Trần Đông Thuỵ không ngờ lại gặp Hoắc Mạc Sâm ở đây. Trong kịch bản Bạch Tuyết thiết kế, gã cũng coi như là cái đinh trong mắt Hoắc Mạc Sâm.
Hoắc Mạc Sâm cũng không phải người Trần Đông Thuỵ có thể chọc vào.
“Trần thiếu gia có ý gì đây?”
Thanh âm Hoắc Mạc Sâm lạnh như băng, ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn chằm chằm Trần Đông Thuỵ.
Nhìn thấy gã, Hoắc Mạc Sâm liền nhớ tới chuyện Sở Vân phản bội hắn, cô đã lên giường cùng người đàn ông này, phản bội mình.
Ba năm mình cần người chiếu cố nhất thì Sở Vân lại vì vinh hoa phú quý, không hề e dè gì mà sáp tới ở cùng người này, không hề quan tâm đến hắn, thẳng đến khi biết thân phận thật sự của hắn là trưởng tôn của nhà họ Hoắc ở Đế Đô, lúc này mới quay đầu muốn lấy lòng mình lần nữa.
Đúng là một đôi cẩu nam nữ, ác độc ghê tởm!
Đương nhiên Trần Đông Thuỵ sẽ không vọng tưởng Hoắc Mạc Sâm có thể nói chuyện bình thường với mình, chỉ cần nhà họ Hoắc của bọn họ búng tay một cái cũng đủ để gã ngẩng đầu không nổi suốt đời, nếu không phải lúc trước không biết thân phận thật sự của Hoắc Mạc Sâm, bị Bạch Tuyết lừa gạt, thì gã cũng sẽ không đắc tội với hắn!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Hoắc thiếu cũng tới nơi này chơi à?" Gã thầm cầu nguyện Hoắc Mạc Sâm không nghe thấy vừa rồi gã gọi Sở Vân: "Thật trùng hợp.”
Hoắc Mạc Sâm hơi nhướng mày: "Thế nào? Nơi này chỉ có anh được đến còn tôi thì không sao?”
"Không không không không, tôi không có ý này." Trần Đông Thuỵ cười gượng gạo, nghĩ thầm vẫn nên đi khỏi đây là tốt nhất: "Hoắc thiếu chậm rãi chơi, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Trong phòng vệ sinh, Sở Vân dán lỗ tai lên cửa, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trần Đông Thuỵ quét mắt nhìn về phía trước.
Gã đã lục soát hết mấy gian phòng riêng khác, cũng không có nhìn thấy Sở Vân, đây đã là gian cuối cùng.
Sở Vân nhất định ở chỗ này.
......
"Két--"
Cửa phòng vệ sinh mở ra.
Nghe thấy tiếng Trần Đông Thuỵ rời đi, Sở Vân mới từ phòng vệ sinh đi ra.
Cô co rúm lại đứng trong căn phòng trống rỗng, ánh mắt châm chọc của Hoắc Mạc Sâm như mũi tên nhọn, sắp bắn xuyên qua thân thể cô.
Không khí lạnh thổi lên người cô, làm cô run rẩy không ngừng.
Đương nhiên từng cử chỉ của cô không hề thoát khỏi ánh mắt Hoắc Mạc Sâm, hắn bật hết đèn trong phòng, ánh sáng rực rỡ khiến Sở Vân trần trụi trước mặt Hoắc Mạc Sâm.
Sở Vân không được tự nhiên lấy tay che khuất trước người. Cô không chịu nổi ánh mắt của Hoắc Mạc Sâm, ánh mắt lạnh lùng và vô tình khiến cô vô cùng đau khổ!
Hoắc Mạc Sâm nhìn hàng loạt vết thương lớn nhỏ trên người cô, lại thấy bộ dáng gầy yếu không chịu nổi một kích của cô, trái tim bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn.
Nhưng cảm giác này chỉ xẹt ngang qua, nhanh đến nỗi hắn gần như không có phát giác.
Hắn nhớ tới vừa rồi Trần Đông Thuỵ ầm ĩ gọi tên cô ở bên ngoài, hiển nhiên là đến chỗ này tìm cô.
Cả hai vẫn còn dây dưa với nhau.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Hoắc Mạc Sâm thoáng giật mình: "Sao Sở tiểu thư lại để mình nghèo túng đến mức này? Khó khăn đến mức phải bán thân duy trì sinh hoạt? Tôi thấy tình nhân cũ của cô vẫn còn nhớ mãi không quên cô mà, thay vì bán ra ngoài, không bằng bán cho người quen không phải là tốt hơn sao?”