Hoắc Đồng Sâm ôm Lâm Hoàng Sênh đi đến cầu thang của tầng hầm bãi đỗ xe.
Lâm Hoàng Sênh cười nói:
"Đồng Sâm, anh thả em xuống, em có thể tự đi."
"Cô dâu về nhà chân không thể chạm đất, bằng không về sau ở nhà chồng quản không được trượng phu."
Hoắc Đồng Sâm vừa cười vừa nói.
"Em lần đầu tiên nghe nói trượng phu chủ động yêu cầu thê tử quản mình"
Lâm Hoàng Sênh vừa cười vừa nói.
"Đương nhiên, anh chỉ sợ em không chịu quản anh."
Hoắc Đồng Sâm có chút cười khổ nói.
Lâm Hoàng Sênh sững sờ, lập tức nói:
"Toàn bộ khách sạn không phải đều đã được bao hết sao? Sao anh còn muốn lấy xe?"
Hoắc Đồng Sâm dừng chân lại nói:
"Chúng ta kết hôn, em là vợ của anh, em tất nhiên phải vào ở nhà của chúng ta, không phải khách sạn."
Lâm Hoàng Sênh sững sờ, bừng tỉnh nhớ tới trước khi trùng sinh, cô đi tìm Lệ Uẩn Nam, Lệ Uẩn Nam lại mang theo cô đi khách sạn. Khi đó cô còn không phản ứng lại đó là hắn ghét bỏ cô, bây giờ cô hiểu rồi, đã hiểu rõ khi người đàn ông thích một người phụ nữ là như thế nào, cô hiểu Lệ Uẩn Nam trước đó đối với cô rốt cuộc có bao nhiêu tệ hại.
Hoắc Đồng Sâm kéo cô lại mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, tiếp đó đem Lâm Hoàng Sênh đặt vào ghế tay lái phụ, thay cô thắt chặt dây an toàn, tiếp đó đóng kỹ cửa xe. Sau đó anh mới vòng tới ghế điều khiển, cho xe chạy.
Lâm Hoàng Sênh quay sang nhìn Hoắc Đồng Sâm, mấp máy môi, một chữ cuối cùng cũng nói không ra, cô không thích Hoắc Đồng Sâm, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì gả cho anh, cô cũng là có lỗi với tất cả sự tốt đẹp của anh.
Hoắc Đồng Sâm dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hoàng Sênh, cười nói:
"A Sênh, em cứ nhìn anh như thế, kỳ thực rất ảnh hưởng anh lái xe."
Dừng một chút, nở nụ cười:
"Nói chính xác, em ở bên cạnh anh liền ảnh hưởng đến anh, ai cũng nói chẳng biết em đã cho anh uống thuốc mê hồn gì, lại khiến cho anh yêu em đến sắp phát điên."
Lâm Hoàng Sênh cười cười nói:
"Em cũng rất muốn biết."
Hoắc Đồng Sâm đang chờ đèn đỏ quay sang nhìn Lâm Hoàng Sênh nói:
"Có một ngày, em sẽ biết."
Hoắc Đồng Sâm dừng xe ở trong sân biệt thự, tiếp đó vòng tới tay lái phụ, mở cửa xe lần nữa bế Lâm Hoàng Sênh ra ngoài.
Trong biệt thự quản gia Lý Quyền cùng Dung Ma, Phỉ Dung đã đứng song song trước cửa vui mừng đón bọn họ về nhà.
Dung Ma một mặt cười nhìn Hoắc Đồng Sâm đang bế Lâm Hoàng Sênh, vui vẻ như con trai mình cưới được con dâu, nói:
"Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân, phòng ngủ trên lầu đã chuẩn bị xong. Theo Hoắc tiên sinh phân phó, cũng đã chuẩn bị xong đồ dùng hàng ngày, quần áo ngủ, mỹ phẩm và giày dép cho Hoắc phu nhân."
"Ừ, làm tốt lắm, hôm nay mỗi người đều có tiền thưởng, Lý Quyền ngươi đi sắp xếp cho bọn họ."
Hoắc Đồng Sâm mặt mũi tràn ngập ý cười.
Lâm Hoàng Sênh ngẩn người, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Hoắc Đồng Sâm, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy cằm của anh, đường cong dứt khoát bình tĩnh, mỗi một câu nói với cô đều là ôn nhu như vậy, phảng phất là muốn khiến cô chết đuối ở trong sự ngọt ngào nhất.
Hoắc Đồng Sâm trực tiếp đem Lâm Hoàng Sênh ôm vào phòng ngủ, nhấc chân đóng cửa.
Anh đem cô đặt xuống giường, tiếp đó ngồi xuống muốn giúp cô cởi giày cao gót trên chân.
Lâm Hoàng Sênh khom lưng muốn ngăn cản anh, lại bị Hoắc Đồng Sâm đưa tay đè lại tay của cô, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Hoàng Sênh, vừa cười vừa nói:
"Anh có thể vì em làm những chuyện này, cũng có thể cho em mọi thứ, muốn đem hết thảy mọi thứ tốt nhất đến trước mặt em. Nếu không thì anh dựa vào cái gì cưới em chứ. "
Hắn nhìn vào mắt Lâm Hoàng Sênh nói:
"Anh không hi vọng có một ngày bởi vì anh làm không tốt, mà cảm thấy anh không thích em, khiến em cảm thấy hôn nhân bất quá cũng chỉ có vậy."