Chương 50: Biệt thự Malfoy

Teddy dắt tay Bady chạy chậm đuổi theo

quý tộc

bạch kim đang đi phía trước, người kia cũng không bận tâm chúng là trẻ con mà bước chân chậm lại, đi thẳng đến phòng khách

biệt thự

Malfoy.

Bady chạy một chút đã mệt, giữ chặt Teddy đứng tại chỗ bất mãn

chu

môi,

“Chúng ta phải đi đâu?”

Teddy nhìn bóng dáng quý tộc bạch kim biến mất phía trước lắc đầu, có lẽ xuất phát từ tín nhiệm với Malfoy, cậu cảm thấy đối phương sẽ không

làm hại

họ, cho dù đây là một thế giới khác. Nhưng biệt thự Malfoy

này

không giống

trong trí nhớ.

Ở trong ký ức của cậu, nơi này tràn ngập ánh sáng ấm áp, hai bên

đường trải đá nhỏ

là cỏ non và những đóa hoa xinh đẹp,

thi thoảng

còn có thể thấy

những con công trắng

muốt, Bady đã từng trộm bứt một cái lông

công

làm thẻ đánh dấu sách…

Mà hiện tại, vì không trung quá âm trầm, bên trong

biệt thự

trống rỗng bao phủ một lớp sương mù dày đặc, lùm cây bị che lấp biến thành bóng đen, giống như

quái vật có thể

nhảy ra

bất cứ lúc nào. Nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bất cứ vật sống nào, thậm chí không có tiếng chim hót và côn trùng kêu vang, vạn vật thế gian

chìm

vào yên tĩnh đáng sợ, ngay cả không khí cũng lạnh như băng.

Một dự cảm nguy hiểm khiến Teddy không tự chủ

ôm lấy cô bé, mái tóc ngắn biến thành màu

xám. “Teddy ngoan, đừng sợ nha, Bady sẽ bảo vệ anh!”

Giọng nói khe khẽ

của cô bé vang lên bên tai cậu,

”Chúng ta tìm được

daddy và

papa thì cùng nhau về nhà, được không ạ?”

Teddy hít một hơi thật sâu, đè nén nôn nóng bất an trong lòng,

”Được.” Trên thực tế, cậu đồng ý đến

biệt thự

Malfoy vì một nguyên nhân quan trọng – lúc trước

phòng khách

là nơi Nicolas Flamel chọn để mở cửa thời không, nếu họ phải trở về nhất định phải thông qua nơi này, mà con đường lát đá nhỏ

dưới chân chính là lối đi thông tới

phòng khách. Nhưng con đường vốn rộng mở lại bị sương mù dày đặc

bao phủ

đến tận cuối, thật giống như có một con quái thú thật lớn đang há miệng chờ họ chui đầu vào lưới vậy.

“A… Thức ăn tươi.” Tiếng nói khàn khàn

vang lên quanh người hai đứa trẻ, trong sương mù hiện ra một bóng người cao lớn, đôi mắt khô khốc nhìn chúng chằm chằm, ánh mắt khủng bố như liếʍ lên mỗi tấc thân thể chúng.

Bady bắt đầu run, đây là điềm báo pháp thuật bạo động, mặc dù

sức mạnh

của cô bé đủ đánh lui bất cứ kẻ tấn công nào, nhưng cũng sẽ tổn thương thân thể

cô bé, nên Teddy cũng không muốn chuyện kia xảy ra. Cậu nhanh chóng quyết định nắm lấy tay cô bé chạy về hướng sương mù dày đặc nhất, trong nháy mắt đã tiến vào lùm cây đủ để che chắn hai đứa trẻ.

“Hahaha! Tao thích con mồi

giãy dụa.” Người sói

Fenrir Greyback ngửi

ngửi

trong không khí, trên mặt hiện lên một nụ cười dữ tợn, hiển nhiên hưng trí của hắn đã cao lên rồi, “Bọn

mi

nên trốn kỹ nha, tao đếm tới mười, sói xám lớn sẽ tới tìm bọn mi, ngao nha~!”

Hai đứa trẻ từ nhỏ thường xuyên đến chơi

biệt thự

Malfoy, chúng biết toàn bộ

biệt thự, chúng quen thuộc mỗi một con đường

mỗi một tấc đất, thậm chí nhắm mắt lại cũng tìm thấy đường về nhà. Nhưng hiện tại, sương mù lại biến

biệt thự

thành mê cung thật lớn, chúng không thể nhận ra mình đang ở đâu, cũng không biết chúng nên chạy đi đâu, chỉ có bản năng trực giác nguy hiểm thúc giục chúng không ngừng chạy, mà giọng nói của người sói phía sau vẫn vây quanh chúng như cũ, không có chỗ trốn, làm chúng không thể nào ẩn mình.

“Mười, chín, tám…”

“Đừng sợ.

Cứ coi như chú Ron chơi trốn tìm với chúng ta thôi.” Teddy nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô bé, khẽ

an ủi. Nhưng cậu hiểu, dù

hai đứa

trốn cẩn thận người sói cũng có thể

dễ dàng tìm được chúng

dựa vào

khứu giác nhạy bén.

“… Năm, bốn, ba… Trốn kỹ chưa? Tao ngửi được mùi thức ăn ngon rồi! Hai, một!”

Teddy kéo cô bé vào ngực, lẳng lặng nằm trong bụi cây ngừng hô hấp, nghe tiếng cỏ sàn sạt ngày càng gần, và mùi máu sởn gai ốc, cậu cắn chặt môi dưới của mình, để không phát ra bất cứ âm thanh nào, yên lặng chống cự vô ích.

“Ở ngay đây… Tao đã gấp lắm rồi!”

Tay Greyback hướng về phía bụi cây hia đứa bé trốn. Đột nhiên, có vật gì đó lăn tới chân hắn, hắn phản xạ đá văng, “Răng rắc” tiếng thủy tinh vỡ

vang lên, một luồng khói trắng nhanh chóng khuếch tán, ngay sau đó tràn ngập mùi vị gay mũi.

Cùng lúc đó, Teddy cảm giác có người kéo cánh tay mình chạy vài bước, không đợi cậu thấy rõ là ai, cậu và Bady đã bị một tầng vải dệt mềm

mại

trong suốt như nước bao phủ, loại cảm giác này rất quen thuộc… Là áo tàng hình! “Chị Hermione…” Bady có chút kích động kêu lên.

“Suỵt…” Hermione đem hai đứa trẻ núp vào, áo tàng hình này ngăn cách mùi vị,vốn cô

bị Ron quấn lấy không có biện pháp

rời khỏi

– thừa dịp

mọi người tập trung vào bài thi thứ hai mà định tới phòng bệnh Harry. Không ngờ họ còn chưa ra khỏi Hogwarts, đã phát hiện Lucius Malfoy yên lặng dắt hai đứa trẻ đi mất, vì thế theo sát đến đây.

“Ai?” Một cây gậy đập mạnh vào

lưng người sói, mũi nhọn đâm vào, bám theo một tảng máu thịt lớn, nhưng người sói cao lớn hung tàn cũng không

bị đánh ngã ra đất

như kẻ đánh lén nghĩ,

ngược lại xoay người nắm chặt

cây gậy, tức giận ngút trời nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đỏ can đảm dám ra tay với hắn,

“Ngao

—!”

Ron bị cái miệng đầy răng nhọn như dã thú của đối phương làm sợ ngây người,

cầm gậy

sững sờ ở đó không nhúc nhích, Hermione không nhịn được lớn tiếng nhắc nhở,

“Chạy mau! Cái đồ ngu ngốc này!”

Thiếu niên tóc đỏ giật mình tỉnh lại, theo bản năng ném một thần chú vào miệng người sói,

“Densaugeo!”

“Phì” nhất thời hai cái răng cửa của Greyback

to

lên,

lập tức cắm vào

môi

dưới, cứ thế đóng kín miệng người sói.

Ron nhanh chóng ném

gậy

vào ngực đối phương,

“Cho ông đó, tôi bỏ cuộc!” Nói xong xoay người bỏ

chạy, bỗng nhiên

nghĩ tới gì đó quay đầu ném thần chú về hai răng cửa lớn, “Engorgio! Engorgio! Engorgio!” nháy mắt, hai răng cửa biến lớn đâm thủng

môi dưới Greyback, như hai cây gậy dài dán trên miệng của hắn.

“Ron!” Hermione lại thúc giục. Ron liền chạy nhanh hơn thỏ, đến trước mặt họ chui vào áo tàng hình. “Oh! Nơi này rất

chật…” “Ầm!” “Câm miệng!” … Bất kể là bóng người hay tiếng động, đều không coi Greyback ra gì nhanh chóng biến mất.

“Ngao—!” Greyback không cam lòng rống giận, như một kẻ man

rợ quơ

gậy

tàn phá mọi thứ có thể nhìn thấy xung quanh, “Tao muốn gϊếŧ chúng bây!!” Khi hắn nhớ ra mình là một phù thủy,

rồi

giải quyết vấn đề răng cửa

thì

đã sớm không thấy bóng dáng tăm hơi của đầu sỏ gây tội.

“Greyback.” Lucius xuất hiện trong tầm mắt người sói, ý cười trào phúng nơi khóe môi khiến hắn thấy vô cùng chói mắt.

(Eileen: chú Luc thân yêu ♡ヽ(*´д`*;))

“Vừa rồi mi đang làm gì? Vậy mà mi lại để chúng chạy thoát!” Greyback trút bất mãn lên chủ nhân

biệt thự.

“Không phải mi xin quyền xử lý hai đứa nhóc đó từ chỗ Lord sao? Ta gần như đã đặt chúng trước mặt mi rồi, mi còn muốn thế nào? Đó là con mồi của mi, còn cần ta rửa sạch sẽ đưa tới bên miệng mi à? Mi nghĩ mình còn là một con sói con?” Lucius vuốt ve gậy

rắn, chậm rãi châm chọc.

“Malfoy!” Greyback tức đỏ mắt, suýt chút nữa đã xông lên xé nát

vị quý tộc bạch kim bề ngoài hoa lệ này.

Lucius

không

châm chọc

nữa,

kịp thời trấn an,

“Yên tâm, chúng không

trốn

thoát khỏi

biệt thự

này đâu.”

Hừ, cònmi có túm được chúng không, đó là vấn đề của mi.

Bên kia, hai thiếu niên mang theo hai đứa trẻ lâm vào hoàn cảnh khó khăn, họ lạc đường trong

biệt thự

rộng lớn này. “Làm sao đây?” Mỗi lần gặp vấn đề gì Ron cũng có thói quen hỏi

cô nàng biết tuốt

Hermione.

“Lúc nãy không phải cậu rất anh dũng à!” Hermione liếc cậu một cái, “Point

me.” Đũa phép trong tay cô

ngừng lại, hướng chỉ là sương mù dày đặc, điều này làm lòng



có chút không yên, cô

không biết thần chú chỉ đường sẽ có tác dụng gì ở đây, đi tới cửa lớn sao? Dù tới cửa lớn họ làm sao rời đi đây? Lúc trước họ tới đây

bằng

Khóa

Cảng.

“Có lẽ chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch với Malfoy.” Teddy vừa mở miệng đã làm Hermione hoảng sợ, “Dùng chuyện rời đi an toàn của chúng ta để

giao dịch sau chiến tranh sẽ không truy cứu trách nhiệm gia tộc Malfoy.”

Hermione

cảm thấy buồn cười

với ý nghĩ kỳ lạ này của cậu bé, nhưng lại nói uyển chuyển,

“Dường như em

rất

tin tưởng

vào

thắng lợi cuối cùng của chúng ta.”

“Đương nhiên,

papa không

thể nào

thất bại được!” Bady tự hào ưỡn ngực.

“Nhưng chưa chắc Malfoy cũng nghĩ vậy nha.” Hermione cười tủm tỉm sờ đầu cô bé. Teddy bĩu môi không phản bác lại, theo cậu đây là biện pháp giải quyết tốt nhất hiện nay.

Dù con đường phía trước mờ mịt, đoàn người lại buộc lòng đi về phía trước, nhưng họ chưa đi được bao lâu, phía trước xuất hiện một

tòa nhà

thật lớn, thần chú chỉ đường dẫn họ tới phòng khách

sao! “Làm sao đây?” Ron trợn mắt há

miệng

nói.

Phòng khách

tràn ngập ánh sáng ấm áp, không nhìn thấy một bóng người, lại cho mọi người cảm giác an toàn như ở nhà. Khi trong đầu hai người tràn đầy sửng sốt, Teddy lại lôi kéo Bady chui vào áo tàng hình chạy

tới!

“Teddy mau trở lại!” Hermione nóng nảy, nhanh chóng đuổi theo, cô

thấy hai đứa trẻ dừng lại giữa

phòng khách,

nắm tay

quay đầu nhìn cô, cô

không chạy chậm lại hạ giọng, “Mau trở lại, hai em…” Đưa tay về

phía trước, lại bị một bức tường vô hình ngăn bên ngoài, cô

phát hiện trên mặt đất

loáng thoáng có hoa văn

sáng lên, dường như nó tạo thành lá chắn pháp thuật, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Bọn mi đang làm gì?” Quý tộc bạch kim bước vào đại sảnh, liếc thấy ánh sáng

trận pháp

lập tức thay đổi sắc mặt.

“Hermione!” Ron vội vàng che trước người Hermione.

“Mấy tên quỷ nhỏ tụi bây! Xem bây giờ chúng bây trốn chỗ nào!” Greyback hưng phấn hét lớn một tiếng, đang định xông lên, lại bị Lucius vươn gậy rắn ngăn cản, “Malfoy!”

Teddy lấy từ túi áo trong gấu lớn của Bady một

viên đá

màu lam, đặt

vào

tay cô bé,

“Chúng ta chuyển pháp lực lên, là có thể mở ra cánh cửa thời gian về nhà.” Vẻ mặt cậu nghiêm túc quyết định, “Chúng ta mời

mọi người

tới đây giúp ba đỡ

đầu giải quyết người xấu, rồi cùng nhau về nhà, được không?”

Cô bé nháy mắt mấy cái, nghiêm túc trả lời,

”Được ạ.” Cô bé nắm chặt

viên đá, trong một khoảnh khắc, ánh sáng màu lam lóe ra khe hở, chiếu sáng

hoa văn pháp thuật

trên mặt đất, càng ngày càng chói mắt, từ từ nuốt sống bóng dáng hai đứa trẻ.

Mọi người ở đây không tự chủ được đưa tay che mắt lại, phía trước

chỉ còn lại một mảnh xanh thẳm.