Chương 688
Có lẽ vào đêm khuya, trái tim người ta cũng mềm yếu hơn, cho nên bình thường những chuyện gì không hài lòng hay không muốn nhắc đến, họ đều có thể dễ dàng chia sẻ.
“Do anh!” Hoắc Minh khàn giọng nói.
“Ôn Noãn, đừng trách anh có được không! Sau này anh luôn tốt với em!”
…
Anh không nhịn được kéo cô lại gần hơn, ôm cô thật chặt.
Anh mất cô đã quá lâu.
Dù sao anh vẫn làm với cô, thực ra ngoại trừ nhu cầu sinh lý, còn có một nguyên nhân khác, là anh thực sự muốn chứng minh cô còn thuộc về anh.
Đêm còn dài…
Hoắc Minh xoay người, lại lần nữa đoạt lấy Ôn Noãn.
Mấy ngày tiếp theo, có lẽ vì bọn họ quá buông thả.
Nên Hoắc Minh phát sốt!
Ôn Noãn vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cô không chịu để anh tới gần, ép anh ở trong nhà tĩnh dưỡng.
Hoắc Minh không chịu nằm yên, bệnh nặng mà vẫn động tay động chân, Ôn Noãn hết cách với anh. Hơn nữa vì căn bệnh này, cô còn không dám gióng trống khua chiêng dẫn anh tới bệnh viện, chỉ gọi bác sĩ gia đình tới.
Thứ hai, bà Hoắc gọi điện tới mời cô đi uống trà.
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô đẩy cửa phòng sách ra, Hoắc Minh đang dựa vào trên sô pha đọc tài liệu.
Anh mặc một chiếc áo lông màu trắng, phía dưới mặc quần màu xám rộng rãi, cả người toát lên khí chất lười biếng khi ở nhà.
Ôn Noãn đi qua sờ trán anh.
Còn may, không phải rất nóng.
Hoắc Minh kéo tay cô xuống, nhìn cách cô ăn mặc rồi cười nhẹ: “Muốn ra ngoài sao?”
Ôn Noãn ừ một tiếng: “Mẹ gọi em qua đó một chuyến!”
Ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên tài liệu, hừ nhẹ: “Vậy em định ném người bệnh tự sinh tự diệt trong nhà hả? Bà Hoắc… Em hưởng thụ xong rồi không muốn phụ trách sao?”
Ôn Noãn dịu dàng nói: “Buổi chiều em sẽ về sớm!”
Anh không hé răng.
Ôn Noãn hôn anh một cái: “Như vậy được chưa?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, hơn nửa ngày mới từ từ nói: “Được thôi! Buổi tối anh muốn ăn cháo gà xé!”
Ôn Noãn đồng ý.
Cô ngồi xe đến nhà họ Hoắc, xuống xe đi vào bên trong mới phát hiện ra ngoại trừ bà Hoắc thì trong nhà không còn ai, vì thế cô hỏi: “Minh Châu đâu?”
Bà Hoắc mỉm cười: “Con bé đưa Thước Thước ra ngoài chơi!”
Bà đưa Ôn Noãn lên lầu hai, vào phòng sinh hoạt trong phòng ngủ chính.
Đi đến một chỗ riêng tư như vậy, Ôn Noãn biết bà muốn nói đôi lời với cô nhưng lại không muốn để người hầu trong nhà nghe thấy.