- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
- Chương 162: Đầu cậu dát vàng hay gì
Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
Chương 162: Đầu cậu dát vàng hay gì
Lúc ấy Hoắc Lăng Trầm chỉ khen cô một câu, "Đúng thật là hiền huệ."
*hiền huệ: Vừa hiền lành vừa có trí tuệ
Nhưng không tới hai ngày sau Hoắc Lăng Trầm cho người đem một chiếc Maserati trị giá 7, 8 triệu NDT* tới, rốt cục thì Niên Nhã Tuyền cũng lĩnh ngộ được, trước mặt Hoắc Lăng Trầm, có một vài câu có muốn nói thì cũng phải uốn lưỡi bảy bảy bốn chín lần mới được..
*Khoảng 2.719.473.667.068 VNĐ. Ad sử dụng web chuyển tiền tệ (ad cũng không biết con số này đọc kiểu gì nữa)
Cô muốn tìm một chiếc xe vừa không quá phô trương nhưng lại đầy đủ tiện nghi, nhưng toàn bộ xe trong ga-ra, dường như cũng chỉ có chiếc Porsche Cayman* kia là đơn giản nhất.
*Theo ad tìm hiểu thì chiếc này gần 5 tỷ
Mở tủ lấy chìa khóa xe ra, sau đó leo lên chiếc Porsche Cayman chạy ra ngoài trang viên.
Lúc chạy đến Thượng Dương, quả nhiên cô là người đến sau cùng. Hàn Huệ Minh nhìn thấy cô, giơ màn hình điện thoại tới trước mặt cô, "Nhìn xem đi, trời lạnh như vậy, người anh em như tớ đây bỏ nệm ấm chăn êm ở nhà, đứng đây đợi cậu nữa tiếng đồng hồ, cậu cố ý đúng không!"
Thư Trạch Nam liếc cậu ta một cái, không chút khách khí vạch trần, "Người đứng đây đợi nửa tiếng đồng hồ là tớ với vợ tớ, cậu mới đến chắc được năm phút chưa không biết?"
Hàn Huệ Minh rụt tay lại, hung hăng bóp cổ Thư Trạch Nam, "Thấy sắc quên bạn, tớ muốn đồng vu quy tận với cậu."
Giữa bọn họ lúc nào cũng đều rất vui vẻ, Niên Nhã Tuyền cười rạng rỡ, "Này, cậu đừng có mà bắt nạt học bá?"
"Đúng vậy đấy, không bắt nạt được Niên Ca, thì quay sang bắt nạt học bá nhà tớ, Hàn Huệ Minh, lương tâm của cậu có cảm giác bị chó gặm không?" Lâm Uyển Oánh lôi Thư Trạch Nam từ trong tay Hàn Huệ Minh lại, đau lòng xoa xoa cổ cậu ta.
Mấy người khác trong đám đều cười đùa rộn rã.
Cùng Trịnh Hiểu Kha lượn hết một vòng, rốt cục cũng chọn được quà tặng cho bạn trai cô ấy. Lúc đi ngang qua quầy bán quần áo, hai cậu con trai ngoan ngoãn ngồi ở bên ngoài chơi game chờ, còn ba cô gái thì đi vào thử quần áo.
Niên Nhã Tuyền xưa nay không hề biết sức ảnh hưởng của Hoắc Lăng Trầm lại kinh khủng đến thế..
Hôm qua sau vụ bùng nổ chuyện Hoắc Lăng Trầm đã kết hôn, không ngừng lại ở đó, một ngọn sóng khác tiếp tục dâng lên. Đợt sóng gió lần này liên quan đến áo khoác lông trắng của cô, còn có đôi giày lười của cô nữa..
Trong tiệm bán quần áo, Niên Nhã Tuyền và Lâm Uyển Oánh đang giúp Trịnh Hiểu Kha chọn quần áo, trong lúc vô tình nhìn thấy mấy cô gái khác cũng đang mua hàng, họ nhờ nhân viên phục vụ giúp họ chọn quần áo màu trắng.
Thích mặc đồ màu trắng là chuyện rất thường tình, điều khiến Niên Nhã Tuyền chấn kinh chính là mấy câu trò chuyện giữa bọn họ,
"Cũng không chắc có phải Hoắc tổng thích con gái mặc áo lông trắng hay không, nhưng chắc chắn là không ghét, cái tớ mặc đây cũng không khác mấy so với cái áo của bà Hoắc, không chừng còn có thể khiến ngài ấy nhìn tớ một chút." (Chắc là trước đó Trầm Ca không thèm nhìn)
"Mấy cậu nhìn xem có phải vóc dáng của tớ cũng đâu khác với bà Hoắc bao nhiêu đâu đúng không, búi tóc cao tròn mặc áo lông trắng, đáng tiếc đôi giày lười đang thịnh hành của bà Hoắc không còn hàng nữa rồi, nếu có thể mua được đôi giày lười đó nữa, còn không phải đã biến thành bà Hoắc rồi sao?"
"Chậc chậc chậc, cũng không tự nhìn lại đứa nghèo kiết xác như cậu xem, còn muốn mua giày đang hot? Cậu có biết đôi giày lười của bà Hoắc có giá bao nhiêu đôla không?"
Niên Nhã Tuyền nháy nháy mắt, phải dùng đô la để tính à? Rốt cuộc đôi giày kia của cô đắt cỡ nào nhỉ?
Cô gái bị xem thường kia không phục hỏi lại, "Bao nhiêu đôla?"
"17.999! Đôla! Cậu mua được chắc?"
Không chỉ mỗi cô gái bị chế giễu ngậm mồm lại, ngay cả ba người Niên Nhã Tuyền Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh cũng đều cứng họng kinh ngạc.
Lâm Uyển Oánh vỗ ngực bộp bộp cố gắng an ủi trái tim đang sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, kích động nói thầm bên tai Niên Nhã Tuyền, "Không hổ là bà Hoắc của Hoắc tổng, một đôi giày hơn mười vạn nhân dân tệ, ông trời ơi!"
Niên Nhã Tuyền cũng bị chấn kinh đến sững sờ, hiện giờ mọi chi phí ăn mặc ngủ ở của cô, toàn bộ đều do Hoắc Lăng Trầm lo liệu. Cô cũng biết Hoắc Lăng Trầm chuẩn bị rất nhiều quần áo giày dép cho mình, bởi vì phòng chứa quần áo của cô trong trang viên còn không đủ đựng hết toàn bộ phục trang của cô..
Cô cũng đương nhiên biết mọi thứ Hoắc Lăng Trầm chuẩn bị cho cô đều là hàng hiệu, nhưng lại không ngờ rằng, tốt quý đến mức không hợp theo lẽ thường.. Một đôi giày hơn mười vạn, vậy thì mấy chục đôi giày khác nữa của cô thì sao!
Trịnh Hiểu Kha bỗng nhiên ôm Niên Nhã Tuyền vào ngực, áp mặt trên vai cô, không thèm để ý đến ánh mắt quái dị của mấy người nhân viên phục vụ, kích động nhảy nhót, "Niên Ca Niên Ca, khi nào quần áo giày dép của cậu mà không cần nữa, nhớ alo cho tớ đấy nhé? Đôi giày quý nhất của tớ cũng có hơn ba vạn, tớ hâm mộ cậu chết thôi!"
Niên Nhã Tuyền gật đầu lia lịa, thật sự cho tới tận bây giờ cô cũng không ngờ rằng, mình sẽ có ngày hôm nay. Nội bộ mấy thứ trong phòng quần áo, chắc phải hơn trăm vạn có thừa, thậm chí là hơn ngàn vạn.
Thực tế còn hơn thế nữa, Hoắc Lăng Trầm dựa theo sở thích của cô, nghĩ hết mọi cách bảo Trịnh Phi làm ra một món đồ chơi vừa cổ quái vừa quý báu đặt giữa phòng quần áo của cô.
Tất cả mọi thứ trong phòng quần áo của cô cộng lại, là một dãy số đếm mãi không hết, chỉ là những điều này Hoắc Lăng Trầm chưa từng nói với Niên Nhã Tuyền mà thôi..
Từ trong cửa hàng quần áo đi ra ngoài, Niên Nhã Tuyền cảm giác như mình vẫn đang lâng lâng trên đám mây nào đó, Hoắc Lăng Trầm thực sự đã làm rất nhiều vì cô, nhiều đến mức khiến cô không biết nên đáp lại như thế nào để xứng đáng với sự chiều chuộng hết mực của anh dành cho cô.
Mua sắm cũng được kha khá, Hàn Huệ Minh nhìn thấy một tiệm Salon Tóc, dứt khoát kéo Thư Trạch Nam cùng đi vào. Khi ba cô gái lần nữa bắt gặp Hàn Huệ Minh đang đi ra ngoài, xém chút thì bị sặc nước bọt chết!
Hàn Huệ Minh sau khi làm tóc xong tuyệt đối chính là ngôi sao sáng nhất trong cái tiệm đó! Không kể nam nữ già trẻ đều sẽ liếc mắt nhìn cậu một cái, bởi vì lúc này cậu thật sự rất cá tính..
Thư Trạch Nam tỏ vẻ ghét bỏ kéo dài khoảng cách với Hàn Huệ Minh, bản thân Hàn Huệ Minh lại không hề nhận ra ánh mắt quái dị của mọi người, dương dương đắc ý nhếch mắt đi về phía ba cô gái, còn ra vẻ kiêu ngạo sờ sờ mái tóc ngắn bóng bẩy mới tinh của mình.
"Này, ba vị đại mỹ nữ, tạo hình của tớ thế nào? Có phải là đẹp ngất ngây, cool ngầu lòi không?"
Một người to cao hơn hai mét, bước đi như một con hạc chễm chệ giữa bầy gà, rất xuất chúng. Giờ lại nhuộm tóc tám sắc cầu vồng! Từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, biến cái đầu thành cái hình tám cạnh. Tám cạnh này, đỏ cam vàng lục lam chàm tím trắng, chỉ thiếu mỗi màu đen..
Niên Nhã Tuyền cong khóe môi, "Đẹp ngây người, cool ngầu lòi, năm màu rực rỡ, thực sự rất đẹp!"
Trịnh Hiểu Kha, "Hàn Huệ Minh cậu có cần tớ hẹn Viện trưởng viện tâm thần giúp cậu không?"
Lâm Uyển Oánh chụp lấy Thư Trạch Nam rồi kéo cậu lại, "Cách xa học bá nhà tớ chút đi, khỏi mất công cậu làm hư cậu ấy!"
Hàn Huệ Minh ghét bỏ nhìn bốn người đối diện, "Không hiểu cái đẹp, sắp qua năm mới rồi, anh đây đi làm một kiểu tóc vui vẻ chút rộn ràng chút, về tới nhà ít ra cũng làm cho tâm trạng của bố già tốt lên đôi chút! Tâm tình bố tớ tốt lên rồi, ắt sẽ cho tớ nhiều tiền tiêu, quả đầu hơn một vạn này cũng không phải không có chỗ dùng."
Lâm Uyển Oánh đanh mặt lại, "Đầu cậu dát vàng hay gì? Hơn một vạn.."
Hàn Huệ Minh bất đắc dĩ chỉ chỉ Niên Nhã Tuyền, "Hỏi chồng cậu ấy đi hỏi sao cái thứ gì ở Thượng Dương cũng đắt vậy, cắt gội sấy thôi cũng đã mấy trăm rồi, có điều tớ đây là được nhà thiết kế mẫu tóc danh tiếng đích thân cắt sấy cho, cũng có thể hiểu được mắc do đâu."
Niên Nhã Tuyền nhắc nhở cậu ta, "Đừng có mà đắc ý, làm một quả đầu ngũ sắc lòe loẹt thế này, cẩn thận ngày ba mươi tết bố cậu đem cậu ra làm pháo hoa bắn bay mất!"
"Ha ha ha ha ha ha ha.." Mấy người khác bị câu nói của Niên Nhã Tuyền chọc cười ầm trời.
Hàn Huệ Minh có chút tâm kế, hướng về phía Niên Nhã Tuyền nhíu nhíu mày, "Không bằng cậu đi về cùng tớ đi?"
"Tớ đi về cùng cậu làm gì? Cùng với bố cậu đốt pháo tiễn cậu à?"
Hàn Huệ Minh lập tức chán chường, "Này này này, nói chuyện nghiêm túc có được không, cậu đi về cùng tớ, nể mặt chồng cậu, chắc chắn bố tớ sẽ tha cho tớ."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
- Chương 162: Đầu cậu dát vàng hay gì