Ơ! Rõ ràng vừa rồi vẫn còn đang nói chuyện cơ mà?
Cô gọi lại cho Trịnh Hiểu Kha, sau đó là Thư Trạch Nam, cuối cùng là Lâm Uyển Oánh, "F**, ba người này bị làm sao thế, ai nấy đều tắt máy hết rồi?" Niên Nhã Tuyền thật sự rất tức giận. Nhưng cô vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mắt đều là hàng hàng bia mộ, sợ tới mức liên tục niệm A di đà phật.
Vào giờ phút này, mấy người bạn tốt mà Niên Nhã Tuyền vừa gọi điện thoại toàn bộ bị đưa tới một khách sạn. Mấy người mặc đồ đen sau khi tịch thu di động của bọn họ liền nhốt bọn họ vào trong phòng.
Cũng may trên bàn ăn có vô số các món ngon, bọn họ không ai nghĩ đến tình cảnh của Niên Nhã Tuyền, vài người còn thoải mái ngồi ăn ngon lành..
Niên Nhã Tuyền ngây người trong nghĩa trang hơn mười phút, lại còn không gọi được chiếc xe nào, cô sợ tới độ sắp khóc đến nơi. Cô lùi lại, ngồi dưới một gốc cây, tiếp tục gọi điện thoại cho mấy người kia. Nhưng ở đây tín hiệu không tốt, cô thử gọi rất nhiều lần rồi mà vẫn không thể kết nối.
Không biết kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì mà kiếp này lại gả cho cái tên Hoắc Lăng Trầm biếи ŧɦái này không biết?
"Các vị liệt sĩ, các vị anh hùng, tôi vô tình mạo phạm, cũng vô tình quấy rầy, cầu mong các vị đừng có lại đây.. A di đà phật, A di đà phật.."
"Trịnh Hiểu Kha, Lâm Uyển Oánh, Hàn Huệ Minh, Thư Trạch Nam, tôi mà về được sẽ lập tức tuyệt giao với mấy người! A di đà phật."
"Hoắc Lăng Trầm, đắng đời anh FA hai mươi tám năm, không, đáng đời anh FA hai mươi lăm năm mới đúng.. A di đà phật."
Được rồi được rồi, cô không thể không lấy di động ra gọi cho Hoắc Lăng Trầm.
Vì tín hiệu không tốt, gọi điện thoại cho Hoắc Lăng Trầm hơn mười lần mới kết nối được, "Hoắc Lăng Trầm, tôi biết sai rồi, anh cho tôi về đi.. Tít.. Đô đô đô đô.." Di động không có tín hiệu nên tự động kết thúc cuộc gọi.
Niên Nhã Tuyền thật sự sắp điên rồi!
Cô chưa từng gặp qua người nào nhẫn tâm như Hoắc Lăng Trầm, cô muốn ly hôn anh không đồng ý, cô muốn xin nghỉ không đi học anh cũng không đồng ý.. Dù sao trong mắt anh, cô làm gì cũng đều sai! Anh dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy!
Nghĩ đến đây, Niên Nhã Tuyền bật khóc..
Trong đêm tối, âm thanh nức nở của cô càng rõ ràng. Nghĩa trang liệt sĩ lúc đêm khuya rất yên tĩnh. Nghe tiếng khóc oán hận của cô gái, người trông nom nghĩa trang sợ tới mức không dám tới gần.
Có người đứng trước mặt cô khi nào cô cũng không phát hiện ra.
Lúc cô lau nước mắt chuẩn bị đứng lên, muốn tự mình đi ra ngoài mới phát hiện có người đứng trước mặt. "A --" tiếng thét chói tai vang vọng trong liệt sĩ nghĩa trang một lúc lâu.
Anh rất nhanh đỡ được cả người mềm nhũn của cô, ôm cô tới chỗ vừa rồi.
Niên Nhã Tuyền thấy rõ người đó là ai, nước mắt càng rơi càng nhiều, "Anh buông ra, anh không phải nói là mặc kệ tôi hay sao?" Hu hu u u u, cô chưa từng gặp qua người nào đáng ghét như vậy!
Kỳ thật số lần cô gái này khóc trước mặt Hoắc Lăng Trầm không ít, mười lần thì có chín lần là vì anh cự tuyệt không chút lưu tình nên cô mới khóc.
Nhưng anh nhìn thấy nước mắt của người phụ nữ khác chỉ thấy phiền não vô cùng, chỉ hận không thể ném bọn họ ra thật xa! Mà hiện tại lại không giống, nhìn thấy cô gái trong ngực khóc không thành tiếng, anh cũng không hiểu vì sao bản lại cảm thấy không thoải mái.
Có lẽ là bởi vì chỉ mới gặp nhau có mấy lần, cô chưa từng khóc ở trước mặt anh. Dù anh có sai người ném cô xuống biển lớn trong đêm đen vô tận, cô cũng không chảy một giọt nước mắt, ngược lại càng áp bức càng can đảm.
Anh muốn an ủi cô, nhưng lại không biết an ủi người khác như thế nào, ngượng ngùng nói, "Em.. nếu em ngừng khóc, tôi lập tức đưa em ra khỏi đây ngay bây giờ."
Niên Nhã Tuyền đang nức nở liền dừng ngay lại, ánh mắt và chóp mũi đỏ bừng trừng anh. Nhưng nghĩ lại, cô còn muốn anh giúp mình ra khỏi chỗ này, lại cụp mắt xuống. Cứ thế mới một lát thôi mà đổi mấy lần biểu tình trên mặt.
Ánh mắt anh dịu dàng hẳn đi, anh chưa từng gặp qua cô gái nào đáng yêu như vậy..
Anh điều chỉnh lại cảm xúc một chút, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng cất lên: "Bây giờ có phải là đang nghĩ về nhà sẽ chỉnh tôi như thế nào không?"
Sao anh biết được? Niên Nhã Tuyền đang nghẹn ngào bỗng kinh ngạc, vội vàng phủ nhận: "Nào có.. chúng ta có thể về nhanh một chút được không?"
Ở đây bốn phía đều âm u, cô không dám nhìn về hướng khác.
Ngược lại anh rất bình bĩnh: "Ngày mai có đi học không?" Anh thật sự không biết nơi này có cái gì phải sợ, vì sao lại dọa cô thành bộ dạng như vậy.
"Ừm, đi học đi học!" Đương nhiên đi, có nghĩ cô cũng không muốn đến nơi này thêm một lần nào nữa.
Khu biệt thự Đông Phổ
Vừa vào đến nhà, Niên Nhã Tuyền chạy như bay về trong phòng mình, trực tiếp vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Lúc ở nghĩa trang, khắp người cô toàn là mồ hôi lạnh.
Khi chuẩn bị đi ngủ, Niên Nhã Tuyền gửi tin nhắn vào nhóm chat trên Weixin của bọn họ: "Tuyệt giao, tôi phải tuyệt giao với mấy người"
Mấy người vừa mới được thả ra ai nấy cầm vào điện thoại đều thấy những tin nhắn như thế của Niên Nhã Tuyền. Bọn họ đều không biết có chuyện gì xảy ra, nhắn tin hỏi cô bị làm sao vậy.
Hơn nữa lúc Hàn Huệ Minh gọi điện cho Niên Nhã Tuyền, Lâm Uyển Oánh chợt phát hiện trạng thái cô đăng trên vòng bạn bè, "Giờ khắc này, toàn bộ thế giới đều bỏ rơi tôi!"
Điện thoại mới vừa kết nối, Hàn Huệ Minh đã bô bô nói liền một mạch: "Niên Ca cậu làm sao vậy? Buổi tối hôm nay chúng tôi mấy được một đám vệ sĩ mời ăn cơm, ăn vô cùng ngon miệng. Di động đều bị bọn họ thu lại, chúng tôi cũng vừa mới được trả, cậu có chuyện gì sao?"
Được một đám vệ sĩ mời ăn cơm? Lại còn đúng lúc cô bị đưa đến nghĩa trang? Cô trở về bọn họ cũng được thả ra.. Trăm phần trăm là Hoắc Lăng Trầm giở trò quỷ quái!
"À, tôi không sao. Tôi chuẩn bị ngủ, các cậu vẫn ổn chứ?"
"Chúng tôi không sao, cũng không biết bỗng nhiên ai lại mời tụi này ăn một bữa tiệc lớn, vốn nghĩ muốn gọi điện thoại khoe với cậu, nhưng di động bị thu mất!" Hàn Huệ Minh nói đùa.
Nói đùa! Loại chuyện như thế này ai lại dám gọi cho Niên Nhã Tuyền, ai biết đám người kia tốt hay xấu!
Đến bây giờ bọn họ còn không hiểu ra sao. Vì sao được mời ăn tiệc, còn phải ăn như thế!
Niên Nhã Tuyền không có tâm trạng nói nhiều, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, giống như có chớp. Cô xuống giường, kéo rèm ra, "Các cậu về sớm chút, hình như sắp mưa!"
"Được, mai gặp rồi nói sau"
Hơn một giờ sáng, bên ngoài mưa rất to, có cả sấm chớp. Chớp lóe lên, cả phòng của cô cũng sáng lên. Ngay sau đó là tiếng sấm rền.
Bình thường Niên Nhã Tuyền không sợ kiểu thời tiết này, nhưng buổi tối hôm nay cô mới bị dọa ở nghĩa trang liệt sĩ..
Cô lăn qua lăn lại nhưng không dám ngủ đành cầm điện thoại lướt weibo. Mưa càng lúc càng to, sấm chớp không ngừng.
Thật khéo lúc cô lướt weibo lại đọc trúng một câu chuyện, minh hôn* gì gì đó. Ảnh trên đó vô cùng khủng bố, vừa có quan tài vừa có cô dâu..
*Minh hôn: Một tập tục của những người nhà giàu có mê tín ở Trung Quốc. Người nhà sẽ mua một cô dâu còn sống về kết hôn với người vừa chết trong nhà họ.
Cô nhịn xuống tiếng thét chói tai sắp phát ra, ngồi dậy, nhìn phòng ngủ to lớn của mình.
Cô hít sâu vài hơi, tim mới đập bình thường lại. Cô bỗng nhiên nhớ ra, Hoắc Lăng Trầm đang ở phòng bên cạnh.
Lúc này chắc anh cũng đang ngủ rồi nhỉ?
Anh ta dựa vào cái gì mà làm cho cô sợ hãi, còn mình thì lại ngủ ngon lành như vậy. Không được! Không công bằng!
Nghĩ đến đây, cô ôm gối bước từ trên giường xuống.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng. Hành lang không bật đèn nên cô phải quay về lấy điện thoại. Cô bật đèn flash, đi tới cửa phòng của Hoắc Lăng Trầm mới tắt đi.
Vừa tới nơi, cửa phòng đột nhiên mở ra.