Lâm Hoàng Sênh thuận lợi rút cổ tay từ trong tay Lệ Uẩn Nam ra, sau đó cười híp mắt nhìn hắn, ánh mắt mê người, giờ phút cô nhìn hắn vô cùng phong tình. Giọng nói mềm mại:
"Em đang suy nghĩ, đàn ông không phải đều đối với đồ vật không có được sẽ nhớ mãi không quên sao? Đối với thứ dễ như trở bàn tay có được lại chẳng thèm ngó tới? Cho nên lúc trước em thực sự quá quan tâm anh rồi, mới khiến cho anh không có cảm giác sẽ có ngày mất đi, cho nên anh cũng sẽ không quan tâm đến em."
Lâm Hoàng Sênh cười cười, đưa tay vòng lấy bả vai hắn, nhón chân lên ghé sát tai Lệ Uẩn Nam, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn:
"Bây giờ em sẽ phải gả cho người khác, nếu như anh còn nghĩ đến em, vậy thì đến cướp dâu đi! Em chờ anh tới cướp."
Lâm Hoàng Sênh ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói xong, đang muốn lùi lại rời khỏi hắn, Lệ Uẩn Nam bỗng nhiên dùng sức đem cô đè lên cánh cửa, điệu bộ hơi kiềm chế nhìn cô:
"Cô đang muốn chơi với lửa sao?"
Lâm Hoàng Sênh muốn nói, cô là đang muốn chơi hắn, nhưng cô lại không mở miệng, chỉ cười nói:
"A? Lúc trước chẳng thèm ngó tới em, bây giờ phản ứng mạnh mẽ như vậy là sao?"
Lâm Hoàng Sênh hiểu rất rõ tính cách của hắn, nếu Lệ Uẩn Nam không đem cô để vào mắt, thì sao có thể chịu được điệu khích tướng này của cô? Mặt mũi của hắn cùng với sự quật cường của hắn không cho phép hắn làm ra chuyện tổn hại đến thể diện của mình.
Lệ Uẩn Nam nhìn cô nói:
"Tôi cho cô thêm một cơ hội, đêm nay ở lại cùng tôi hoặc đi ra khỏi cánh cửa này."
Lâm Hoàng Sênh vẫn như cũ cười quyến rũ, đưa tay chống đỡ lên l*иg ngực của hắn, tiếp đó híp mắt chậm rãi đem hắn đẩy xa, hơi hơi quay đầu, giống như là cố ý chọc giận hắn đồng thời nói:
"Em muốn thủ thân cho vị hôn phu của mình."
Lâm Hoàng Sênh nói xong, đã nhìn thấy sắc mặt vốn lãnh khốc của Lệ Uẩn Nam như càng thêm phiền muộn, ánh mắt hắn dường như có thể ăn thịt người.
Lâm Hoàng Sênh chỉ cười, tiếp đó lần nữa đưa tay kéo chốt cửa, mở cửa đi ra.
Sau khi Lâm Hoàng Sênh đi ra cửa phòng, nắm chặt nắm đấm, trong nháy mắt cô thở phào, giống như là thật sự một lần nữa sống lại.
Ánh mắt Lâm Hoàng Sênh kiên định nhìn về phía trước, kéo áo khoác trên người, thẳng lưng theo lối hành lang đi ra ngoài. Giày cao gót nện trên sàn nhà phát ra âm thanh dứt khoát, cùng với sống lưng thẳng tắp, giống một chiến sĩ nghe kèn lệnh đang ra chiến trường.
Thời điểm Lâm Hoàng Sênh đi ra cửa khách sạn, nhìn thấy bóng người ở cửa hơi sững sờ.
Người kia tựa ở trên cửa xe, dáng người rất cao, mái tóc cắt ngang trán che khuất cặp mắt đào hoa của hắn, nghe nói đàn ông có cặp mắt đào hoa đều là người không chung thủy. Thế nhưng anh hình như không phải vậy, từ nhỏ đến lớn, ánh mắt của anh luôn chỉ đuổi theo một người, chính là Lâm Hoàng Sênh, chỉ tiếc cô cho tới bây giờ đều không nhìn thấy, hoặc có lẽ là cô làm bộ như không thấy.
Lâm Hoàng Sênh trong nháy mắt khổ sở, thì ra khi đó Hoắc Đồng Sâm đã đứng bên ngoài khách sạn! Anh ngày mai sẽ kết hôn với người con gái anh yêu tha thiết, nhưng cô lại ở trong khách sạn cùng với một tên đàn ông khác. Anh khi đó tâm tình như thế nào mà đứng tại chỗ này? Anh phải chăng đang chờ mong một kỳ tích là Lâm Hoàng Sênh từ bên trong đi tới? Từ hy vọng đến tuyệt vọng, Hoắc Đồng Sâm đến tột cùng đã trải qua sự tuyệt vọng và ẩn nhẫn như thế nào?
Lâm Hoàng Sênh rất khó chịu, nhưng mà bây giờ cô chỉ muốn chạy tới, ôm anh, nói cho anh biết cô trở về rồi, hơn nữa sẽ không bao giờ đi.
Lâm Hoàng Sênh vừa muốn đi qua, đã nhìn thấy một cảnh sát giao thông đi tới, mở ra hóa đơn phạt:
"Đỗ xe trái quy định, tiền phạt 200 tệ."
Hoắc Đồng Sâm nhìn thấy Lâm Hoàng Sênh, sau đó lấy ra ví tiền rút ra tờ một ngàn đưa cho cảnh sát giao thông, đồng thời nói:
"Đỗ thêm 800 tệ nữa."