Chương 7: Hôm nay chúng ta cùng đến Cục Dân Chính

"Ha!" Mễ Gia đứng bên cạnh Hoắc Lăng Trầm cười lạnh một tiếng, trào phúng nói, "Thật sự tôi thấy cô vì ngu ngốc đến nỗi muốn mất mặt luôn ấy, toàn bộ Thượng Dương Quốc Tế, đều là của Hoắc tổng đấy có được không?"

Trịnh Hiểu Kha bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cũng gật gật đầu theo.

Nhã Tuyền à, lần này tớ phải giúp cậu thế nào đây? Cậu cứ đi chọc Hoắc Thiếu hoài như vậy, sao tớ bênh cậu cho được đây? Chỉ sợ lấy toàn mạng của tớ cũng không đổi được cái mạng của cậu đâu.

Niên Nhã Tuyền nhìn thoáng qua lầu năm xa hoa cao cấp, trên mặt hiện ra nụ cười ngây ngô. Cho nên, cô chính là bà chủ của nơi này?

Ha ha ha ha ha ha.

Hầu như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần thâm niên để nhìn Niên Nhã Tuyền đang đứng đó cười ngớ ngẩn, có thể kết luận rằng đầu óc của cô tuyệt đối không giống với đầu óc của một con người bình thường.

Đương nhiên, ngoại trừ Trọng Hải Trình..

Cậu ta có thể hiểu được, Niên Nhã Tuyền giờ phút này đang phản ứng lại khi biết mình là vợ của ông chủ Thượng Dương Quốc Tế. Nhưng mà, cô cũng không vui đến mức điên thật, còn có thể tính là tương đối bình tĩnh.

Hàn Huệ Minh cảm giác hôm nay Niên Nhã Tuyền nhất định là đã bị mấy thứ bẩn thỉu nhập vào cơ thể rồi, cúi người một cái dùng sức, dứt khoát khiêng Niên Nhã Tuyền lên vai mình.

Một trận trời đất quay cuồng kéo đến, kéo dòng suy nghĩ của Niên Nhã Tuyền lại, "A.. Hàn Huệ Minh, cậu khiêng tớ làm gì! Thả tớ xuống! Đồ đàn ông thối tha chết bầm này, anh ta dựa vào đâu mà nói tớ như vậy chứ.. Huhuhu."

Câu nói phía sau của cô ý muốn nói là, Hoắc Lăng Trầm, tôi và anh ly hôn chắc rồi, còn không tranh thủ thời gian ký tên cho tôi! Bằng không thì bây giờ đi Cục Dân Chính luôn cũng được!

Nhưng mà, những gì cô muốn nói, đều bị Hàn Huệ Minh và Trịnh Hiểu Kha chạy tới phối hợp bịt mồm cô lại. Không chỉ như thế, Trịnh Hiểu Kha còn cười làm lành với Hoắc Lăng Trầm, "Hoắc tổng, rất xin lỗi, bạn của tôi hôm nay uống nhầm thuốc, thật xin lỗi, chúng tôi di ngay bây giờ!

Càng khiến cô tức giận hơn nữa chính là, ngay cả Lâm Uyển Oánh với Thư Trạch Nam cũng trầm giọng nói xin lỗi Hoắc Lăng Trầm," Hoắc tổng, thật xin lỗi, chúng tôi lập tức đi ngay bây giờ! Thật sự rất xin lỗi! "

Không để ý đến ánh mắt của người qua đường, Hàn Huệ Minh một hơi khiêng Niên Nhã Tuyền đến bãi đậu xe dưới đất, đặt bên cạnh chiếc Mercedes của mình. Thật lâu sau mới thở hổn hển phì phò mở miệng," Chúng ta bây giờ! Lập tức tống Niên Ca vào bệnh viện! Bệnh viện tâm thần! Nhất định phải tìm.. Phù.. Viện trưởng!

"Bốp!" Niên Nhã Tuyền chịu đựng đầu váng mắt hoa, nhảy dựng lên cho Hàn Huệ Minh một bạt tai, "Tống cậu vào bệnh viện mới đúng ấy!"

Trịnh Hiểu Kha giữ chặt cô gái đang vùng vẫy giữ dội lại, "Lần này tớ đồng ý với Huệ Minh Nhi, Nhã Tuyền, hôm nay cậu bị gì ấy nhỉ, lần này cậu chơi lớn rồi đấy! Là Hoắc Thiếu chứ phải!" Nói xong, còn khoa trương chắp tay trước ngực, nhìn lên trời tự lẩm bẩm, "Ông trời phù hộ, đừng để Hoắc Thiếu đuổi gϊếŧ chúng con!"

Năm Nhã Tuyền tựa vào bên xe, đỡ trán, "Bây giờ tớ muốn về nhà, chiều nay tớ không đi học đâu!"

"Lại trốn học?" Thư Trạch Nam không đồng ý nhíu mày. Nhắc tới cũng tâm tắc, quen với Niên Nhã Tuyền lâu như vậy, vì sao còn chưa hun đúc cô thành một học sinh chăm ngoan với? Không phải có câu nói "Gần son thì đỏ gần mực thì đen" sao?

Mở cửa xe của Hàn Huệ Minh ra, ngồi vào ghế lái, thoải mái thừa nhận, "Uh, trốn học! Lão Hàn, xe của cậu.. Thôi bỏ đi, Hiểu Kha, tớ mượn xe của cậu dùng một lúc!"

Hàn Huệ Minh có khoảng hơn trăm vạn chiếc xe, Trịnh Hiểu Kha thì cũng có khoảng hơn ba mươi vạn xe con thôi, thôi thì cô cứ dùng xe của Hiểu Kha vậy!

Trịnh Hiểu Kha đưa chìa khóa xe, không yên lòng nhìn cô, "Niên Ca, cậu xác định không đi bệnh viện sao?"

Niên Nhã Tuyền thở dài một hơi, cô phải giải thích với họ thế nào đây, chuyện Hoắc Lăng Trầm là chồng cô ấy? Lúc này nếu như nói ra, sợ rằng sẽ bị mấy người bọn họ vác đến bệnh viện tâm thần mất?

"Tớ không sao, vừa nãy tức quá thôi, yên tâm đi, Hoắc Lăng Trầm cũng không rảnh đi gây chuyện đâu." Bây giờ cô phải chạy về, tìm Hoắc Lăng Trầm ba mặt một lời yêu cầu ly hôn.

Từ chỗ Trác quản gia lấy số điện thoại của hắn: Hoắc Lăng Trầm, ly hôn, tôi cho anh thêm thời gian một ngày, anh nhất định phải quay về làm xong đơn ly hôn cho tôi!

Không được, khẩu khí không thể cứng như vậy, dù sao chuyện hôm nay, cũng đã liên lụy đến mấy đứa đồng bọn của cô. Xóa hết rồi nhập lại lần nữa: Hoắc tổng, làm phiền anh bỏ qua cho mấy đứa bạn của tôi, chuyện hôm nay rất xin lỗi anh, tôi sẽ mau chóng ly hôn, nếu như anh có thời gian, hôm nay chúng ta cùng đi đến Cục Dân Chính.

Cũng không được.. Hôm nay cô cũng rất tức đấy được không? Chuyện hôm nay, không trách cô được, vì sao cô phải khép nép với hắn ta cơ chứ.

Xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Trác quản gia xin số điện thoại của Trọng Hải Trình, tìm ý trước rồi tính sau.

Lúc Trọng Hải Trình nhận điện thoại của Niên Nhã Tuyền, Hoắc Lăng Trầm cũng vừa tạm biệt Mễ Gia, Hoắc Lăng Trầm bảo cậu ta đưa Mễ Gia về, kết nối vào tai nghe Bluetooth, "Alo, Xin chào."

"Xin chào, trợ lý Trọng, là tôi, Niên Nhã Tuyền."

Trọng Hải Trình nhìn thoáng qua người phụ nữ bên ghế phụ lái, "À, Phu nhân, Xin chào!"

Cậu ta gọi như vậy, quả nhiên đã hấp dẫn được sự chú ý của Mễ Gia.

Bên kia điện thoại, Niên Nhã Tuyền vội vàng nói, "Không phải, tôi sắp không phải nữa rồi, trợ lý Trọng cậu vẫn đừng nên gọi tôi như vậy!"

"Ặc.. Dù sao chuyện của cô và Hoắc Thiếu vẫn chưa quyết định mà, nên lễ nghĩa cấp bậc là không thể thiếu."

".. Được thôi, tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh ta.. Có bảo cậu đi xử lý tôi hay không, hay là bạn của tôi thì sao?

Trọng Hải Trình nhớ tới Hoắc Thiếu dặn dò lúc sau cùng, thành thật trả lời," Không có, Hoắc tổng chỉ bảo tôi đưa Mễ tiểu thư về. "Với cả điều tra cô.

Kỳ thật, cậu ấy cũng cảm thấy rất kỳ quái. Theo bình thường mà nói, Hoắc Thiếu đυ.ng phải những người phụ nữ đáng ghét như giống phu nhân vậy, tuyệt đối sẽ bảo cậu ta đi xử lý ngay, thế mà lần này chỉ bảo đi điều tra Niên Nhã Tuyền.

Chẳng lẽ đây chính là mị lực của phu nhân à? Hoắc tổng có suy nghĩ không bình thường với phu nhân sao?

Dù sao anh hùng cũng khó mà qua được ải mỹ nhân! Dáng dấp của phu nhân cũng tương đối xinh đẹp, dù cho chỉ trang điểm sơ sài, cũng vẫn tươi mát thoát tục như thường! Hoắc tổng thích phu nhân, cũng là chuyện bình thường.

Niên Nhã Tuyền thở dài một hơi, có điều vì không muốn gây thêm phiền phức cho Trọng Hải Trình," Tí nữa cậu có thể cho tôi địa chỉ của công ty không? "

Cô cảm thấy vẫn là mình tự đi tìm Hoắc Lăng Trầm bàn về ly hôn thì vẫn tốt hơn.

Sau khi Trọng Hải Trình đồng ý, Niên Nhã Tuyền còn nói thêm, cậu cứ xem như là không biết tôi đi, tránh cho Hoắc Lăng Trầm gây phiền phức cho cậu." Dù sao con người Hoắc Lăng Trầm nhỏ mọn như vậy, ngay cả một cô gái như cô cũng không buông tha, nếu như để hắn biết Trọng Hải Trình bao che cô, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Trọng Hải Trình.

"Chuyện này.." Trọng Hải Trình muốn cự tuyệt.

Niên Nhã Tuyền cũng đã sớm biết cậu ta cũng không phải dạng dễ nói chuyện, cô mỉm cười, "Trợ lý Trọng, nếu như điều kiện này mà cậu cũng không đồng ý với tôi, thì tôi không ly hôn nữa, hôm nào lấy thân phận Hoắc phu nhân nói với Hoắc tổng, là cậu đề nghị tôi che giấu thân phận của mình."

"Phu.."

"Xin lỗi trợ lý Trọng nhé, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi mà, sau này có dịp mời cậu ăn cơm!" Niên Nhã Tuyền sẽ nhớ rõ "Ân tình" này của cậu ấy!

Aiyo! Trọng Hải Trình rất bất đắc dĩ, cô gái nhỏ cũng chỉ là cô gái nhỏ mà thôi, chút chuyện nhỏ mà cũng đòi uy hϊếp người khác.

Một cô gái đáng yêu, một tổng giám đốc lạnh lùng vô tình.. Hẳn là sẽ thích nhỉ? Vì không để tổng giám đốc bỏ lỡ viên châu báu Niên Nhã Tuyền này, cậu ta cảm thấy mình cần phải trợ công một chút gì đó mới được!

Nói chuyện xong, Mễ Gia bên kia đè nén nội tâm xuống không kịp chờ đợi, ra vẻ không quan trọng hỏi,"Trợ lý Trọng, vợ của Hoắc tổng à? Tên gì? Thiên kim nhà nào?