Chương 46: Bóng tối lan tràn

Mới biết được tình huống trước mắt của Harry từ cụ

Dumbledore,

Ron và Hermione nhận được một nhiệm vụ, chính là tạm thời chăm sóc hai đứa trẻ.

Hai người không

mất bao nhiêu

thời gian

tìm được

bọn trẻ bị vạn chúng chú mục này, Hermione lấy kẹo Giáng

sinh trong túi Ron ra quơ quơ trước mắt Bady,

”Buổi chiều vui vẻ, công chúa nhỏ à, không giới thiệu bạn với bọn chị sao?”

rồi vừa lén

đánh giá cậu bé bên cạnh

Bady, âm thầm đánh giá là con ai, hình như

hơi quen quen.

Lên tiếng chào hỏi, Bady vui sướиɠ nhận kẹo,

”Đây là Teddy, là bạn tốt nhất của Bady,

papa là ba đỡ

đầu của anh ấy!”

Hermione giật mình hiểu ra, “Chị biết rồi,

em ấy chính là

Teddy tặng gấu bông lớn cho em?”

Cô bé cười cong mắt, một tay ôm gấu bông, một tay ôm cánh tay thiếu niên,

“Teddy tốt nhất!”

“Chào em Teddy, chị là Hermione, người đang ngơ ngác

này là Ron.”

Bị

Ron nhìn chằm chằm ý “Mình ngơ ngác chỗ nào”, Hermione lấy kẹo

từ túi áo cậu

nhét vào tay Teddy, “Đây là quà gặp mặt! Giáng sinh vui vẻ!”

“Cám ơn!” Teddy ngại ngùng cười cười, sau đó nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Hermione, “Em

xin lỗi.”

“Cái gì? Tại sao lại

phải xin lỗi?” Hermione cảm thấy rất kỳ quái.

“Lúc Bady mất tích dì Hermione sắp điên lên, trước đó dì ấy đã hứa với ba đỡ

đầu và thầy là sẽ chăm sóc tốt cho chúng

em. Hiện tại ngay cả em cũng mất tích…” Đứa trẻ

thở dài

như người lớn.

“Nè! Hai đứa đến từ tương lai thật ư?” Rốt cuộc Ron tìm được cơ hội tiếp lời, rồi lại bị Hermione kéo về.

“Nói nhỏ tiếng chút! Cậu muốn tất cả mọi người biết phải không?” Hermione

căng thẳng

nhìn chung quanh, phát hiện không có ai có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ mới nói tiếp, “Mình thấy chúng ta nên tìm nơi nói chuyện, Hogsmeade thế nào? Mặt khác, mình cần sửa lại lời

cậu một chút, Ron à, tương lai của thời không khác, không có nghĩa cũng là tương lai của chúng ta.” Ron bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm một câu

“cũng

chẳng khác gì mấy”.

Khi nhóm người vào Hogsmeade,

tuyết

bắt đầu rơi càng ngày càng lớn, Bady

có vẻ không vui lắm, để mặc Teddy dắt đi,

buồn bã

ôm gấu bông nhìn lên bầu trời đầy mây đen. Ron có chút vui sướиɠ khi người gặp họa dùng khẩu hình miệng nói “Xem đi, cậu đề xuất ý kiến hay quá kìa”, Hermione trừng mắt liếc cậu một cái,

dẫn

hai đứa bé vào tiệm

Công Tước Mật luôn có không khí ngọt ngào ấm áp.

Ở Hogsmeade tiệm

Công

Tước

Mật là cửa hàng được học trò hoan nghênh nhất, nhìn kẹo

rực rỡ muôn màu, cuối cùng Bady

nâng cao

tinh thần, thảo luận với Teddy kẹo

này

khác gì so

với tương tương lai, hiển nhiên,

Ron tìm được đề tài chung

với hai đứa.

“Reng reng” chuông trên cửa hàng Công Tước Mật

lại vang lên, một

bóng

người

xinh đẹp

tiến vào,

”A, Bady, và Teddy, hai em cũng ở đây à?”

“Chào dì Tonks!” Bady

nhào tới đầu tiên.

“Bé

ngoan, muốn ăn gì tự lấy nhé, hôm nay dì mời, xem như quà Giáng sinh nha.” Tonks cười sờ sờ đầu bé, chần chờ chốc lát cũng vỗ vỗ vai Teddy, “Em cũng vậy, bé

cưng.” Mái tóc màu nâu của Teddy biến thành màu sáng nhạt, Hermione

nheo mắt lại, có

vẻ như cô đã

biết cha mẹ Teddy là ai rồi.

“Tonks cô đến rồi à!” Bà chủ tiệm Công Tước Mật chào đón, “Hôm nay tất cả ở đây đều bình thường, cô yên tâm, có chỗ nào không ổn

chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cô.” Sau đó bà ta ra vẻ thần bí kề sát lại, “Thật sự Kẻ-

mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã…? Cô biết không… Còn Tử

thần Thực

tử gì đó…”

“Đừng lo,

cũng chưa có

vấn đề gì lớn, chúng tôi chỉ đề phòng mà

thôi.” Tonks vừa nói vừa đẩy bà chủ về phía phòng, ít nhất không nên thảo luận chuyện này trước mặt bọn nhỏ chứ, “Mấy đứa, chơi vui vẻ nha!”

Bady đáp lại cô bằng một nụ cười, tiếp tục nghe Teddy và Ron thảo luận vấn đề kẹo, vươn tay vẽ hình lên tấm thủy tinh

phủ mờ

hơi nước. Trước tiên vẽ một con gấu lớn, sau đó là Bady dắt gấu lớn, và Teddy… “Teddy, đó là cái gì?” Bé con mơ mơ màng màng kéo một bên ống tay áo

cậu bé, chỉ chỉ bầu trời xuyên qua tấm thủy tinh.

“Đây là…” Ron tiến lại,

vừa

nhìn trời đã hoảng sợ trợn to mắt, “Dấu hiệu hắc ám?”

Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời,

căn tiệm

nhỏ vốn ấm áp nhất thời hỗn loạn. “Không thể nào?” Hermione nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài,

không có

tấm thủy tinh che, dấu hiệu hắc ám càng thêm rõ ràng, lạnh lẽo xông thẳng lên

từ bàn chân, khiến người ta

sợ run cả người.

“Khốn kiếp!” Bước khỏi cửa tiệm,

Tonks khó coi nắm chổi bay lên trời.

“Nhất định là Tử

thần Thực

tử! Giống như hôm Cúp Quidditch thế giới…” Vừa nghĩ tới sự cố kia, nét mặt Ron pha trộn giữa sợ hãi và một chút hưng phấn, “Chúng mình cùng đi xem nhé!”

“Cậu điên rồi sao!” Hermione bật người giữ chặt cậu ta, “Cậu … Từ từ! Bady và Teddy đâu?” Cô bé nhìn quanh một vòng, mới phát hiện lại không thấy hai đứa trẻ.

“Không có ở trong

tiệm

à?” Hai người lo lắng tìm kiếm trong đám người đang hoảng sợ, nhưng không phát hiện bóng dáng hai đứa trẻ đâu, họ liếc nhau, nhìn thấy sự bất an y hệt từ trong mắt đối phương, chẳng lẽ…

Bên kia, Tonks xác định định hướng

dấu hiệu hắc ám rồi

bay tới đó bằng

tốc độ nhanh nhất, cô là người đầu tiên đến hiện trường, nhưng khi cô nhắm đũa phép ngay bóng người mơ hồ trong tuyết lớn, cảm thấy không đúng lắm, người nọ đứng lặng tại chỗ nắm đũa phép vẫn không nhúc nhích,

có vẻ

mong manh gầy yếu, áo trắng bay bay, không phải áo đen, ngược lại cứ như áo ngủ – đây là Tử

thần Thực

tử ư?

Tuyết càng lúc càng lớn, Tonks bị gió quất ngược gần như không mở mắt

nổi, cách màn tuyết



la lớn,

”Mi là ai?” Tiếng của cô quanh quẩn ở nơi trống trải này, bóng người đưa lưng về phía cô không chút phản ứng. Chẳng lẽ là mồi dụ? Tonks thật cẩn thận tới gần, cảnh giác chung quanh Tử

thần

Thực

tử



thể

nhảy ra bất cứ lúc nào.

“Stupefy!”

Cô phóng ra một thần chú thăm dò, người nọ vừa nhấc tay,

thần chú như đá chìm đáy biển, không tạo nên một chút gợn sóng.

“Papa!” Tiếng nói quen thuộc non nớt của cô bé làm Tonks giật mình, cô phát hiện

bóng

của hai đứa trẻ tới gần bóng người mơ hồ kia từ một nơi khác

.

“Bady?” Rốt cuộc không thể nghĩ nhiều nữa, Tonks nhanh chóng xông lên phía trước, “Đừng tới gần hắn!” Cô bé tới trước cô một bước kéo ống tay áo người kia, tim Tonks gần như muốn nhảy ra ngoài, theo phản xạ giơ đũa phép trong tay lên tấn công,

bóng người bị thần chú đánh lui một bước, Bady vẫn

nắm

chặt ống

tay áo kia như cũ. Người nọ ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng đập vào

tầm mắt Tonks, “Ầm vang!” Tia chớp xẹt qua phía chân trời, nháy mắt chiếu sáng gương mặt tái nhợt kia – Harry Potter! Không thể nào?

“Thì ra là anh Harry,

em

còn tưởng là papa nữa.” Bady ôm cánh tay cậu tò mò nhìn, “Anh Harry?”

Con ngươi

Harry vốn

bị phủ một

màu đen khôi phục một chút sắc thái, cậu mờ mịt nhìn chung quanh, cuối cùng cũng đối diện với bé, giọng nói hơi khàn,

“Bady?”

“Cái gì? Harry? Harry Potter?” Sau khi Tonks xác nhận lại hình ảnh mình vừa thấy, còn vết sẹo sưng đỏ trên trán đối phương – người vừa phóng ra dấu hiệu hắc ám là Harry Potter? Merlin đang đùa hay sao?

“Ai đó? Đứng yên!” Lúc này, một đội Thần Sáng vây lên, chĩa đũa phép vào họ. Đi cùng còn có Dumbledore, McGonagall, Barty Crouch, bộ trưởng bộ pháp thuật Fudge, và SNAPE.

“Ai? Ai phóng ra dấu hiệu hắc ám? Rốt cuộc là ai?” Fudge đứng trước đám người, nét mặt dữ tợn trừng tổ hợp quỷ dị giữa sân gồm một người phụ nữ, hai

đứa bé

cùng

Kẻ Được Chọn.

“Daddy!” Cô bé chạy đến Snape mặc đồ đen.

“Nó chẳng qua chỉ là trẻ con thôi, Fudge.” Dumbledore trấn an lão, ý bảo McGonagall tiến lên. Teddy ở bên cạnh nhìn nhóm người lớn, cuối cùng yên lặng đứng bên người SNAPE.

“Harry,

trò

thấy sao rồi?” McGonagall nắm bàn tay lạnh như băng của Harry, một cái áo lông trùm lên thân thể chỉ mặc áo ngủ

mỏng manh

của Harry. Lúc này Harry mới cảm giác được khí lạnh lan tràn chung quanh, nhất thời

run cầm cập.

SNAPE nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng Bady, nhíu mày đánh giá Kẻ Được Chọn, liếc

đũa phép trong tay đối phương,

“Cậu không nên xuất hiện ở đây.”

“Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết? Vừa rồi là ai phóng dấu hiệu hắc ám?” Fudge phát hiện không có nguy hiểm cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt tà ác quét tới quét lui, lại không phát hiện một phần tử khả nghi nào.

“Bộ trưởng, chẳng lẽ ông không nhìn ra ư? Kẻ phóng ra dấu hiệu hắc ám chính là Kẻ Được Chọn của chúng ta!” Barty cười lạnh cướp lấy đũa phép trong tay Harry, thử thần chú Prior Incantato, mọi người hít một hơi, “Đúng vậy, chính là chiếc đũa phép này!” Fudge hơi hoảng sợ trừng Harry được McGonagall ôm vào trong ngực, lui về phía sau một bước.

Dumbledore nhìn chằm chằm Fudge,

“Chắc chắn chuyện này có âm mưu, đừng nói với tôi ông nghi ngờ Harry.”

Barty khinh thường hừ một tiếng,

“A, đương nhiên, Kẻ Được Chọn không phải là người của Chúa

tể Hắc ám, nhưng hiển nhiên cậu

ta đã bị Chúa

tể Hắc ám khống chế, xem ra Hogwarts đã không còn an toàn với Kẻ Được Chọn của chúng ta nữa, bộ trưởng à ngài thấy sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Đưa cậu ta đến

Bộ

Pháp thuật… Không không không, đưa đến Azkaban!” Fudge

nói năng lộn xộn.

“Fudge!” Dumbledore tiến lên đè vai lão ta lại, chỉ vào Harry đang

run

rẩy toàn thân, “Thấy không! Trò ấy là Harry Potter! Là Kẻ Được Chọn! Không phải là Tử

thần Thực

tử của Chúa

tể Hắc ám trong mắt ngài! Trò ấy bị thương, trò ấy cần đến St Mungo!”

“Đúng đúng!

St

Mungo! Đưa

cậu ta tới

St Mungo!” Fudge hắng giọng

gào

một câu, “Nhanh lên!”

“Tất cả mọi người ở đây phải mang về thẩm vấn.” Barty

bổ sung, đặc biệt nhìn qua đứa bé, Bady bị ông ta

nhìn thẳng sợ tới mức dán lên người bên cạnh, “Trẻ con cũng vậy.”

“Barty, tôi rất ngạc nhiên bắt đầu từ khi nào thì anh có thể lên tiếng thay bộ trưởng

Bộ

Pháp thuật?” Dumbledore đứng ra

ngăn

cản

tầm mắt hung ác

của Barty.

Mà tính tình SNAPE không

tốt như vậy, ôm Bady,

cứ thế

phóng

áp suất pháp thuật

mạnh mẽ

về hướng Barty, trong nháy mắt đó, Barty cho rằng mình đang đối diện với lửa giận của Chúa

tể Hắc ám, hai đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.

Mắt SNAPE

lóe lên, nói

từng chữ

không ngừng,

“Ông

có thể thử xem.” Sau đó như cảnh cáo đảo qua tất cả

Thần

Sáng ở đây, tình huống hết sức căng thẳng.