Quyển 2 - Chương 104: Lại thêm một người đến nữa

Tuyết rơi cả một đêm, đến giờ Mão, ánh ban mai vẫn chưa ló dạng, trong phòng đốt vài ngọn đèn, Hoắc Lâm Phong sửa soạn chỉn chu, thỉnh thoảng xoay mặt liếc Dung Lạc Vân trên giường.Dung Lạc Vân quấn chăn, luyến tiếc ổ chăn ấm áp, híp mắt Hoắc Lâm Phong mặc lớp tang phục cuối cùng. Y ngồi dậy hỏi: “Hôm nay Thành đế hạ táng à?”

Hoắc Lâm Phong “Ừm” một tiếng: “Tăng nhân trong chùa tụng kinh xong thì sẽ đi đến lăng mộ.”

Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, không gõ cửa trước, tự nhiên như thế chính là Lục Chuẩn. Nét mặt tiểu thần tài phơi phới, còn làm điệu đeo một ngọc quan màu tím, đi vào đi thẳng đến bên giường ngồi xuống.

Hoắc Lâm Phong nói: “Tam cung chủ dậy sớm thế, có chuyện gì sao?”

Lục Chuẩn trả lời: “Ta muốn ra ngoài chơi.” Cậu nói như thật, “Trường An dưới chân thiên tử, cũng không thể đến đây uổng công được, tốt xấu gì cũng phải moi được một khoản chứ.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Đệ muốn ra ngoài cướp bóc nữa à?”

Lục Chuẩn giơ tay lên sờ ngọc quan, cậu từng đi kiếm đại sư để tính, cướp bóc là nghề nguy hiểm, dễ sinh tai họa, nếu muốn phá giải thì cần phải ăn mặc tươi tắn một chút, tăng thêm hỉ khí. Tục ngữ nói “muôn hồng nghìn tía”, bây giờ quốc tang mặc đỏ chả khác nào tự tìm đường chết, nên bèn mặc tía.

Cậu cũng biết Trường An canh phòng nghiêm ngặt, không như Tây Càn Lĩnh cách xa hoàng đế. “Hoắc đại ca.” Cậu giở giọng nịnh bợ, “Huynh nhất định biết rõ nơi nào canh phòng lỏng lẻo, huynh chỉ đường được không?”

Hoắc Lâm Phong vẫn còn ghi thù: “Không gọi Nhị tẩu nữa à?”

Lục Chuẩn trở mặt cực nhanh: “Nhị tẩu gì chứ, huynh đường đường là đại tướng quân, là Nhị ca ta làm phu nhân tướng quân mà.”

Ở trên giường, Dung Lạc Vân xốc chăn lên, một chân đá bay Lục Chuẩn, Hoắc Lâm Phong cười không dừng được, đi đến bên giường ôm mặt Dung Lạc Vân lên, nói: “Ta vào cung đây, em ngủ thêm một lát nữa đi.”

Nói xong xoay người định đi thì chợt dừng lại, Hoắc Lâm Phong nói: “Tam cung chủ, bây giờ đang tổ chức quốc tang, khắp nơi dâng đồ cúng bửu bối nhiều không đếm xuể, năm mươi dặm ngoài thành có dịch quán, cậu có hiểu không?”

Lục Chuẩn lăn dậy: “Dạ hiểu, dạ hiểu!”

Hoắc Lâm Phong nói: “Dẫn Nhị ca cậu cùng đi, cho em ấy đi dạo một chút, cả ngày ở trong phủ đã mập lên rồi.” Nói xong đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.

Dung Lạc Vân ngẩn ngơ trên giường, y mập lên chỗ nào? Giơ tay nhéo cánh tay, rồi lại xoa bụng, để chân trần chạy đến trước gương, soi gương quan sát tỉ mỉ, đâu có béo đâu…

Lục Chuẩn ghé tới: “Nhị ca, lúc đệ tỉnh dậy nghe Đỗ Tranh ra lệnh cho người chuẩn bị ngựa, chẳng lẽ Hoắc đại ca và Duệ Vương cưỡi ngựa vào hoàng cung à?”

Dung Lạc Vân hoàn hồn: “Chỉ có Lâm Phong đi thôi.” Tối qua Mạnh Đình Nguyên trở về bàn giao vài chuyện rồi về hoàng cung trong đêm, “Sao tự dưng nhớ đến mà hỏi Duệ Vương thế?”

Lục Chuẩn đâu có muốn nhắc đến Duệ Vương, là do nghe được bí mật của người ta, nhẫn nhịn cả một đêm. Cậu khẽ nói: “Hôm qua đệ có nói chuyện với Duệ Vương.” Vẻ mặt Lục Chuẩn hết sức bí hiểm, “Nhị ca, huynh chưa biết phải không, Duệ Vương phi…”

Chỉ trong hai ba câu, Lục Chuẩn đã khai hết mọi bí mật của phu thê Mạnh Đình Nguyên từ đầu đến đuôi, Dung Lạc Vân hết hồn, nghĩ kĩ lại cảm thấy cũng không bất ngờ lắm.

Y dặn dò: “Chuyện này không được nói với người khác, nhớ rõ chưa?”

Lục Chuẩn suy nghĩ, đây cũng tính là bí mật hoàng gia đúng không, nếu như cậu lấy đây làm điều kiện, có phải Duệ Vương sẽ thưởng cho cậu một khoản tiền không… nào bạc nào vàng, trân châu mã não, tay chống cằm dựa vào bàn gương, càng nghĩ càng xa, mặt cười cười vừa mê mẩn vừa khờ khạo.

Nhân lúc tên nhóc tưởng tượng xa xôi, Dung Lạc Vân rửa mặt thay đồ, buộc một bó tóc đuôi ngựa cao cao, sửa soạn xong, gõ một cái thật mạnh lên trán Lục Chuẩn, đập vỡ luôn giấc mộng ban ngày của cậu.

Hai huynh đệ rời khỏi trập viên, chưa ra đến cổng chính đã bám tường phi thân, khi đáp xuống đất thì đã ở một nơi nào đó tại thành nam. Cổng thành có quan binh canh giữ nghiêm ngặt, ra hay vào đều bị kiểm tra hết sức gắt gao, xếp hàng nửa canh giờ mới qua được cổng.

Vừa ra khỏi thành, những con đường lớn quan trọng đều đầy ắp kiêu vệ quân, đừng nói là cướp, đến cả việc đánh xe trên đường cũng có bao nhiêu con mắt đang quan sát. Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn xem xét tình thế, chọn lối nhỏ không người, từ khu rừng hoang vu đi về phía nam.

Dọc đường không gặp ai, chừng sau hai mươi dặm, Dung Lạc Vân dừng bước hít mũi, ngửi thấy một mùi máu tanh ngòm. Đi men theo mùi tanh đó dần dần đến được một bụi cây khô héo, tuyết dày che phủ nên không nhìn ra có gì khác thường.

Lục Chuẩn bịt mũi lại, rút một thanh loan đao phá bụi cây ra, mùi tanh càng nồng nặc hơn, dùng đao cào tuyết lên thì bất thình lình nhìn thấy mấy thi thể đang nằm chỏng chơ.

“Nhị ca, mau nhìn này!”

Dung Lạc Vân chăm chú nhìn, tầm mắt chuyển động ra xa, nói: “Phía trước chắc cũng vậy.” Y bẻ cành cây lại gần, vừa đi vừa cào tuyết, để lộ ra từng cái xác.

Tổng cộng mười sáu người, không có binh khí, đều mặc trang phục thường dân, trong số đó còn có người già và phụ nữ. Con đường này bí ẩn như thế, là ai hành hung, những bá tánh tay không tấc sắt này vì sao lại bị gϊếŧ?

“Những người này…” Lục Chuẩn nuốt nước bọt, “Không phải là bị cướp rồi bị gϊếŧ chứ?”

Không phải là không có khả năng, nhưng Dung Lạc Vân tinh mắt, dùng cành cây móc lên một tay nải, bên trong rơi ra hai thỏi bạc vụn. Kiểm tra những người khác, không ít người vẫn còn hành trang, có thể thấy hung thủ không có ý đồ cướp tiền, chỉ đơn thuần là gϊếŧ người.

Dung Lạc Vân nói: “Lão Tam, chúng ta đi tiếp.”

Bọn họ đi về hướng nam, mùi xác chết khi nồng khi nhạt, nhưng không hề ngắt quãng, dưới bụi cây cũng liên tiếp phát hiện ra thi thể. Đi được khoảng bốn mươi dặm, Lục Chuẩn lau mặt, lầm bầm: “Suốt dọc đường đều không có ai.”

Lời này nhắc nhở Dung Lạc Vân, suốt bốn mươi dặm chỉ nhìn thấy xác chết, không thấy người sống, không hề bình thường chút nào. Y lập tức hiểu ra, đoạn đường này không có quan binh canh gác, vốn dĩ là có người đi đường, nhưng liên tiếp xảy ra án mạng nên bây giờ mới không ai dám đi nữa.

Xem ra Hoắc Lâm Phong đã biết rồi, nên mới cố ý bảo bọn họ đến thăm dò.

Dung Lạc Vân nói: “Lão Tam, lên cây.”

Vài phiến lá bay tán loạn, Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn ẩn náu trong tán lá, băng qua mười dặm đường, cách thành Trường An năm mươi dặm, đến được lối ra của khu rừng này. Ngoài bìa rừng là một con đường hoang vu, hoàn toàn không có dịch quán nào.

Dung Lạc Vân nằm nghiêng dựa vào nhánh cây, vành tai động đậy, dùng Lục Lộ Phạn Âm dò ra được một ít tiếng động. Tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe hòa lẫn nhau, tiếng hiệu lệnh lên đường, y nín thở chờ đợi, không biết nhóm nhân mã nào đã đi lối nhỏ hoang vắng thế này.

Chừng nửa nén hương sau, đội ngũ gần trăm người từ từ tiến đến, đều ăn mặc bình thường, nhưng phong thái và diện mạo thì không thể che giấu nổi, Dung Lạc Vân từng nhìn thấy ở Tái Bắc, đó là khí thế riêng biệt của người nhà lính.

Đội ngũ kia đi tới, khi xuyên qua cánh rừng, Lục Chuẩn định phi thân ra cản đường, nhưng bị Dung Lạc Vân túm vạt áo sau. Cậu đè thấp giọng, hỏi: “Nhị ca, không xuống làm quen với bọn chúng sao?”

Dung Lạc Vân nói: “Đừng đánh rắn động cỏ, để bọn chúng đi.”

Đợi đội binh mã kia từ từ đi xa, Dung Lạc Vân nhảy xuống, đi dò theo vết xe. Bỗng nhiên, y cúi người nhặt một sợi lông vũ lên, ở ngay trên mặt tuyết, chứng tỏ là mới vừa để lại, thời điểm này lại không có chim chóc ở trong rừng chịu rét.

Chỉ có thể là… rơi xuống từ trên xe ngựa.

Dung Lạc Vân bừng tỉnh: “Là cung tên.” Mỗi một xe, mỗi một bao, chắc hẳn là binh khí và lương thực, ở trên đường có nhiều người chết, chứng tỏ đội binh lai lịch bất minh này không phải nhóm đầu tiên.

Làm rõ được điểm này, Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn tiếp tục mai phục, nội trong một ngày có tổng cộng ba nhóm người ngựa đi ngang qua, khi nhóm cuối cùng đến thì đã là hoàng hôn. Hai huynh đệ theo đuôi đến trước cổng thành Trường An, đội binh kia không đi cổng chính mà tiến vào thành từ cửa ngách phía tây.

Đội quân khả nghi như thế, một ngày ba lượt, vậy mà có thể thuận lợi vào thành, có thể thấy trong ngoài đều cùng một giuộc, Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn không chậm trễ nữa, đi qua mấy con ngõ, không lâu sau về lại Duệ Vương phủ.

Phi thân đáp đất, Lục Chuẩn giật mình: “Úi cha!”

Dưới gốc cây bên tường, Hoắc Lâm Phong đang đứng khoanh tay cười nói: “Đoán được hai người sẽ quay về từ bên này nên ta đứng đây đợi.” Ngay sau đó Dung Lạc Vân vừa xoay người đáp xuống, hắn nhanh tay lẹ mắt tiến lên một bước, dang rộng cánh tay đỡ lấy người ta.

Ôm chặt rồi xoay nửa vòng, tay áo phất qua tuyết đọng trên đầu cành, giống như hoa rơi ngày xuân.

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Hai người đi cướp thu hoạch được gì rồi?”

Dung Lạc Vân hừ lạnh: “Còn dám hỏi à.” Vừa nhấc chân nhảy xuống, đấm một chưởng vào l*иg ngực Hoắc Lâm Phong, “Hoắc tướng quân, huynh đúng là gian xảo thật đấy.”

Hoắc Lâm Phong cho đấm cho đá: “Ta sợ nói rõ ràng quá sẽ khiến em mất hứng.”

Vừa nói vừa đi về phía trập viên, đợi cửa đóng lại vào trong phòng mới dám thả lỏng, nói chuyện cũng minh bạch hơn một chút, Dung Lạc Vân nói: “Năm mươi dặm ngoài thành nối với đường núi hoang vu, hôm nay có ba đội binh mã vào rừng, mang theo binh khí và lương thực.”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Một đội có bao nhiêu người?”

Dung Lạc Vân nghĩ một hồi: “Ít nhất thì gần trăm, nhiều nhất là hai, ba trăm.”

Y ngửa mặt lên, Hoắc Lâm Phong vắt khăn ướt lau mặt cho y, bàn tay cầm kiếm gϊếŧ người dịu dàng lạ thường, thậm chí còn khiến y thấy ngưa ngứa. y hỏi: “Lén lén lút lút như thế, bọn chúng là người của ai thế?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Em quên rồi sao? Mấy năm nay Trần Nhược Ngâm chiêu binh mãi mã, bây giờ cũng có đất dụng võ rồi.”

Lục Chuẩn ngồi trên sạp đói đến nỗi ngực dính vào lưng rồi, đang cầm một hộp đồ ăn nhẹ nhai nhồm nhoàm, nghe thế dừng lại, miệng phun vụn bánh phèo phèo nói: “Dụng võ cái gì? Ông ta muốn tạo phản chắc?”

Hoắc Lâm Phong hờ hững nói: “Sai, ông ta là sợ có người tạo phản.”

Chuyện thông đồng với địch, Hoắc Lâm Phong nhất định sẽ không buông tha, dù cho tân đế có che chở thì hắn cũng phải cứng rắn đòi Trần Nhược Ngâm trả giá. Đến lúc đó, Trần Nhược Ngâm sẽ bị chụp mũ “mưu phản”, rồi xuất binh trấn áp, như vậy là thành danh chính ngôn thuận.

Dung Lạc Vân hỏi: “Huynh định làm thế nào?”

Hoắc Lâm Phong gọi với ra ngoài phòng: “Đỗ Tranh, gọi Điền Triệt tới đây.”

Trời đã tối thui rồi, Đỗ Tranh xách đèn đi gọi Điền Triệt, Hoắc Lâm Phong ngồi bên bàn đợi, không lâu sau Điền Triệt mặc một bộ thường phục đi tới, hành lễ bên cửa đợi lệnh.

“Phân phó xuống dưới.” Hoắc Lâm Phong ra lệnh, “Mười tinh binh chia làm hai nhóm, mai phục ở khu rừng vắng bốn mươi dặm ngoài thành, luân phiên nhau canh chừng, nếu có đội ngũ binh lực nào vào rừng thì không cho phép bất cứ ai sống sót ra ngoài.”

Điền Triệt nhận lệnh: “Vâng, mạt tướng lập tức đi xử lý.”

Đây là sắp gϊếŧ người thấy máu rồi, Lục Chuẩn đặt hộp bánh xuống, đi tới bên cạnh Dung Lạc Vân, hỏi: “Nhị ca, có phải sắp có biến rồi không?”

Dung Lạc Vân hờ hững nói: “Tất cả đều nằm trong dự liệu, trong kế hoạch, không tính là có biến.”

Lục Chuẩn lại đi hỏi Hoắc Lâm Phong: “Hoắc đại ca, Trường An có phải sắp đánh trận không?” Cậu khó tránh lo sợ, Định Bắc Hầu lợi hại như vậy còn tử chiến, có thể biết là cực kỳ nguy hiểm rồi.

Hoắc Lâm Phong nghe ra được nỗi bất an, nên cố ý nói: “Vì để trừ gian thần, đương nhiên phải ác chiến.”

Lục Chuẩn thầm nghĩ, thêm cậu không tính là nhiều, bớt cậu cũng không tính là ít, thua thì sẽ mất mạng, nếu thắng cậu cũng không được phong quan tiến chức… Cậu cân nhắc một hồi, lí nhí nói: “Nhị ca, sắp tới cuối năm rồi, đệ muốn về Tây Càn Lĩnh.”

Dung Lạc Vân vạch trần: “Sao đệ tham sống sợ chết thế hả?”

Điều tối kỵ của người giang hồ chính là “tham sống sợ chết”, Lục Chuẩn lấp lửng nói: “Đâu có… Tàng Kim Các nhiều ngân lượng như thế vẫn chưa tiêu hết, nếu đệ xảy ra chuyện gì ở Trường An, há chẳng phải chết không nhắm mắt ư…”

Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân nhịn không được, phì cười, Lục Chuẩn bẽ mặt bèn bổ sung: “Thật ra là do đệ nhớ Đại ca, lúc đến đây Đại ca còn nói sẽ dạy đệ chưởng pháp…”

Trong phòng um sùm một hồi, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, hóa ra là quản gia của Duệ Vương phủ.

Quản gia bẩm báo: “Dung công tử, ngoài phủ có người tìm công tử.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Là ai?”

Quản gia đáp: “Người đó nói mình tên Đoạn Hoài Khác.”