Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 39: Tiết của tôi em nhất định phải đến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảm nhận được cô đang dao động, anh lại thả thêm sợi dây dài, "Vừa rồi tôi nói, vấn đề lớn nhất xuất hiện trong cuộc hôn nhân của chúng ta lúc trước đều tại tôi, em không sai, cho tôi thời gian, tôi sẽ bù đắp cho em. Thời gian sau này, em cũng có quyền lựa chọn có sống cùng tôi hay không, yêu cầu duy nhất của tôi chính là em không được phản bội hôn nhân."

Cô nuốt một ngụm nước bọt, "Vậy trong lúc đó nếu tôi.." Cô đột nhiên dừng lại, "Nếu anh thích người khác thì sao?"

Anh nhìn cô thật sâu một lúc, "Tôi sẽ không cho em cơ hội thích người khác." Nghe cô nói như vậy, hắn mới biết được trước đó cô với hắn cô muốn ly hôn, là do cô thích người khác, xem ra đều là giả.

"Bộp!" Ngọn lửa nhỏ trong lòng cô bị bóp tắt.

Không đúng, vẫn không đúng, luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng Niên Nhã Tuyền mơ hồ nghĩ mãi cũng nghĩ không ra đến cùng là không đúng chỗ nào.

Cô mang một mặt mờ mịt, vẻ đáng yêu của thiếu nữ khi muốn nói mà không biết nên nói gì, còn có đôi môi đỏ mọng kia có chút mấp mấy bởi vì muốn nói lại thôi, khiến anh lại nhịn không được trực tiếp cúi đầu xuống..

Cô rốt cuộc cũng biết là không đúng chỗ nào! Dùng sức đẩy người đang hôn mình ra, "Anh cứ hôn tôi làm gì!"

Vừa rồi anh hôn cô! Chính là sau khi hôn xong, cô bắt đầu bị hồ đồ, bị anh ta dụ sắc thành công!

"Tôi hôn vợ tôi thì có lỗi sao?" Hắn lại bàn đến quan hệ vợ chồng.

"Đương nhiên là sai rồi! Đừng quên, tôi hôn anh một cái, anh chẳng những muốn ném tôi ra khỏi cửa hàng, còn muốn ném tôi xuống biển, cuối cùng còn cho người đem tôi đi chôn sống!" Cô tức giận lên án! Trong đó xen lẫn mấy phần ủy khuất của cô gái nhỏ.

"..."

Phụ nữ nào cũng đều thích lôi chuyện cũ ra nói như vậy sao?

"Từ lúc tôi muốn đuổi em ra khỏi cửa hàng kia, em nên nói cho tôi biết em là vợ tôi!" Nếu như lúc ấy anh biết cô gái vừa đáng yêu lại cá tính như vậy là vợ anh, anh chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Yo.. Còn đẩy lỗi sang cho cô?

"Nhưng mà, sau khi anh biết tôi là vợ anh, thì anh liền kính thưa các loại quản lý quản tôi, coi tôi như là con gái anh không bằng vậy!" Thậm chí còn nhốt cô trong biệt thự mấy ngày liền!

Đối với chuyện này Hoắc Lăng Trầm kiên quyết sẽ không lui bước, "Em ở trường học không lo học hành cho tử tế, tôi nhất định phải quản!"

Xì.. Trong không khí lan tràn vẻ mờ ám, bốn mắt nhìn nhau, va chạm nhẹ nhàng giữa hai người, "Nhưng mà anh quản hơi bị nhiều rồi đấy! Đại thúc ạ!"

Lại còn gọi anh là đại thúc? Khóe môi Hoắc Lăng Trầm cứng đờ, sắc mặt lạnh đi mấy phần.

Anh cũng chỉ lớn hơn cô bảy tuổi có được không?

Ánh mắt anh tĩnh mịch đột độ, lại sắc bén, tiến lên một bước, Niên Nhã Tuyền lập tức lui lại một bước, làm ra tư thế phòng hộ, "Anh, tôi cảnh cáo anh, nếu anh lại gần tôi, tôi sẽ không khách khí đâu!"

"Không khách khí? Tôi muốn xem xem em không khách khí với tôi thế nào!" Hoắc Lăng Trầm dùng sức một cái, trong tiếng kinh hô của Niên Nhã Tuyền, đẩy cô lên bàn làm việc sau lưng.

Tư thế hết sức mập mờ.. Niên Nhã Tuyền cứng ngắc giật giật cánh tay, "Thả tôi ra!"

"Chiều nay đi học! Tiết học của tôi em nhất định phải có mặt! 3h30 học tài chính quốc tế, địa điểm lớp học em đã biết, nếu như tôi không thấy em.." Bàn tay anh bóp một cái bên hông cô cảnh cáo.

Niên Nhã Tuyền vừa đau vừa thẹn, "Anh.. Anh, anh thả tôi ra trước đã!"

Cho tới tận bây giờ chưa có người nào đối xử với cô như thế, lão đại thúc này vừa già lại bén, đã hai ba lần động tay động chân làm loạn rồi!

Hắn tốt nhất là thành thật một chút, bằng không ngày nào đó thừa dịp hắn ngủ, cô nhất định phải chặt đứt "công cụ hành nghề" của hắn!

Cô phồng mang trọn má, xem ra cô tức giận không hề nhẹ, Hoắc lăng Trầm lúc này mới buông cô ra.

Trịnh Phi tự mình đưa cô về khu biệt thự Đông Phổ, đưa hành lý của cô giao cho dì Lưu xong mới rời đi. Trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở cô gái vẫn còn đang phụng phịu, "Phu nhân, tổng giám đốc nói rằng ba giờ rưỡi chiều nay ngài ấy muốn thấy cô đúng giờ có mặt trong phòng học."

Câu nói này khơi dậy máu phản trong cô, hắn muốn thấy cô, cô càng không cho hắn thấy!

Vừa đúng ba giờ rưỡi chiều, Hoắc Lăng Trầm đúng giờ xuất hiện ở phòng truyền thông đang có cả ngàn người chen lấn lúc nhúc. Thừa dịp trong lúc nói chuyện, nhìn lướt qua tất cả mọi người, xác định không có người anh muốn thấy, toàn bộ sắc mặt u ám đi ba phần.

Lần này coi như anh sai lầm, là anh thật sự nghĩ Niên Nhã Tuyền quá ngoan!

Hơn sáu giờ chạng vạng tối, Niên Nhã Tuyền được tìm thấy ở một cửa hàng đồ ngọt, lúc hai tên bảo tiêu xuất hiện, cô đang nhắn tin Wechat khoác lác với Hàn Huệ Minh.

"Phu nhân, tiên sinh bảo chúng tôi tới đón ngài về."

Niên Nhã Tuyền không có ý định để ý tới bọn họ, tiếp tục gõ chữ trên di động.

Hai tên bảo tiêu nhìn nhau một cái, một người khác thuyết phục, "Phu nhân, Hoắc tổng nói, nếu ngài không chịu ra, chúng tôi có gánh có vác cũng phải khiêng ngài ra cho bằng được!"

"Vậy mấy người cứ thử xem!" Niên Nhã Tuyền cà lơ phất phơ trả lời một câu.

Có lẽ Hoắc lăng Trầm biết rất khó giải quyết cô, một tên bảo tiêu trong đó, từ trong túi lấy ra một thứ, đặt ở trước mặt Niên Nhã Tuyền. Đó là hai bản giấy chứng nhận, một giấy chứng nhận đai đen Quyền đạo bảy đẳng, một đai đen tám đẳng.

* * * Niên Nhã Tuyền nhét một ngụm đồ ngọt cuối cùng vào trong miệng, rất thức thời đứng đậy, đi theo hai tên bảo tiêu ra khỏi cửa hàng đồ ngọt.

Mẹ nó chứ, Hoắc Lăng Trầm từ đâu tìm được hai Quyền đạo đại sư? Làm cho một người từng học võ được mười năm như cô, trong nháy mắt biến thành con kiến nhỏ.

Đế Tước quen thuộc dừng ở phía bên đường đối diện, Niên Nhã Tuyền vừa mở cửa xe liền thấy một nam nhân ngồi trên ghế sau xe, nhắm mắt dưỡng thần dường như không cảm giác được cô mở vừa cửa xe.

Ngồi lên xe, hai bảo tiêu đại sư một người ngồi trên ghế lái, một người ngồi trên ghế phụ lại.

Xe khởi động, rất nhanh đã rời khỏi nội thành.

Càng chạy càng không thích hợp, đây không phải là đường về nhà, nhà ở Đông khu, bây giờ giống như là đang chạy về hướng tây, "Chúng ta đi đâu vậy?"

Đáp lại cô chính là một mảng trầm mặc.

Cúp tiết của Hoắc Lăng Trầm, nói không sợ là giả, giờ phút này sắc trời bên ngoài càng lúc càng đen, càng lúc càng lệch hơn so với nơi nên đến, tim cô đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài.

Có phải là lại chuẩn bị tìm một chỗ không người chôn sống cô nữa không?

Trong nỗi dày vò vô tận, xe rốt cục cũng ngừng lại, bảo tiêu dẫn đầu xuống xe, Niên Nhã Tuyền ngồi yên bất động.

Cô có vẻ như thấy được.. Bia mộ?

Cửa xe bên cạnh cô bị mở ra, Niên Nhã Tuyền được bảo tiêu mời xuống xe.

Thừa dịp có đèn xe quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh, Á đù! Hoắc Lăng Trầm nửa đêm nửa hôm đưa cô tới nghĩa trang làm gì?

Ngay lúc toàn thân cô đều nổi hết da gà lên, hai bảo tiêu về lại trên xe.

"Này, mấy người có ý gì!" Niên Nhã Tuyền mở cửa xe mà lại mở không ra, vỗ vỗ cửa sổ.

Cửa kính ghế sau xe được mở ra, lộ ra bản mặt u ám của Hoắc Lăng Trầm, "Nơi này là nghĩa trang liệt sĩ, đối mặt với các anh em liệt sĩ, ở đây suy nghĩ lại hành vi của em!"

Ở đây suy nghĩ lại?

Cô rất sợ đêm tối có được không? Ở một mình trong biệt thự đã đủ sợ rồi, bây giờ còn phải ở một mình trong nghĩa trang sao? Nỗi sợ hãi trong nháy mắt khiến cô căng thẳng lo sợ.

"Không, tôi.." Sợ vãi. Hai chữ không nói ra, Đế Tước vụt một cái nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang liệt sĩ.

* * *

Nhìn chiếc xe dần dần biến mất không thấy gì nữa, cô thật sự rất muốn chửi bậy! Cái này so với việc chôn sống cô còn kinh khủng hơn gấp ngàn lần?

Run rẩy lấy điện thoại di động trong túi ra, dưới tình huống tín hiệu không mấy tốt bấm gọi cho Hàn Huệ Minh, nhưng cứ như là bỏ đá xuống biển, điện thoại Hàn Huệ Minh thế mà lại tắt máy!
« Chương TrướcChương Tiếp »