Người yêu mà mình đã dành trọn con tim rồi lại vứt bỏ đang hôn lên tóc mai mình, giống như là đầu kim châm bị đốt nóng rồi đâm lên mảng da ở đó vậy. da thịt cảm thấy nóng rẫy, tê dại, sau đó mới thấy đau, tựa như sắp đâm ra một hình xăm mới vậy.
Dung Lạc Vân chà xát vành tai, lại sợ trông mình nhát gan nhỏ mọn, nên chần chờ cứng đờ tay, cả người như mất hồn. Hồi sau, Hoắc Lâm Phong giống như không đợi được nữa, tiến tới túm lấy tay y lắc lắc.
“Tạm thời làm lành với ta, có được không?” Hoắc Lâm Phong lặp lại.
Dung Lạc Vân ngước mặt lên, trong lòng cân nhắc hai chữ “làm lành”, hỏi: “Tạm thời làm lành, xin hỏi ‘tạm thời’ là bao lâu?” Bốn năm ngày, bảy tám ngày, hay là một hai tháng?
Như thế nào mới tính là làm lành, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Sau khi lừa mình dối người, đến lúc đó phải kết thúc như thế nào?
Nỗi sầu từ từ ập xuống, Dung Lạc Vân rút tay ra, thậm chí còn lùi về sau mấy bước liền. Y nhìn vào Hoắc Lâm Phong, lắc đầu nói: “Ta không đồng ý.”
Hoắc Lâm Phong mím môi, chút mong mỏi đã tan vỡ không còn một mảnh, lại chẳng thể mắng mỏ được, chỉ đành nhìn chằm chằm cái người trái tim sắt đá này. Ai ngờ, người kia không chỉ từ chối hắn mà còn xoay người bỏ đi.
“Đi đâu thế?” Hắn nhấc chân bước theo.
Dung Lạc Vân không đáp, tự mình leo lên núi, y không đi đường thẳng mà hơi nghiêng về hướng đông.
Hoắc Lâm Phong đi theo phía sau, như là hộ hoa sứ giả vậy, nếu Dung Lạc Vân giẫm phải lá cây trơn trượt, hắn sẽ giơ tay ra đỡ, ngọn cây phía trước có con rắn cỏ đang treo lơ lửng, hắn sẽ nhặt cục đá lên ném vào nó trước.
Cứ như thế càng đi càng nhanh, không biết sau bao lâu, một cơn gió thổi ập vào mặt, bọn họ đi đến một nơi thoáng đãng, giống như một vách núi vậy, từ đây có thể nhìn vọng ra cảnh sắc dưới chân núi Lãnh Tang.
Dung Lạc Vân đứng yên, xoay người kéo tay áo Hoắc Lâm Phong, dùng sức lực bằng với vác vại hoa, lay đại thụ, túm mạnh người ta về phía trước.
Hoắc Lâm Phong không hề phòng bị, lảo đảo một bước đứng sát vách núi, nhìn đá vụn rơi xuống, hắn hỏi: “Em định mưu sát phu quân đấy à?!”
“…” Dung Lạc Vân buông tay ra, “Ta muốn để huynh nhìn cho rõ.”
Đứng ở đây quan sát có thể nhìn thấy Bất Phàm Cung giáp núi, chếch về hướng đông còn có các ruộng đồng, xung quanh là nhà ở của các hộ nông dân. Y đi đến bên cạnh Hoắc Lâm Phong, hỏi: “Hoắc tướng quân, huynh định kéo dài như thế nào đây?”
Bất Phàm Cung thì có lớn được bao nhiêu, còn cái Trường Sinh Cung xa hoa kia sẽ chiếm tới bao nhiêu đất chứ?
Dung Lạc Vân nói: “Khoan không nói đến Bất Phàm Cung, chúng ta nhìn cái khác.”
Bàn tay y chỉ ra xa, bàn tay còn lại nắm tay áo Hoắc Lâm Phong: “Đến lúc đó Trường Sinh Cung sẽ xâm chiếm tất cả đồng ruộng ở đây, đất cày cấy của các hộ dân từ đời này qua đời khác đều sẽ biến mất, chúng ta phải làm như thế nào đây? Nhà của họ bị dỡ bỏ thì hàng trăm hộ dân phải ở đâu đây, đầu đường xó chợ sao?”
Hoắc Lâm Phong phóng mắt nhìn ra xa, hắn hiểu chứ, từ giây phút nhận được thánh chỉ là hắn đã hiểu rồi.
Chỉ là trọng trách quấn đầy bụi gai đè lên vai hắn, hắn đau chứ, cho nên hắn chọn cách trốn tránh không nghĩ tới. Lúc này Dung Lạc Vân túm lấy hắn, kéo hắn ra, nằng nặc bắt hắn nhìn cho rõ.
Thái độ này của y… giống như là một dân thường minh oan nói lí lẽ, còn hắn thì giống như một tên cẩu quan làm việc ác.
Dung Lạc Vân hỏi: “Ngoại trừ những thứ này, còn nhân lực thì sao?”
Xây dựng rầm rộ thì cần phải có nhân lực rất lớn, thanh niên trai tráng bị triều đình vơ vét hết, vậy thì cày cấy, làm ăn, nhà nào nhà nấy chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em, sống làm sao đây?
Đợi đến khi gom được đủ sức người thì gỗ ngói, lan can, thềm ngọc sẽ xây như thế nào, tường cao mái che nguy nga tráng lệ dùng cái gì để đắp? Đâu chỉ dùng mấy cây đinh là xong, mà đó là một số lượng vật liệu không dễ để tính toán.
Dung Lạc Vân trượt dọc theo ống tay áo đi xuống, cách lớp vải mà cọ vào cánh tay Hoắc Lâm Phong. Đến cổ tay áo, y nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đối phương, ngón tay sượt qua những đường chỉ tay.
“Hao người tốn của như vậy, vì sao cứ phải là huynh gánh vác chuyện ác này?” Y nỉ non, “Ta rất hận vì là huynh… nhưng cũng thấy may mắn khi đó là huynh.”
Hoắc Lâm Phong trở tay nắm lại, siết chặt bàn tay Dung Lạc Vân: “Vì sao lại may mắn?”
Dung Lạc Vân nói: “Vì lời huynh nói, ba nghìn đinh là ba nghìn đinh, mười vạn lượng là mười vạn lượng.”
Đối với Hoắc Lâm Phong mà nói, xây Trường Sinh Cung là khổ sai, tiến thoái lưỡng nan vô cùng tra tấn. Nhưng đối với những tên tham quan ô lại mà nói thì lại là một nhiệm vụ béo bở hiếm có, một cánh cửa, một mảnh ngói, đều có thể vơ vét được.
“Các nơi đều đã tìm các danh mục để gia tăng tô thuế, bóc lột tầng tầng lớp lớp nuôi béo bao nhiêu là sâu mọt.” Hoắc Lâm Phong nói, “Tiền thuế tập hợp đến triều đình rồi triều đình mới phát cho ta, chỉ một mình ta thanh bạch thì chỉ là muối bỏ biển.”
Hai tay đan chặt, lúc này đã ấm áp lên nhiều rồi, không có bất kì mùi vị tình yêu nào, mà càng giống như là tạm loại bỏ hiềm khích, trao nhau một phần an ủi.
Dung Lạc Vân lại cúi đầu, nhìn chằm chằm tay của hai người, sau đó từ từ buông ra.
“Ta từ chối huynh, không phải là vì thù oán.”
Hoắc Lâm Phong nắm chặt bàn tay ấy, không nỡ bỏ ra.
“Ta thậm chí còn muốn vì đại cuộc mà tạm thời làm lành với huynh, cùng vượt qua ải khó này.”
Lòng bàn tay ướt đẫm, Hoắc Lâm Phong có thể cảm nhận được rõ ràng, Dung Lạc Vân đang từ từ rút tay ra.
“Chỉ là, xâm chiếm ruộng đồng nhà ở, vơ vét sức người, binh lính của huynh nhất định sẽ khiến người dân oán than.” Dung Lạc Vân nói, “Phàm là gây tổn hại cho bá tánh, ta sẽ lập tức dẫn Bất Phàm Cung đến ngăn cản, đối chọi với huynh.”
Đừng nói là làm lành, chuyện hai người hai phe đối lập đã chắc như đinh đóng cột rồi.
Kéo dài chỉ là kế sách nhất thời, kéo dài quá lâu sẽ khiến Hoàng thượng tức giận, còn bị phán cho tội danh hành sự không tận sức. Nhưng nếu phụng chỉ hành sự thì sẽ là vẽ đường cho hươu chạy, giúp vua làm điều ác.
Dung Lạc Vân cuối cùng cũng rút tay ra: “Huynh từng nói, huynh cúc cung tận tụy không phải vì triều đình, mà vì vạn dân.”
Sắc mặt Hoắc Lâm Phong rất chân thành: “Phải.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Vậy bây giờ nếu muốn làm phản, huynh sẽ làm thế nào?”
Đây là một vấn đề nan giải nhất thiên hạ, y hỏi nhưng không định cầu đáp án, chỉ là muốn để Hoắc Lâm Phong suy nghĩ cho thật kĩ. Y xoay người quay lại, đi mấy bước thì ngoái đầu nhìn, đối phương vẫn đứng ở đó.
Vẫn cao to rắn rỏi như trước, chỉ là trong làn gió mát trông có vẻ cô độc.
Dung Lạc Vân động lòng trắc ẩn, nói chính xác thì là y đau lòng rồi. Lưỡng lự một lát, y khẽ gọi: “Hoắc Lâm Phong?”
Khổ tâm của Hoắc Lâm Phong đang xoắn bện, tinh thần đều rơi vào trầm tư, không kịp phản ứng. Dung Lạc Vân nhặt một hòn đá lên, ném thật mạnh vào bả vai rắn chắc kia.
“Úi!” Hoắc Lâm Phong lập tức quay đầu lại, “Sao lại ném vào người ta?”
Dung Lạc Vân nói: “Về phủ tướng quân của huynh mà suy nghĩ đi, đứng đờ ở đó làm gì?”
Hoắc Lâm Phong hỏi ngược lại: “Không thể đứng ở đây à? Núi của nhà em chắc?”
Dung Lạc Vân tức tối nói: “Đứng ngẩn ngơ ở đó cẩn thận không mất hồn té xuống dưới bây giờ!”
Hoắc Lâm Phong hơi giật mình, hắn đã không biết phân biệt tốt xấu, mới nãy nắm tay hắn, nhắc nhở khuyên nhủ hắn từng câu, bây giờ còn dữ dằn đuổi người đi, nhưng tất cả đều ẩn chứa sự quan tâm.
Đợi hắn phản ứng lại thì người kia đã biến mất dạng rồi.
Dung Lạc Vân thật sự đã đi rồi, lười tỏ lòng tốt uổng phí, lướt như bay vào rừng. Đi được hai ba chục bước thì trượt chân không có ai đỡ, vì thế y lảo đảo suýt nữa ngã nhào.
Liếc xuống, đế giày lĩnh đã dính đất bẩn, còn có mùi hôi thối bốc lên.
Nhìn lại lần nữa, cái thứ trơn trượt kia nào phải bùn, mà là phân!
Hai mắt Dung Lạc Vân tối sầm, cởi giày ra đi chân trần. Đi được vài bước lại ngừng, đống phân nóng hổi đó rõ ràng là mới để lại, là của hổ hay sói?
Nếu là sói, lỡ ngửi thấy mùi của y tới báo thù thì sao đây?
Y cúi đầu nhìn xung quanh, phát hiện có những dấu chân nhàn nhạt, y đi theo nó, không lâu sau tìm tới được một hang động. Ở cửa hang bốc lên mùi tanh nồng nặc, có lẽ là mùi của thi thể nào đó đã thối rữa.
Dung Lạc Vân bịt mũi đi vào bên trong mới phát hiện y đã bước vào hang sói!
Toàn thân y run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là kinh ngạc cảnh tượng trước mắt. Trong động không có một con sói trưởng thành nào mà chỉ có năm sáu con sói con chưa đến tuổi trưởng thành, hơn nữa tất cả đều đã chết.
Chẳng lẽ lần trước y giao chiến với bầy sói kia đã gϊếŧ hết cha mẹ của chúng hay sao?
Một bầy sói con đang chờ được cho ăn nhưng chẳng có gì để ăn, lại sợ gặp phải mãnh thú và thợ săn, nên đã chết đói trong hang ư?
Y đang trầm tư thì bỗng thấy trong đám xác sói ấy có một cục bông khẽ cựa quậy, ở đây không có gió, không phải chứ… Y nghĩ tới những dấu chân kia, y giữ vững hô hấp đi vào trong, khi chỉ còn cách nửa bước, một con sói con bỗng nhiên vùng dậy!
Gầm gừ một tiếng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn ngó xung quanh.
Dung Lạc Vân mắng: “Tiểu súc sinh, còn biết giả chết!”
Khoảnh khắc đó, lòng y nảy sinh nỗi thê lương, dáng vẻ con sói con đang bảo vệ xác chết huynh đệ của nó dường như y đã từng quen, khiến y nhớ lại tình cảnh mười bảy năm trước. Tiểu đệ tuổi nhỏ, qua đời khi đang trên đường chạy trốn, y cũng ôm ấp, bảo vệ ngày qua ngày, không chịu buông tay.
Còn về phần giả chết…thì càng giống hơn nữa.
Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm sói con, thở dài nói: “Xin lỗi, là nghiệt do ta tạo nên.”
Sói con duy nhất còn sống rêи ɾỉ một tiếng, giống như đang mắng y vậy.
Y xé một mảnh vạt áo bọc con sói lại, ôm trong lòng đi ra ngoài. Chân trần không đi được nên y dùng Bát Phương Du, bay lượn trên trời làm nhóc con sợ hãi kêu réo.
Dung Lạc Vân đáp xuống dưới chân núi, về đến Bất Phàm Cung đi dọc theo con đường chính
Dùng tốc độ vừa phải đi đến Vô Danh Cư, chân giẫm lên đá vụn, lộm cộm khó chịu khiến y phải nhíu mày. Vào hiên nhà lại sợ làm bẩn sàn nên nhón chân đi chập choạng vào phòng ngủ.
Giương mắt lên nhìn thì thấy trên sạp có một người đang nằm.
Dung Lạc Vân vừa giật mình vừa bực mình: “Tại sao huynh lại ở đây?!”
Hoắc Lâm Phong nhìn sang: “Ta đợi em mà.” Hắn quen đường quen nẻo, từ sau núi đến thẳng Vô Danh Cư, đã ngủ được một giấc rồi. Hắn dời tầm mắt, nhìn thấy cục bông tròn tròn động đậy trong lòng y, hỏi: “Em đang ôm cái gì vậy?”
Dung Lạc Vân mở miệng đáp thì bỗng sinh kiêu: “Con trai ta.”
Hoắc Lâm Phong ngồi phắt dậy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “… Em còn có thể sinh con nữa hả?”
Dung Lạc Vân tức tối, vứt cục bông kia lên sạp rồi đi rửa chân. Hoắc Lâm Phong hiếu kỳ nhìn chăm chú, dỡ lớp vải bọc quanh người nó ra, bên trong là một con sói con lông xám mắt xanh.
Hồi đi săn ở Tái Bắc hắn đã nhìn thấy nhiều rồi, cũng từng muốn nuôi một con.
Hoắc Lâm Phong ngồi trên sạp đùa nghịch nó, trong miệng cứ gọi “xùy xùy”, vuốt ve nhúm lông trên gáy nó. Dung Lạc Vân tắm rửa xong đi ra, chỉ mặc tẩm y, trông rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Y đứng bên sạp: “Quá tam ba bận, nếu huynh còn tự tiện xông vào chỗ của ta nữa, thì ta sẽ chém chết huynh trừ hại cho dân.”
Oan uổng cho Hoắc Lâm Phong quá, hắn chưa có làm hết trơn mà đã bị biến thành tai họa cho dân rồi ư? Ngước mặt lên nhìn đối phương, hắn nói: “Những lời em nói ở trên núi ta đã nghĩ kĩ rồi.”
“Trước tiên là đốn gỗ, mượn lí do Giang Nam đang đến mùa mưa, cố gắng kéo dài thêm mấy ngày.” Hắn nói, “Đồng thời sắp xếp cho các hộ dân di dời chỗ ở, tuyệt đối không để cho mọi người phải ở đầu đường xó chợ, ngoài ra, ruộng đồng bị chiếm và tráng đinh bị bắt đi xây dựng đều sẽ được đền bù ngân lượng.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Ngân lượng ở đâu ra?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Ngân sách xây Trường Sinh Cung.”
Dung Lạc Vân nhíu mày: “Lỡ như không đủ thì phải làm sao?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Nếu như ta sẽ không xây Trường Sinh Cung thì sao lại không đủ?” Hắn đứng dậy rời khỏi sạp, vừa đi vừa nói, “Quân lương Tái Bắc kéo dài hai tháng không phát, không có gì hơn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì để Hoàng thượng sốt ruột, cho Hoàng thượng biết thế nào là nặng nhẹ.”
Dung Lạc Vân lập tức hiểu ra: “Huynh muốn phối hợp cùng cha của huynh sao?”
Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Cho nên ta mới tới đây đợi em, chính là muốn mượn giấy bút để dùng.”
Hai người đi vào thư phòng, Dung Lạc Vân mài mực, Hoắc Lâm Phong cầm bút. Trước tiên thông báo tình hình ở đây, rồi trình bày kế sách trong lòng, xin Hoắc Chiêu mau chóng phối hợp.
“Nếu Tái Bắc thương vong nghiêm trọng, thành trì khó giữ, thêm cả áp lực từ cha ta thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ không dám kéo dài.” Hoắc Lâm Phong nói, “Quân lương không đợi được nữa mà Hoàng thượng sẽ bắt đầu tìm kiếm, đến lúc đó chỉ đành dùng khoản ngân sách này của ta mà thôi.”
Vậy thì việc xây Trường Sinh Cung không thể không hoãn lại. Dung Lạc Vân hỏi: “Nếu như vậy thì có phạm tội khi quân không?”
Hoắc Lâm Phong cười nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Em nói cha ta có dám không?” Hỏi ra xong lại có chút hối hận, cha hắn là kẻ thù gϊếŧ cha người ta, “Năm đó nếu cha ta biết được nội tình thì chắc chắn cũng dám kháng chỉ bất tuân.”
Bây giờ thì nói gì cũng muộn rồi, Dung Lạc Vân nín thinh, chẳng biết phải nói gì. Viết xong lá thư, y giúp bôi hồ mới hỏi: “Vậy nếu chỗ huynh hết ngân sách, Hoàng thượng ép sưu cao thuế nặng, bắt huynh tiếp tục xây thì sao?”
“Không đợi Hoàng thượng bóc lột dân chúng thì ta đã chủ động thượng tấu rồi, yêu cầu Hoàng thượng bãi bỏ chuyện này.”
Dung Lạc Vân kinh ngạc, hồ dán chảy đầy tay. Hoắc Lâm Phong ngẩng đầu nhìn y: “Đợi Tái Bắc thắng trận, lấy công trạng của phụ thân và huynh trưởng ra cầu xin cho ta, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Đến lúc đó, Định Bắc Hầu, Thẩm thái phó, Tam hoàng tử, thêm cả các quan viên liêm chính khác cùng nhau khuyên giải Hoàng đế bãi bỏ ý nghĩ hao sức tốn của này.
“Có thể thành công không?” Dung Lạc Vân hơi lo lắng.
Hoắc Lâm Phong cười khẽ: “Nhà ta nắm trọng binh trong tay, yên tâm đi.” Dán phong thư xong, hắn cầm lên phe phẩy, “Xem như là em viết, không cần bắt thám tử của ta nữa rồi nhé.”
Dung Lạc Vân mỉm cười trong vô thức, không cầm lòng được mà nghĩ, người trước mắt đây sao cứ phải là con trai của Định Bắc Hầu kia chứ? Nếu huynh ấy chỉ là một công tử nhà quyền quý, một bá tánh bình thường, một người giang hồ tự do tự tại thì tốt biết mấy.
“Sinh ra đã thế.” Hoắc Lâm Phong giống như nhìn thấu được tâm tư y, “Ta đáng thương quá đi, cho nên em có thể làm…”
Dung Lạc Vân ngoảnh đi: “Mau về phủ gửi thư, bớt nhiều lời đi.”
Hoắc Lâm Phong nghẹn họng, nuốt xuống những lời tủi thân cố ý làm nũng, cầm thư lên, bĩu môi, phụng phịu đi ra ngoài.
Hắn bực dọc nghĩ, ai nói một ngày làm phu thê là trăm ngày ân ái, quỷ tha ma bắt!