“Cái gì? Cậu nói giáo sư Snape thích mẹ của Harry? Hermione gian nan tiêu hóa tin tức này, “Nói vậy, sao tương lai họ lại ở chung chứ?… Chẳng lẽ cậu muốn nói Harry là thế thân sao? Không, không phải thế thân, mình có thể cảm nhận tình yêu của họ là thật lòng.”
“Mình cũng không cho là vậy…”
Draco đang nói, liền có một tiếng cười to cắt ngang cuộc nói chuyện, “Hì hì hì hì ~~oa~~! Ta thấy hẹn hò! Quý tộc máu trong Malfoy lặng lẽ hẹn hò với một nữ phù thủy xuất thân Muggle nha~~! Mọi người mau đến xem! Bọn họ hẹn hò nè~~!”
“Câm miệng Peeves!” Hai người đồng thời giơ đũa phép.
“Tới bắt ta nha~~ không
bắt
được ta! Tình nhân hẹn hò, hì hì hì hì, Gryffindor và Slytherin!” Peeves bay lên bay xuống
tránh né pháp thuật bắn về phía mình, giọng nói như cái loa của nó quanh quẩn trong hành lang yên tĩnh, nhưng đắc ý không được bao lâu, đột nhiên nó bị một sức mạnh túm lấy ném ra ngoài, đập vào vách tường, “Ai?” nó thăm dò phát hiện thanh niên đứng cách đó không xa, lập tức như bóng cao su bị xì hơi, chạy nhanh như chớp.
“Giáo sư Evans?”
“Sắp lên lớp rồi, các trò còn ở đây làm gì?” HARRY có vài phần bất đắc dĩ, vì họ đến đã làm quan hệ của tam giác vàng Gryffindor và Draco dịu hơn trước, hơn nữa xem ra đã quá dịu rồi, chỉ sợ Ron muốn theo đuổi Hermione sẽ tốn nhiều sức lực hơn – dù thế nào đi nữa, anh không nghĩ rằng cuối cùng Hermione và Draco có thể đến với nhau.
Nữ phù thủy nhỏ còn tưởng anh hiểu lầm chuyện gì, xấu hổ giải thích, “Giáo sư, chúng con không có…”
“Thầy biết các trò không hẹn hò.” HARRY cười nhìn vành tai hơi đỏ của Draco, “Vừa lúc thầy có lớp, cùng đi nhé.”
“Giáo sư, thầy và ngài Prince… ừm, yêu nhau như thế nào ạ?” Trên đường, Hermione làm bộ vô ý hỏi.
“Trên chiến trường chung hoạn nạn lâu ngày, tự nhiên sinh ra cảm giác vậy thôi.” HARRY đáp lại không chút để ý.
“Hai người chán ghét như thế có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước sao?” Ngay sau đó Draco mở miệng.
HARRY bí hiểm liếc cậu một cái, “Draco, trò hỏi như vậy sẽ làm thầy nghĩ trò yêu Harry.” Phì, Hermione không nhịn được cười.
Cậu bé bạch kim thẹn quá thành giận, “Không thể nào! Sao con có thể yêu thằng Đầu Sẹo kia!” Có điều cậu nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, “Giáo sư, thầy đang trêu con.”
“Được rồi, thầy xin lỗi.” Thanh niên nhún vai, “Là vầy, có đôi khi hai người chán ghét nhau cuối cùng lại yêu khuyết điểm của đối phương.”
“A? Không nghĩ tới giáo sư Evans còn kiêm chức chuyên gia tư vấn tình yêu?” Snape như hồn ma xuất hiện phía sau họ.
“Giáo sư Snape, thầy cũng vội lên lớp à? Đi chung không?”
HARRY không để bụng tươi cười làm Snape rất không thoải mái, “Ta không có thời gian lãng phí cùng mấy người.” Gã lướt qua họ.
Yêu khuyết điểm của đối phương?Thật sự là nói bậy! Ai sẽ yêu Potter xúc động lỗ mãng hại chết người và vô cùng ngu xuẩn kia chứ? Giáo sư độc dược hùng hổ lướt
qua hành lang, có thể nghĩ nhóm động vật nhỏ tiếp theo sẽ bị giận chó đánh mèo như thế nào.
Ngày hôm sau, Peeves phát tán tin tức quý tộc bạch kim nhỏ và nữ phù thủy thông minh nhất Gryffindor hẹn hò, chỉ một buổi sáng đã truyền khắp Hogwarts, hơn nữa vốn nhìn Draco không vừa mắt, Ron không nhịn được cãi nhau cùng Hermione một trận, chọc nữ vương Gryffindor tương lai khóc nấc.
Khi xảy ra chuyện Harry có chút khó hiểu, theo cậu, thậm chí rất nhiều học trò Hogwarts thấy, đây chẳng qua chỉ là tin đồn nhảm thôi, đa số mọi người cười trừ, bởi vì không ai tin tưởng Malfoy tôn sùng máu trong sẽ coi trọng Hermione xuất thân Muggle. Nhưng Ron lại tưởng đó là thật! Harry đành phải kêu vài nữ sinh Gryffindor khuyên nhủ Hermione, mình thì tìm Ron.
“Mình nói nè rốt cuộc sao cậu lại tức giận vậy? Cậu cũng biết những thứ truyền từ trong miệng Peeves đều quỷ quái cả, sao cậu lại tin nó?”
“Cậu căn bản không biết, Harry! Cậu ngủ bảy ngày, mình thường xuyên gặp cậu ấy và thằng đó lén lút nói chuyện rất vui vẻ! Chỉ cần mình tới gần họ sẽ không nói một lời! Cậu biết không? Họ còn trao đổi nhật ký riêng tư nữa!” Sắc mặt Ron nhanh chóng đỏ như tóc, “Có lần mình thấy cậu ấy đang viết gì đó, vừa viết vừa mỉm cười! Mình qua nhìn cậu ấy liền đóng vở lại, nói mình đó là nhật ký, đó là riêng tư, không để bất cứ ai xem! Nhưng mà sáng ngày thứ hai cậu ấy lại đem nhật ký giao cho Malfoy! Thật là mất thể diện!”
“Ron, cậu không thể nói Hermione như vậy.” Harry nghe cậu oán giận, vốn là có chuyện này, có điều cũng không nên nói khó nghe như thế, “Dù đó là sự thật, hai người họ thật sự thích đối phương, cậu tức giận gì chứ?” Cậu thoáng suy tư bỗng hiểu được, “Chẳng lẽ cậu ghen? Cậu thích Hermione?”
“Vô… Cái gì? Ai nói mình thích cậu ấy!” Mặt Ron càng đỏ hơn, cũng không biết sao lại đỏ, “Mình giận cậu ấy chưa thấy rõ bản chất của Malfoy! Malfoy là rắn độc Slytherin âm hiểm giả dối, nó tiếp cận chúng ta chỉ vì tìm hiểu tin tức nói cho chủ nhân nó thôi! Sao Hermione lại thích nó chứ?”
“Cậu nghĩ vậy
thật
à?” Harry nghi ngờ nhìn chằm chằm bạn tốt, trực giác nói cho cậu biết ý tưởng của mình càng đáng tin hơn, nhất định Ron ghen vì Hermione. Chẳng qua nếu Hermione thật sự thích Malfoy… Nghĩ đến Malfoy cao ngạo dẫn Hermione đứng trước mặt cậu, Harry cảm thấy mình cũng không thể chấp nhận. Hermione và Ron bên nhau tốt hơn so với Malfoy nhiều!
Harry biết nên làm như thế nào, cậu vỗ vỗ vai an ủi Ron, “Cậu yên tâm đi, Ron, mình sẽ giúp cậu điều tra rõ quan hệ của họ, bất kể ra sao Hermione là của cậu, không thể để Malfoy cướp đi được!”
“…” Ron dại ra một lát, rốt cuộc phản ứng lại, “Mình nói mình không thích cậu ấy!”
Đáng tiếc Harry đang đắm chìm trong tư duy của mình không nghe giải thích của cậu. Ừm, chắc cậu nên xác nhận chuyện nhật ký kia trước, cậu cảm thấy đó không phải nhật ký đơn giản như vậy, Hermione hợp tác với Malfoy điều tra gì? Không những không nói với Ron, còn không nói với cậu… Làm bạn bè ba năm còn kém hơn một Slytherin vừa mới gia nhập, Harry cũng bắt đầu ghen tị.
Đến khi lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí bắt đầu, Hermione mới đến, mắt cô bé có chút sưng đỏ, không để ý đến Ron, đứng chung với mấy nữ sinh, nhóm con gái như chung mối thù, nhìn Ron khe khẽ nói nhỏ, nhất định không nói lời nào hay, ngay cả Harry bên cạnh cũng cảm nhận được luồng oán khí chết chóc thật sâu. Dường như Draco không nghĩ sẽ dẫn đến xung đột vì loại chuyện nhảm nhí này, đứng ở một nơi thật xa họ.
Người khổng lồ lai Hagrid mang nhóm phù thủy nhỏ tập trung bên cạnh Rừng Cấm. Buổi sáng xảy ra chuyện không thoải mái vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, có người sợ hãi khẩn trương có người nóng lòng muốn thử, chẳng qua mọi người tụ lại nửa ngày, Hagrid ngoài nhìn Rừng Cấm hai ba lần, cũng không có hành động nào, điều này làm bọn họ thấy lạ.
“Hagrid, hiện tại chúng ta bắt đầu lên lớp chưa ạ? Giáo sư Evans đâu?” Harry đại diện mọi người hỏi.
“Chờ chút.” Hagrid như rất sốt ruột, khổ người của bác vốn đủ lớn lại nhảy nhảy tại chỗ, mọi người không khỏi nghi ngờ sinh vật mình học có phải ở trên cây không, một đám kiễng chân nhìn xung quanh.
Đột nhiên đằng xa truyền đến một tiếng gào thét. “Đến rồi!” Có người hưng phấn hô to, “Có gì đó đang đến!”
Một trận gió lạnh thấu xương từ chỗ sâu trong Rừng Cấm thổi ra, cành lá kịch liệt lắc lư, “Grừ!” tiếng gầm gừ ngày càng rõ càng gần, có người nhát gan lùi về sau vài bước. “Bịch!” Một bóng dáng nhanh chóng nhảy ra, mọi người sợ tới mức kêu lên sợ hãi, Harry nắm chặt đũa phép.
Trước mặt họ xuất hiện một con sư tử, một con sư tử đực to lớn, thân thể mạnh mẽ cân xứng, đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, cái bờm dưới ánh mặt trời tản ra màu vàng rực rỡ, tầng lông màu nâu bao trùm toàn bộ vai và ngực, nó cất bước uy nghiêm lắc lư về phía trước. Bốn chân sư tử đực mạnh mẽ có lực bước trên mặt đất, đầu cao đến ngược phù thủy thành niên, một đôi mắt xanh đậm lặng lẽ nhìn chăm chú vào mọi người, không giận mà uy.
Harry hoảng hốt cảm thấy con sư tử này rất quen thuộc.
“Gào —!!!” Sư tử đực mở mồm to như chậu máu hướng về phía mọi người, lỗ tai mọi người ù ù chấn động như tiếng sấm, nhóm động vật nhỏ hoảng sợ lui về phía sau, trừ Hagrid đứng tại chỗ, cũng chỉ còn lại Harry, Ron, Hermione và Draco.
Tầm mắt không ấm áp của sư tử đực dừng trên người Hermione, vị phù thủy mạnh nhất Gryffindor không lùi mà tiến tới, kiêu ngạo ưỡn ngực, như khıêυ khí©h. Sư tử đực cong
sống lưng bày ra tư thế tấn công
,cổ họng gầm gừ, trong nháy mắt, cởi bỏ tư thái biếng nhác, đột nhiên khí thế tăng lên, sức mạnh nhàn nhạt đẩy lá rụng cát đá trên mặt đất ra xa, tạo nên một tầng bụi đất. Harry vô cùng mờ mịt, cậu không cảm giác được nguy hiểm, nhưng mà con mãnh thú trước mặt này sắp tấn công họ.
Đột nhiên, sư tử đực chân đạp về sau một cái, nhào về phía Hermione. Nữ phù thủy cứng ngắc tại chỗ, dường như quên tránh né, mở mắt trừng trừng nhìn nó nhào lên. “Hermione?” Harry sợ hãi, đũa phép của cậu vừa mới nâng lên, chỉ thấy một bóng đen nhanh nhẹn chặn đứng sư tử, hai bóng dáng lăn thành một đoàn.
Mọi người chưa kịp thét chói tai, thanh âm bị chặn trong cổ họng, họ nhìn thấy gì? “Cách xa cậu ấy một chút đồ súc sinh kia!” Ron kéo bờm sư tử cưỡi lên lưng nó đấm từng đấm lên người nó!
“Ron! Dừng tay Ron!” Rốt cuộc Hermione không hờn dỗi nữa, vội vàng tiến lên kéo cậu.
“Cậu đừng tới đây!” Cậu bé tóc đỏ đỏ cả mắt, cậu căn bản không phát hiện con sư tử đực này
đã lười biếng đứng lên, nắm đấm của mình chỉ như gãi ngứa, mà những người khác ngơ ngác nhìn hình ảnh quỷ dị trước mắt này.
“Ronald!” Hermione xoa thắt lưng rống to, “Cậu không biết tấn công giáo sư trong trạng thái hóa thú sẽ bị trừ điểm sao?” Harry cũng chưa kịp phản ứng, hèn gì quen thuộc như vậy, con sư tử này rõ ràng là Evans!
“Cái gì?” Động tác của Ron cứng lại. Cậu ngây ngốc để mặc Harry kéo cậu từ trên lưng sư tử xuống, sau đó trừng mắt nhìn sư tử biến thành người từ trong ánh sáng vàng nhu hòa.
Thanh niên mắt xanh cười tủm tỉm hoạt động bả vai và xương sống, vươn tay vò mái tóc đỏ của Ron thành ổ chim, “Lần sau nhớ dùng đũa phép, nắm đấm của trò chỉ có thể đập chết thỏ thôi.”
– Hết chương 24 –Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xin mọi người nhất định phải nhớ kỹ, bản đại hiệp không có khả năng viết nội dung kiểu KUSO Draco thích Harry làʍ t̠ìиɦ cảm của Harry và giáo sư thành pháo hôi đâu!
Nếu tương lai có tình tiết làm mọi người sinh ra nghi ngờ DH, xin nhất định phải nhớ kỹ những lời này! Truyện này Draco tuyệt đối không thích Harry! Nhiều nhất là tình cảm bạn bè thôi.
Mặt khác, truyện này là cp RonHer.Tiểu kịch trườngCười ngây ngôKẻ Được Chọn
háo sắc cười ngây ngô,
“A~~ Snape anh thật là một tên khốn khêu gợi mà, nhìn thân thể hoàn mỹ, thắt lưng mềm dẻo, bắp đùi thon dài, cái mông rắn chắc của anh kìa, em thật muốn lột sạch quần áo của anh, hôn lên mỗi tấc da thịt trên người anh…”
“Câm miệng Potter!” Người đàn ông trong bức tranh xoay người biến mất trong khung ảnh l*иg kính.
“Harry, thú vui của trò cũng thật ác nha.” Một vị cố hiệu trưởng vui tươi hớn hở vuốt ria mép.
“Hừ, ai bảo năm đó anh ấy bỏ lại con mà đi một mình.” Harry đem mặt dán lên bức tranh của người đàn ông, Severus…