Chương 1: Người yêu cô nhất đã chết

Lâm Hoàng Sênh được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, cho dù bây giờ Tập đoàn Lâm Thị cùng Tập đoàn Hoắc thị đã là thông gia. Thái tử gia Hoắc Đồng Sâm vẫn luôn nuông chiều cô đến bốc đồng. Dù sao trong nội tâm cô vẫn luôn hiểu rõ, cô đem Hoắc Đồng Sâm chèn ép đến cùng, bất luận cô làm như thế nào, Hoắc Đồng Sâm cũng sẽ không để cô rời đi! Điều này cùng với Lệ Uẩn Nam không hề giống nửa điểm, bất luận cô nhu thuận hiểu chuyện như thế nào, Lệ Uẩn Nam đối cô trước sau đều lãnh đạm vô tình. Thế nhưng cô đối với Lệ Uẩn Nam vẫn luôn bám riết không buông, quả thực là không có điểm dừng.

Ngày hôm nay Lâm Hoàng Sênh cùng Hoắc Đồng Sâm sau khi đi xem thị trường xong, vừa đi ra đến cửa, Lâm Hoàng Sênh liền không hài lòng, cô tức giận đến phồng cả má lên nói:

"Người hướng dẫn kia cũng thật xinh đẹp? Sao anh không dùng thế lực Hoắc thị lấy cô ta về nhà luôn đi?"

Hoắc Đồng Sâm có chút bất đắc dĩ nói:

"A Sênh, anh chỉ là đang hỏi cô ấy có cách nào lấy sản phẩm để vợ của anh thử một chút mà thôi, không hề nói nhiều hơn một câu."

Dừng một chút, Hoắc Đồng Sâm giống như đang nghĩ đến điều gì lập tức cười nói:"A Sênh, em như thế này có phải là đang ghen không?"

"Ghen? Đừng nói chuyện cười nữa, em không thích anh."

Lâm Hoàng Sênh theo bản năng phản bác, sau đó tiếp tục tức giận đi về phía trước.

Bỗng nhiên nghe thấy Hoắc Đồng Sâm sau lưng hô lên:

"A Sênh, cẩn thận."

Ngay lúc Lâm Hoàng Sênh còn chưa kịp phản ứng lại, đã có cảm giác mình bị ôm lấy, đồng thời được người kia cẩn thận bảo hộ ở trong ngực, tiếp đó liền bay ra ngoài.

Khi bọn họ ngã xuống mặt đường, Lâm Hoàng Sênh nghe thấy tiếng phanh chói tai, Hoắc Đồng Sâm cẩn thận đem Lâm Hoàng Sênh ôm vào trong ngực, đệm ở dưới thân thể của cô. Lâm Hoàng Sênh hơi choáng đầu, ngước mắt nhìn Hoắc Đồng Sâm lỗ mũi và khóe miệng bắt đầu đổ máu, sắc mặt của hắn trắng bệch, con ngươi cũng chậm rãi khuếch tán, hắn tựa hồ hô hấp rất khó khăn, hắn nói:

"A Sênh, làm sao bây giờ? Anh còn chưa cùng em già đi, em sau này nên làm sao đây?"

Lâm Hoàng Sênh thất kinh mà nhìn hắn, thậm chí không để ý đến nước mắt từ lúc nào đã đầm đìa trên gương mặt, chỉ theo bản năng dùng ngón tay nắm ống tay áo lau máu đang không ngừng chảy trên mũi và khóe miệng của hắn. Nhưng có lau thế nào cũng không sạch, máu càng không ngừng chảy ra, cô hốt hoảng lau, nước mắt không ngừng chảy:

"Hoắc Đồng Sâm, anh đừng có chảy máu, sẽ chết đấy, em không muốn anh chết."

Cô không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì, cô kinh hoảng nhìn người chung quanh

"Có ai không mau cứu anh ấy? Mau cứu anh ấy đi."

Hoắc Đồng Sâm đưa tay nắm chặt ngón tay Lâm Hoàng Sênh đang kinh hoảng luống cuống, trên bàn tay của hắn đã nhuộm đầy máu tươi, dưới thân thể của hắn là một vũng máu lớn, đều là máu của Hoắc Đồng Sâm. Hoắc Đồng Sâm miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói:

"Em vì anh mà khóc sao? Có phải là A Sênh đã thích anh một chút rồi không?"

"Hoắc Đồng Sâm, anh không thể chết, anh còn chưa giúp ba em cứu công ty, anh sao có thể chết? Anh còn chưa giúp em gϊếŧ chết tiện nhân Lâm Triêu Tuyết kia, anh không thể chết!"

Lâm Hoàng Sênh không biết nên nói cái gì, cô chỉ có thể hốt hoảng ra lệnh.

Hoắc Đồng Sâm cười cười:

"A Sênh, nếu có kiếp sau...... Nếu có kiếp sau, em hãy yêu anh, có được không?"

Lâm Hoàng Sênh còn chưa kịp trả lời hắn, tay của hắn liền rũ xuống. Lâm Hoàng Sênh ngây ngẩn nhìn cánh tay của hắn, không biết nên khóc hay làm gì, cô không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào. Lúc xe cứu thương tới, Lâm Hoàng Sênh cũng chưa lấy lại được tinh thần!

Thời điểm bác sĩ tuyên bố hắn đã không thể cứu được nữa, mẹ kế của Hoắc Đồng Sâm, cũng là dì Lương Cầm kêu khóc không thôi, sau đó bắt lấy Lâm Hoàng Sênh bắt đầu đánh cô:

"Cái đồ sao chổi, hồ ly tinh, cô đến tột cùng là cho A Sâm ăn thuốc mê hồn gì, là cô hại chết nó! Cô là cái đồ sao chổi!"