Chương 33: Giả bộ đã đủ chưa?

"Có vấn đề sao?" Thấy vị nữ bác sĩ này chậm chạp còn chưa ra tay khám bệnh Hoắc Mạc Sâm nhíu mày hỏi, sắc mặt cực kỳ bất ngờ.

"Không có." Bác sĩ Phương vội vàng trả lời, cũng là cắt đứt dòng suy nghĩ của chính mình.

Giữa nam và nữ có tình cảm với nhau rồi ngủ với nhau. Cô chỉ là được Thẩm Thính Lan gọi đến để khám bệnh, cho tới bây giờ chưa từng cùng Hoắc Mạc Sâm và Sở Vân gặp nhau, có chuyện gì không liên quan đến cô, cô cũng sẽ không nhiều lời.

Sau một loạt các xét nghiệm, bác sĩ Phương vừa tháo găng tay phẫu thuật và tháo ống nghe ra.

Cô còn chưa mở miệng nói, lại bị Hoắc Mạc Sâm đã lên tiếng trước: "Tình hình của cô ấy thế nào rồi?"

"Không tốt lắm, sốt do có vết thương bị viêm, cần phải điều trị kháng viêm, nếu không sẽ dẫn đến nhiễm trùng. Cô ấy như vậy, ít nhất một tháng không thể ở cùng một phòng".



Bác sĩ Phương thành thật trả lời Hoắc Mạc Sâm. Cô mở hòm thuốc ra, đã chuẩn bị lấy thuốc cho Sở Vân. Khi thuốc lấy ra, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Mạc Sâm lại từ từ vang lên, hắn đặt ra một câu hỏi: "Bác sĩ, cô ấy có bị bệnh gì không?"

"Không phải tất cả bênh tình tôi đều đã bói với anh rồi sao ... Chắc là không. Nếu có, nó sẽ không được như vậy". Bác sĩ Phương buồn bực với câu hỏi của Hoắc Mạc Sâm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Những lời vừa nói ra, trong nháy mắt cô đã hiểu được ý tứ của Hoắc Mạc Sâm. Hoắc Mạc Sâm chỉ là đang nói đến căn bệnh bẩn.

"Những loại thuốc này dùng để uống, còn đây dùng để bôi. Nhất định phải dặn dò với người bệnh kiên trì dùng thuốc, nếu bị nhiễm trùng, tình hình sẽ rất xấu có thể gây ra rất nhiều biến chứng về sau." Bác sĩ Phương dặn dò hắn.

Hoắc Mạc Sâm không nói gì, tầm mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Vân. Hắn mới dùng có chút lực, cô liền bị thương thành ra như vậy?

Đây rõ ràng chính là cùng mấy người đàn ông ở lúc trước kia chơi bời quá mức. Đồng thời hầu hạ nhiều người đến như vậy, làm sao có thể không có bệnh đây?

Hoắc Mạc Sâm không tin những lời này. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, định nói gì đó, nhưng suy nghĩ một hồi lại không nói nữa.



Bây giờ bác sĩ không chẩn đoán ra cũng là chuyện rất bình thường, dù sao chỉ dựa vào mắt thường, không có dụng cụ cụ thể. Mà hắn cũng chỉ không muốn Sở Vân chết trong tay mình thôi, không cần trị tận gốc gì cả.

"Liều lượng và cách dùng thuốc tôi đã viết ra cho anh rồi, thuốc dùng bôi ngoài thì dùng một ngày ba lần là được. Nếu vẫn còn khó chịu thì nhanh chóng đến bệnh viện đi."

Bác sĩ Phương viết xong cách dùng thuốc ra giấy thì đưa cho Hoắc Mạc Sâm.



Nhưng rõ ràng Hoắc Mạc Sâm không hề chú ý nghe lời dặn của bác sĩ.

Bác sĩ Phương đặt thuốc lên tủ đầu giường: "Thuốc để ở đây, tôi đi trước.”

Hoắc Mạc Sâm chỉ thản nhiên lạnh lùng "Ừ" một tiếng. Bác sĩ Phương cũng không nán ở lại lâu.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Hoắc Mạc Sâm và Sở Vân, Sở Vân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, lông mày của cô khi nhíu lại, vẻ mặt đau đớn không thôi.

‘Giả vờ đáng thương.’ Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng giễu cợt.

Hắn lại bê một chậu nước lạnh hắt lên người Sở Vân, thậm chí còn kéo mạnh Sở Vân lên, sau đó liên tiếp tra tấn làm cho Sở Vân phải tỉnh dậy lập tức. Dù cho trên người trên người vẫn còn đau đớn kéo dài không dứt, có thể nói là sống không bằng chết!

Thấy Sở Vân tỉnh lại, Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng cười nhạo: "Giả vờ đủ chưa?”

Đáy mắt Sở Vân mờ mịt. Cô giả vờ gì?

Nhưng một giây sau, Hoắc Mạc Sâm liền lấy thuốc trên tủ đầu giường ném thẳng vào mặt Sở Vân, lại chỉ vào cô mắng: "Còn giả vờ sao? Không phải cô đã nói là không sao sao? Vậy thì tại sao vết thương của cô có thể nghiêm trọng như vậy? Nếu cô không giả vờ thì tại sao vừa rồi tôi có làm sao cô cũng không tỉnh lại?”

Cổ họng Sở Vân căng thẳng. Đối mặt với sự chỉ trích của Hoắc Mạc Sâm, cô không nói nên lời.