Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Yêu Thố Ti Là Pháo Hôi Ác Độc

Quyển 1 - Chương 3: Tiểu thiếu gia sắp phá sản

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Hàn đang ở trong đó cũng đã nhận ra được mấy cái suy nghĩ hạ lưu thấp kém của đám người này, bên ngoài bọn họ vẫn luôn tỏ ra tôn kính đối với vị đại ca vênh mặt hất hàm sai khiến đối với mình này, nhưng trên thực tế cậu ta đều đang bị mỗi một tên đàn em mơ ước cùng ảo tưởng.

Vị tiểu thiếu gia này cố tình lại không hiểu thế sự mà không nhận ra được chút gì, còn tưởng rằng bọn họ như vậy là do sùng bái đối với thực lực của chính mình, bày ra đủ loại tư thế của một vị đại ca.

Giang Hàn cười lạnh một tiếng.

Nếu không phải có gia thế hiển hách bảo hộ, chỉ sợ nhóm người này đã hận không thể trực tiếp vây lên, một ngụm lại một ngụm cắn nuốt toàn bộ vị tiểu thiếu gia da mỏng thịt mềm này.

“Ngươi còn cười được?”

Tiểu thiếu gia xinh đẹp lại kiều khí tựa như một con mèo nhỏ xù lông, trợn tròn đôi mắt, nâng chân lên trực tiếp đá về phía ngực Giang Hàn.

Nhưng cậu đã xem thường tốc độ cùng phản ứng của Giang Hàn.

Mắt cá chân mảnh khảnh chẳng những không đá trúng người, mà ngược lại còn bị bàn tay to rộng thô ráp chộp lấy.

Giang Hàn mang theo vài phần ác liệt mà dùng sức siết lại, hắn vốn còn nghĩ muốn dùng sức vặn gãy nó, nhưng xúc cảm lúc này so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn tinh tế cùng yếu ớt hơn, vừa dùng một chút lực thì làn da mềm mại đã in lên một cái dấu tay.

“A.”

Một trận chua xót như bị điện giật truyền đến, Thố Ti hoảng loạn mà hô một tiếng, thanh âm vừa run rẩy lại yếu ớt chui vào trong lỗ tai những người đang có mặt ở đây.

Thố Ti nắm chặt ghế dựa, không để cho bản thân bị lực đạo của Giang Hàn kéo đi qua.

Cậu buồn bực nói: “Cậu buông tay ra cho tôi!”

Giang Hàn không những không có buông ra, mà ngược lại còn nắm lấy cái mắt cá chân mảnh khảnh kia, cố tình dùng lòng bàn tay thô ráp ấn xuống làn da non mềm ở bên trong sườn, không tốn bao nhiêu sức lực mà nháy mắt đã khiến cho hốc mắt cậu ta hơi đỏ lên.

Lông mi dài rậm của Thố Ti bị hơi nước dính lên chút ướŧ áŧ, một chút ít kiêu căng nay lại hóa thành bộ dáng đáng thương, cho dù là đang trừng mắt kẻ khác cũng không có tí lực uy hϊếp gì.

“Cậu như vậy, còn muốn chơi với tôi?”

Tiếng nói Giang Hàn lãnh đạm còn mang theo vài phần trào phúng.

Tình thế không thể hiểu được mà bị đảo ngược, Thố Ti vốn dĩ đến để khi dễ kẻ khác lại nhẹ cắn môi, một chút thanh âm rầu rĩ tràn ra từ trong cổ họng.

[Giá trị chán ghét của đối tượng mục tiêu Giang Hàn không đủ, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.]

Thanh âm của hệ thống thúc giục ở bên tai Thố Ti.

Thố Ti lập tức có chút nóng nảy, cậu cũng không nghĩ tới Giang Hàn vậy mà dám phản kháng, còn bắt lấy chân cậu!

Thố Ti không giống với các loại thực vật khác, bọn họ trời sinh là mệnh hưởng phúc, bộ rễ không cần bám xuống dưới đất, sự sống của dây leo lại mềm mại tinh tế, vậy cho nên mới cực kỳ mẫn cảm yếu ớt.

Thố Ti vốn dĩ đã không thích ứng với thân thể của nhân loại, vừa bị bắt lấy đã đỏ hốc mắt, đôi mắt tựa như là bị nước tràn ngập gợi lên gợn sóng, hàm răng cắn lấy bờ môi đỏ thắm nở nang, lông mi cũng bị hơi nước làm ướt.

“Biết tôi là ai không? Tôi có thể khiến cho cậu không thể an ổn sống tốt được trong trường học này!”

Giọng cậu nho nhỏ còn mang theo chút tiếng khóc nức nở, một câu rõ ràng là lời nói tàn nhẫn, nhưng từ trong đôi môi đỏ hồng của cậu nói ra, lại giống như một câu chọc cười không có tính uy hϊếp gì.

Không giống với lúc bình thường cao ngạo kiêu căng, tiểu thiếu gia hốc mắt đo đỏ như sắp khóc, nếu chỉ từ vẻ bề ngoài tới nói, chính là cực kỳ có tính mê hoặc.

Gương mặt nho nhỏ, làn da lại trắng, lúc khóc chóp mui sẽ hồng hồng, thoạt nhìn đơn thuần lại vô hại.

Nếu không có gia thế che chở, tiểu thiếu gia không có năng lực phản kháng gì như Thố Ti vậy, chỉ có thể chịu bị khi dễ.

Cậu ta lại cũng đủ xinh đẹp, phỏng chừng là lúc bị khi dễ thì tới khóc cũng khóc không ra, chỉ có thể nằm ở trên giường dính đầy mùi vị của những người khác, kinh hoảng lại sợ hãi, cuộn tròn thành một cục nhỏ, mệt đến phải trực tiếp hôn mê.

Mà hiện tại, Thố Ti trừng lên đôi mắt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng mà sai sử bọn họ: “Mấy tên ngốc vô dụng các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mau khiến cho cậu ta buông tay ra!”

Một đám người đang đứng ảo tưởng ở bên cạnh bỗng nhiên bị mắng thì lấy lại tinh thần, dù bị mắng cũng không oán giận, ngược lại là giống như bị điện giật, tê dại trong lòng.

Một người nam sinh ở gần nhất không chút do dự, trực tiếp tiến lên rồi vươn tay, túm thật mạnh lấy cổ áo Giang Hàn mà kéo người ra.

Mấy người bên cạnh cũng hợp sức ấn hắn xuống trên mặt đất.

Gương mặt lạnh lùng cao ngạo kia bị đè ở trên mặt đất dơ bẩn, tay khóa lại ở phía sau, bả vai bị hai tên nam sinh cao lớn dùng tay ấn xuống, đem hắn khóa chết ở trên mặt đất mà không thể phản kháng.
« Chương TrướcChương Tiếp »