Hệ thống tấm tắc hai tiếng: [Cổ xưa có Hàn Tín chịu đựng nỗi nhục chui qua háng, hiện nay có Hạ Thừa An vì anh em mà khom lưng cúi đầu, thật đúng là có thể nhẫn, còn may là bảo bảo cậu thông minh, không có bị mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn ta lừa bịp.]
“Đương nhiên, chỉ có đóa Thố Ti hoa bảo bảo linh tính nhất mới có thể hóa hình nha.”
Cậu chính là ánh sáng của tộc.
Bất quá, Thố Ti nhìn khuôn mặt ôn hòa kia của hắn thì thật ra lại rất tò mò, cậu muốn nhìn một chút xem hắn rốt cuộc là có thể nhẫn nhịn đến cái trình độ nào.
“Muốn được tôi thưởng thức không có dễ dàng như vậy đâu, tôi rốt cuộc cũng chính là đại ca, bên dưới còn có một đống đàn em cũng không thiếu một người giống như anh, bất quá thì ——”
Thố Ti dừng một chút mà mềm mại kéo dài âm cuối, bộ dáng cố ý làm bộ làm tịch chờ đợi người khác tỏ lòng trung thành cũng có thể đáng yêu đến mức khiến trái tim kẻ khác cũng sắp nở hoa.
Trái tim Hạ Thừa An giống như là bị lông chim nhẹ nhàng quét qua một chút, hắn nắm lấy một đoạn mắt cá chân thon gầy tinh tế của Thố Ti, cúi đầu đem gương mặt chính mình dán lên trên mu bàn chân cậu, hạ thấp tư thái tới cực điểm: “Tôi cũng có thể làm đàn em của em, so với đám người kia còn có thể làm được càng tốt hơn.”
Muốn làm phó lãnh đạo sao?
Thố Ti dùng mũi chân vỗ vỗ gương mặt hắn, biết hắn là đang giả vờ ngoan ngoãn nên cố ý làm khó dễ nói: “Dã tâm của anh đúng là không nhỏ nha, trước cứ gọi một tiếng đại ca nghe xem nào.”
Hạ Thừa An ngửi thấy được mùi hương nước giặt đặc biệt trên vớ mềm, cố nhịn xuống các loại xúc động đang cuồn cuộn, liếc mắt nhìn quần đồng phục rộng thùng thình của mình một cái, xác nhận không thể nhìn được bất luận cái gì khác thường mới ngẩng đầu, thành thành thật thật mà kêu: “Đại ca.”
Vợ thật thơm quá…
Có thể lại dẫm chỗ khác nữa không?
Nhìn thấy các loại cảm xúc trong đáy mắt hắn, đến cả cơ bắp cũng căng thẳng, Thố Ti hợp lý mà hoài nghi hắn ta đang trộm mắng cậu ở trong lòng.
Bất quá là một tên pháo hôi ác độc, cậu càng bị mắng mới có thể lấy được càng nhiều giá trị chán ghét.
Thố Ti rèn sắt khi còn nóng, đưa ra càng nhiều mấy yêu cầu không hợp lý: “Vì để bảo đảm anh không có ý đồ khác, mỗi ngày anh đều phải báo cáo với tôi mình đã làm những gì, tôi còn có thể kiểm tra bất cứ lúc nào nên yêu cầu anh cần phải tùy kêu tùy đến, không được phép giấu diếm bất cứ thứ gì.”
Thố Ti nghĩ tới đi học vốn dĩ đã phiền, còn phải chịu đựng cậu tra tấn, khẳng định là so với lúc ở trong ký túc xá sẽ càng phiền hơn.
Ai lại đi thích cái loại sinh hoạt 24 giờ không có sự riêng tư này?
Hạ Thừa An không có khả năng có thể chịu đựng được loại cảm giác bị tra tấn không biên giới này trong thời gian dài.
Trong lòng Hạ Thừa An lại trào ra một loại cảm giác ấm áp mà hạnh phúc.
“Được, em muốn kiểm tra như thế nào đều được.”
Thấy vẻ mặt hắn nhẹ nhàng, trong lòng Thố Ti lại hừ một tiếng.
“Đừng có cao hứng quá sớm.”
Công phu quấn người lại không chịu nói lý của cậu rất là lợi hại nha.
Hạ Thừa An lau tay cho cậu, lại giúp cậu mang giày vào, thậm chí còn thay cậu chuẩn bị sách giáo khoa của khóa biểu hôm nay sau đó mang cặp sách ở trên vai của mình.
Thố Ti không yêu vận động, cảm giác được bế ra cửa thoải mái hơn nhiều so với tự mình đi.
Cậu híp mắt, giống như là con mèo nhỏ vùi ở trong ngực, cánh tay tuyết trắng vòng qua cổ hắn.
Ưu điểm thể trạng của nam sinh khoa thể dục ở loại thời khắc này đã thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù đang bế theo Thố Ti đi đường nhưng hắn vẫn nện bước nhẹ nhàng vui sướиɠ như cũ.
Thậm chí còn nói: “Nếu không tôi lại xin giáo viên chuyển ban đi, như vậy lúc đi học cũng có thể chăm sóc em.”
Đôi mắt Thố Ti cũng không thèm nâng.
“Người trong ban muốn được hầu hạ tôi có rất nhiều, anh còn phải xếp hàng đi.”
Kỳ thật nguyên nhân chân chính là vì Hạ Thừa An muốn đến cùng lớp với Giang Hàn, ở trong tình huống ở chung thông thường cũng có thể bồi dưỡng tình cảm.
Còn về chuyện Hạ Thừa An nói chuyển ban gì đó, hoàn toàn là không phù hợp để cốt truyện triển khai!
Sau khi rời khỏi ký túc xá yên tĩnh lại đi một đoạn đường, đã tới con đường nhất định phải đi qua nếu muốn tới khu dạy học.
Học sinh trên đường càng lúc càng trở nên dày đặc.
Thố Ti cảm giác được bước chân Hạ Thừa An chậm lại, cho rằng là do hắn mệt mỏi, nhưng tim hắn không có đập nhanh hơn, cũng không có ra mồ hôi.
Chỉ là người chung quanh rõ ràng đã biến thành rất nhiều.
Một chút ánh mắt như có như không dừng ở trên người bọn họ, bởi vì vấn đề góc độ nên trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không thể thấy rõ được người mà Hạ Thừa An đang bế là ai, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho những người khác phải kinh ngạc.