Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoắc Thiếu, Buông Tha Cho Tôi Đi

Chương 22: Không có hứng thú với phụ nữ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Tuyết Nhi rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là lấy dụng cụ từ trong ngăn kéo ra.

Đây vốn là đồ chơi lúc chơi đùa cùng với Trần Đông Thụy thỉnh thoảng lại lấy ra để tăng kɧoáı ©ảʍ, hiện tại cũng không còn cách nào khác chỉ đành lấy ra dùng trước để giải tỏa lúc khẩn cấp này.

“Mạc Sâm….Nhanh lên một chút…”

Hoắc Mạc Sâm mới vừa đi đến bên ngoài cửa liền nghe thấy bên trong phòng truyền ra tiếng của Bạch Tuyết Nhi đang gọi tên hắn.

Cửa phòng không khóa chặt.

Hoắc Mạc Sâm nhìn xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong thì thấy Bạch Tuyết Nhi đang quỳ trên giường…

“Mạc Sâm ~”

Nhìn thấy một màn như vậy, Hoắc Mạc Sâm hung hăng nhíu mày.

Trong lòng hắn cảm thấy buồn nôn, không muốn nhìn hay nghe tiếp nữa, xoay người trở về phòng của mình.

Ở trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ Bạch Tuyết Nhi luôn là một người con gái thuần khiết hay xấu hổ, hắn thật không ngờ rằng, lúc không có ai Bạch Tuyết Nhi lại là con người như vậy.

Nhớ tới dáng vẻ của cô lúc đó Hoắc Mạc Sâm lại có cảm giác tởm lợm không biết từ đâu mà tới. Hắn như vầy là sao chứ?



Hoắc Mạc Sâm mở vòi hoa sen phòng tắm ra, tắm một phát.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Có thể hắn thực sự đã bạc đãi Bạch Tuyết Nhi mới khiến một cô gái như cô có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Cô cũng là người trưởng thành, có nhu cầu cơ bản là rất bình thường.

Yết hầu hơi cuộn một cái, nước bọt theo đó trượt xuống.

Tỉ mỉ mà nghĩ, mấy năm nay hắn đối với Bạch Tuyết Nhi vậy mà lại không hề có ý nghĩ gì về phương diện kia, dù một lần cũng không có.



Điều này cũng thật quá bất bình thường.

Hắn đóng lại vòi hoa sen, móc điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.

Thẩm Tứ, ngày mai tôi đi bệnh viện tìm cậu một chuyến.”



Ngày hôm sau, trong bệnh viện.

Thẩm Thính Lan nhìn từ trên xuống dưới Hoắc Mạc Sâm mặt không biểu cảm đang ngồi phía trước, có chút không thể tin được nhìn hắn hỏi: “Cậu nói, Cậu muốn tới tìm tôi khám bệnh sao?”

“Ừ.”

Đối phương nhẹ nhàng dứt khoát thừa nhận, điều này cũng khiến cho Thẩm Thính Lan có chút lúng túng.

“Khụ.” Anh ho khan một tiếng, gõ cái bảng tên của mình trên bàn xuống một cái: “Cậu biết tôi chữa bệnh gì rồi chứ?”

“Nam khoa.”

“…”

Thẩm Thính Lan nghĩ thầm: Phải rồi, người ta coi mình là bác sĩ, đường hoàng đến khám bệnh, còn mình thì lại thiếu chuyên nghiệp thế này.

Chỉ là hắn thực sự không nghĩ tới có một ngày phải giúp người anh em chơi từ nhỏ đến lớn của mình khám cái chứng bệnh về phương diện đó.

Sau một loạt kiểm tra tiến hành xong, Thẩm Thính Lan thấy Hoắc Mạc Sâm không có bất cứ vấn đề gì.

“Tôi nói, cậu rất bình thường, sao tự nhiên lại đến tìm tôi khám bệnh chứ?”

“Bình thường sao?” Hoắc Mạc Sâm hơi nhíu mày.

Thẩm Thính Lan tặc lưỡi: “Cậu mong muốn mình không bình thường đến vậy sao?”

Trên đời lại có đàn ông muốn mình không chào cờ được sao?



Hoắc Mạc Sâm lắc đầu, hiện tại hắn cũng không rõ: “Thế nhưng hiện giờ tôi hình như không có hứng thú đối với phụ nữ nữa rồi.”

Ngoại trừ Sở Vân.

Thẩm Thính Lan nhìn hắn một cái, thử hỏi: “Cậu cùng Tuyết Nhi….Đừng nói với tôi là hai người không có abc đó nhé?”

“Ừ.” Hoắc Mạc Sâm thành thật thừa nhận.

Thẩm Thính Lan không ngờ Hoắc Mạc Sâm thực sự có gì đó cản trở, lúc này cũng bắt đầu thu lại thái độ đùa cợt, nhìn báo cáo phân tích bệnh tình cũng chăm chú hơn vài phần.

“Từ vấn đề sinh lý mà nói, cậu không có bất kỳ vấn đề gì, nếu như cậu không có phản ứng với Bạch Tuyết Nhi thì… Có lẽ là nguyên nhân nằm ở vấn đề tâm lí chăng?”

Thẩm Thính Lan ít nhiều gì cũng biết một chút chuyện tình của Hoắc Mạc Sâm, anh cố chọn lọc từ cẩn thận hỏi thăm: “Có phải ba năm trước Tuyết Nhi bị người khác….Nên cậu mới có chút chướng ngại đối với cô ấy không?”

Hoắc Mạc Sâm lắc đầu, “Tôi không ngại về vấn đề đó.”

“Tôi chưa từng ghét bỏ cô ấy.”

Thẩm Thính Lan nghe xong lời Hoắc Mạc Sâm nói, suy nghĩ sâu xa mà nhìn hắn một cái.

Đều là đàn ông, thái độ Hoắc Mạc Sâm đối với chuyện này hiển nhiên không phù hợp với lí lẽ thường tình lắm.

Nếu như nói Hoắc Mạc Sâm là bởi vì yêu Bạch Tuyết Nhi sâu đâm vô cùng, cho nên dù cô ấy có bất cứ điều gì cũng không quan tâm thì còn nghe được.

Nhưng những gì Hoắc Mạc Sâm biểu hiện ra lại hoàn toàn không giống như vậy.

Sự không quan tâm điều đó của hắn không phải là đang đau lòng mà là thật sự không quan tâm.

Điều này nói mãi không thông.

Có điều anh không có nói những điều này ra khỏi miệng, chỉ hỏi: “Vậy cậu không có một chút kí©h thí©ɧ nào đối với cô ấy sao? Cho dù là chưa đến cái bước kia?”

Hoắc Mạc Sâm nhớ lại, càng thêm xác định và nghi hoặc. “Không có.”

Hắn đối với Bạch Tuyết Nhi thật sự không có bất kì hứng thú nào cả, thế nhưng đối với Sở Vân thì….
« Chương TrướcChương Tiếp »