nhiều, tựa như đang đi trên băng mỏng, mỗi bước đều nguy hiểm!
Trước mặt người khác, ông có quyền cao chức trọng, mặc cho ai thấy cũng phải e dè gọi một tiếng ngài Lục, có ai biết sau lưng ấy lại chỉ muốn được gặp cô gái ông thích một lần, cũng đã định tìm một căn chung cư, nuôi cô ấy tựa kim ốc tàng kiều!
Đến bây giờ, ông vẫn nhớ về hai năm trước, lúc chia tay với cô ấy.
Từ trước đến nay ông vẫn sinh hoạt rất điều độ, mà nay một đêm hút hết hai bao thuốc.
Ông kiềm chế không gặp cô ấy!
Không gặp cô ấy sẽ không mất đi lý trí, sẽ không tiếp tục giống như mấy thằng nít ranh rơi vào lâu đài tình ái. Đã lâu rồi, ông cho rằng ông đã thoát ra, nhưng… chưa hề!
Lục Khiêm vẫn không nhịn được, ông tự mình lái xe tới gặp cô ấy.
Nhưng lúc ông nhìn thấy, cô ấy cũng không còn một mình.
Cô ở bên cạnh một người đàn ông rất trẻ tuổi nhã nhặn, bước ra từ trong rạp chiếu phim, mà gần đây rạp chiếu phim đang công chiếu một bộ phim điện ảnh về chủ đề tình yêu rất nổi tiếng “Người Yêu Cũ 3”.
Cô ấy và người đàn ông kia ăn cơm, hẹn hò!
Mãi cho đến chín giờ tối, người đàn ông kia mới đưa cô ấy về nhà!
Trước cửa biệt thự nhà họ Hoắc, Lục Khiêm dừng xe ở cách đó không xa. Ông lẳng lặng nhìn đôi trai tài gái sắc kia, tâm trạng phức tạp, ông nghĩ ông đang ghen ghét!
Nếu ông trẻ trung hơn một chút, nếu ông không vướng vào sự trói buộc này thì ngay bây giờ ông ấy sẽ xuống xe, xách cổ áo của thằng nhóc kia rồi gào lên: “Cách xa người phụ nữ của tôi ra!”
Thế nhưng giờ đây ông chỉ có thể đứng trong chỗ tối, lẳng lặng nhìn!
Hoắc Minh Châu xuống xe, cô nhìn theo bóng dáng chàng trai rời đi.
Đối tượng lần này dì Tần giới thiệu cũng không tồi, cô cũng đồng ý tiếp xúc… Cô đi ăn cơm, đi xem phim cùng anh ta, cảm giác không tốt cũng không xấu.
Có lẽ sẽ tìm hiểu thêm, rồi cũng có thể sẽ kết hôn.
Trong đêm tối, cô đứng ở nơi đó, không biết vì sao trong mắt lại bị một lớp sương mờ che kín.
Lục Khiêm đi tới, gọi cô một tiếng: “Minh Châu!”
Hoắc Minh Châu bước lui ra phía sau một bước.
Vẻ mặt cô trở nên ngơ ngẩn, cô không biết làm sao, càng nhiều là sự phòng bị.
Lục Khiêm hơi nâng cằm, ý chỉ về xe mình mình: “Lên xe nói chuyện!”
Hoắc Minh Châu không chịu.
Cô bước đi hai bước muốn gọi bảo vệ mở cửa nhưng tốc độ của Lục Khiêm nhanh hơn. Ông bắt được cánh tay của cô, hơi ép buộc kéo cô lên xe.
Cửa xe đóng sầm lại.
Ông nhanh chóng ngồi lên xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Đối tượng xem mắt?”
Hoắc Minh Châu không phủ nhận, giọng nói của cô trở nên lạnh lùng: “Đúng thế! Người khá tốt! Cũng đã gặp Thước Thước, anh ấy có thể chấp nhận sự tồn tại của Thước Thước!”
Hầu kết của Lục Khiêm lăn lên lăn xuống.
Với thân phận của ông, nếu lúc trước có người nói với ông rằng con ông sẽ gọi người đàn ông khác là bố, thì quả thật là một trò cười, thế nhưng bây giờ chuyện này lại có khả năng sẽ xảy ra.