Liền ở ngay lúc cái tay kia sắp đυ.ng tới cậu, Thố Ti mở mắt ra rồi bắt lấy tay hắn, từ trên giường nhảy lên, nói năng có khí phách mà chất vấn hắn: “Anh muốn làm cái gì!”
Hạ Thừa An hơi ngừng lại, trên mặt không có nửa điểm chột dạ khi bị bắt, giải thích nói: “Tôi thấy em còn chưa thức dậy cho nên muốn gọi em rời giường, buổi sáng mấy hôm nay hội học sinh thường xuyên kiểm tra, đến trễ sẽ bị phạt chép nội quy trường học.”
“À.” Thố Ti không hoảng hốt chút nào, cậu lại nằm trở về sau đó dùng chăn che lại đầu của mình: “Hội học sinh mà thôi, tôi mới không sợ, anh có biết hội trưởng hội học sinh là gì của tôi không?”
“Là gì?”
“Vị hôn phu của tôi nha.”
Thố Ti vừa nói xong đã chuẩn bị tốt để nghênh đón biểu tình kinh ngạc cảm thán cùng hâm mộ của Hạ Thừa An, nhưng bầu không khí trong toàn bộ ký túc xá lại lập tức an tĩnh xuống.
Cậu nghi hoặc vài giây sau đó duỗi đầu ra từ trong chăn, thấy được sắc mặt của Hạ Thừa An đã trở nên cực kỳ khó coi.
“Em có vị hôn phu?”
“Không được sao?”
Thố Ti mới không thèm nói cho hắn rằng cọc đính hôn là được định ra từ lúc mới sinh, đối phương căn bản là trông như thế nào cậu cũng không biết.
Cậu thấy biểu tình của Hạ Thừa An vô cùng khó coi, nghĩ là hắn sợ rồi, muốn nương cơ hội này để phát huy tới cực hạn cái tính chất ỷ thế hϊếp người của mình mà cường điệu nói: “Trong trường học này đều là người của tôi, nếu anh dám khi dễ tôi, tôi liền khiến cho vị hôn phu của mình tới đánh anh!”
Thố Ti đúng lý hợp tình mà cường điệu, hoàn toàn không biết Hạ Thừa An là bởi vì nghe được cậu nói ba chữ “Vị hôn phu” này mà sắc mặt càng trở nên mây đen giăng đầy.
Lâm gia cùng Hạ gia từng có lui tới trên một ít chuyện làm ăn, nhưng Hạ Thừa An lại chưa từng nghe qua là Lâm Lạc Thư có đối tượng liên hôn gì.
Một nam nhân tới cả thân phận đều không biết rõ, rốt cuộc có cái gì đáng giá mà lưu luyến?
Cổ ghen ghét kia như nước lũ cuồn cuộn bên trong nội tâm hắn, ngón tay không tự giác mà siết chặt, yết hầu như là bị thứ gì đó lấp kín, phun ra lời nói vô cùng gian nan: “Em coi trọng điểm nào ở hắn?”
Hả, hả?
Lời kịch của Hạ Thừa An có phải đã sai rồi hay không?
Hắn không phải là nên cười lạnh một tiếng, sau đó trào phúng cậu là một tiểu phế vật dùng tiền nuôi ra, Lâm Lạc Thư không có khả năng sẽ đi coi trọng cậu.
Còn về câu hỏi của Hạ Thừa An, Thố Ti làm gì biết mà trả lời.
Sau khi cậu tiến vào thế giới này thì còn chưa có gặp qua đối phương, chỉ có thể thuận miệng có lệ mà nói: “Anh ấy chỗ nào cũng tốt, chỉ có hai chữ hoàn mỹ.”
“Ha hả.”
Hạ Thừa An cười lạnh hai tiếng, quay đầu lập tức đi, thoạt nhìn như là rất tức giận.
Hệ thống nói: [Bảo bảo! Giá trị chán ghét của Hạ Thừa An động rồi! Hơn nữa là chuyển động siêu cấp cả một đoạn lớn!]
Không nghĩ tới lúc trước Hạ Thừa An đã nhẫn nhịn lâu như vậy, lại bởi vì biết được tin tức người anh em tốt bị cậu đạp hư thì đã hỏng mất.
Xem ra là một người có tính cách vô cùng coi trọng tình nghĩa anh em, đúng, như thế rất phù hợp với thiết lập của Hạ Thừa An.
Bất quá lo lắng của Hạ Thừa An hoàn toàn là chuyện dư thừa, dựa theo cốt truyện triển khai thì sau khi cậu phá sản Lâm Lạc Thư trước tiên sẽ giải trừ hôn ước với cậu, hơn nữa còn sẽ phủi sạch quan hệ, cái này cũng cho mấy gia tộc vốn dĩ đang ngo ngoe rục rịch khác một cái tín hiệu rõ ràng.
Sau khi Thố Ti phá sản chính là chó nhà có tang, ai cũng có thể dẫm cậu một chân.
Nghĩ đến đây Thố Ti lại có chút tức giận, vì thế mà đều mang tức giận đổ tới trên đầu Hạ Thừa An.
“Đứng lại!”
Thố Ti gọi Hạ Thừa An lại, mở hai tay của mình ra: “Anh quên mất trừng phạt của mình là cái gì rồi sao? Làm người hầu cho tôi, mau đến hầu hạ tôi thay quần áo.”
Hạ Thừa An dừng lại mà đứng ở tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Thố Ti đang giơ hai tay như là động tác muốn ôm, phẫn nộ trong nháy mắt lại bị một loại cảm xúc khác bao phủ.
Thố Ti tuổi còn nhỏ, cho dù đã có đối tượng liên hôn cũng không phải là ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa cho dù là có cũng không ảnh hưởng tới chuyện hắn tiếp tục tranh thủ, rốt cuộc là không có góc tường nào không thể cạy, chỉ có không đủ nỗ lực làm tiểu tam.
Hạnh phúc là phải tự mình đi tranh thủ.
Hạ Thừa An xoay người đi qua, cầm lấy đồng phục đã được giặt sạch sẽ trong tay: “Không phải không thích người khác động vào đồ vật của em sao?”
“Anh hiện tại cũng không phải người khác.” Thố Ti nhích người ngồi ra phía bên ngoài một chút, nhắm hai mắt lại: “Hơn nữa đây là mệnh lệnh của tôi, anh ngoan ngoãn nghe theo là được.”
Thố Ti không có nhìn thấy sắc mặt tối đen của Hạ Thừa An bởi vì những lời này mà tốt hơn một chút.
Đôi bàn tay với ngón tay khớp xương rõ ràng kia dừng ở trên nút áo ngủ, thanh âm mang theo vài phần ý tứ không che giấu tốt.
“Vậy tiểu nhân liền hầu hạ thiếu gia thay quần áo.”