Thậm chí cô không thương anh, anh cũng tiếp nhận, chỉ cần cô không chạy trốn khỏi anh.
Điều duy nhất làm cho anh ấy thất vọng tuyệt vọng... là cô buông tha mình.
Cố Bắc Từ đột nhiên cảm thấy từ đầu tới cuối mình chính là một đứa ngốc.
Cõi đời này có một người đàn ông ưu tú cưng chiều mình như vậy, mà cô từ chối tấm chân tình của anh, thậm chí vì đôi nam nữ đê tiện phá hủy sinh mạng!
Cố Bắc Từ không kiềm lòng được đưa tay vòng qua ôm lấy eo của người đàn ông, đem đầu vùi trong ngực anh.
"Thật xin lỗi, trước kia là em không đúng, sau này em sẽ cố gắng đối tốt với anh!
Em thật sự không thương Tưởng Ngọc Đường nữa, bây giờ đối với anh ta em chỉ hận thấu xương, anh có tin em không?"
Người đàn ông đứng căng cứng tại chỗ mất mấy giây, đôi mắt đen nhánh không che giấu được sự khϊếp sợ.
Anh không phải là không có chú ý tới sự thay đổi của cô, chẳng qua là anh vẫn không dám tin tưởng, may mắn như vậy lại thật sự rơi vào trên người anh…
Anh chậm rãi đưa tay ra, động tác cứng ngắc nhưng không thành thạo ôm lấy cô, cảm nhận được cô gái trong ngực không những không có bài xích, ngược lại càng ỷ lại ôm chặt lấy anh, người đàn ông mới từ từ nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng cô, không tiếng động an ủi.
Cách đó không xa dưới một cái cây.
Hứa Vận Nhi hai mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm một màn trước mặt này, cô ta ghen tị đến nỗi sắp nổi điên rồi!
Hôm nay thật là hết sức tệ hại, không chỉ không có phá hỏng mối quan hệ của tiện nhân Cố Bắc Từ cùng Hoắc thiếu, ngược lại còn là cho mối quan hệ của cô ta với dượng có chút bế tắc.
Trong ba năm qua, cô ta chưa từng bị đánh bại như vậy!
"Ting ting ting!"
Lúc này, điện thoại trong túi xách của Hứa Vận Nhi đột nhiên vang lên.
Cô ta bị dọa sợ đến biến sắc, vội vàng cầm lấy điện thoại ấn nút nhận nghe, sau đó xoay người rời đi, cô ta sợ Cố Bắc Từ cùng Hoắc Tư Triệt cách đó không xa nghe thấy.
"Này, Vận Nhi, em làm sao bây giờ mới nhận điện thoại của anh?"
Trong điện thoại di động truyền tới giọng nói của Tưởng Ngọc Đường, Hứa Vận Nhi thở phào nhẹ nhõm, phỏng đoán Tưởng Ngọc Đường gọi cho cô ta cũng là vì chuyện thử sức vai nữ thứ ba trong vở kịch “Thời gian đẹp nhất”.
Giọng cô ta lập tức mềm mỏng trả lời.
"Mới vừa rồi em ở trong nhà vệ sinh làm sao tiện nghe điện thoại của anh, anh tìm em có phải vai nữ thứ tư trong “Thời gian đẹp nhất” đã định là của em phải không?"
Giọng nói của Hứa Vận Nhi lộ ra vẻ cao hứng, bộ này kịch Tưởng gia có đầu tư, cộng thêm lúc trước Tưởng Ngọc Đường cố ý dẫn cô cùng người trong đoàn kịch ăn cơm, chuyện này chắc hẳn như ván đã đóng thuyền.
"Vận Nhi..."
Trong điện thoại, giọng Tưởng Ngọc Đường tỏ ra có vẻ lúng túng. .
"Lần này sợ rằng không được, hiện tại nhà anh đột nhiên không thể quay vòng vốn được, nên đã rút vốn đầu tư trong “Thời gian đẹp nhất” ra, nhân vật mà em muốn, có thể sẽ bị con gái của một nhà đầu tư khác nhanh chân giành trước..."
"Anh nói cái gì?"
Hứa Vận Nhi cao giọng tức giận, giọng nói phát ra khó nghe như tiếng vịt đực vậy, làm Tưởng Ngọc Đường cũng phải giật mình.
"Vận Nhi, em đừng nóng giận, chờ nhà anh thuận lợi quay vòng vốn xong, sẽ đầu tư một bộ khác, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cho em đóng vai nữ chính!"
Trong điện thoại, Tưởng Ngọc Đường luôn miệng dụ dỗ Hứa Vận Nhi, nhưng mà Hứa Vận Nhi một chữ cũng không nghe lọt tai.
“Thời gian đẹp nhất” là vở kịch được hoan nghênh ở trường nhất lần này, nhân vật nữ bốn này diễn rất đơn giản lấy được sự yêu thích của mọi người, cô ta đã vừa ý rất lâu rồi.
Không nghĩ tới Tưởng Ngọc Đường, lại vô dụng như vậy, ngay cả vai diễn nhỏ như vậy cũng không lấy được.
Đây đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ lại là một đả kích nặng!
"Vận Nhi, em đang giận anh sao?"
Tưởng Ngọc Đường vẫn không có nghe được âm thanh của Hứa Vận Nhi, cẩn thận dò hỏi.
Hứa Vận Nhi tức giận sắp đem vỏ cây bên đường cào xuống, nhưng mà Tưởng Ngọc Đường bây giờ đối với cô ta mà nói vẫn còn giá trị lợi dụng cực lớn, anh ta chính là thủ đoạn mềm dẻo mà cô ta dùng để nịnh nọt Cố Bắc Từ, cô ta vẫn không thể cứ như vậy dễ dàng buông tha.
Cô lập tức mềm giọng dụ dỗ: "Làm sao có thể, anh vì em mà hao tốn nhiều tâm tư như vậy, Tưởng gia xảy ra vấn đề quay vòng vốn cũng là chuyện không có cách nào khác được, em làm sao vì lý do đấy mà tức giận được."
Tưởng Ngọc Đường nghe vậy, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp .
"Vận Nhi, vẫn là em hiểu chuyện nhất, là cô gái dịu dàng thùy mị, Cố Bắc Từ căn bản không bằng một phần vạn của em!"
Nhắc tới tên Cố Bắc Từ, trong mắt Hứa Vận Nhi lóe lên nồng nặc hận ý.
"Đúng rồi, Tưởng gia nếu quay vòng vốn gặp khó khăn, tại sao anh không cùng A Từ nói qua chuyện này, cô ấy thích anh như vậy, nhất định sẽ nghĩ cách giúp anh!"