Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Yêu Thố Ti Là Pháo Hôi Ác Độc

Quyển 1 - Chương 2: Tiểu thiếu gia sắp phá sản

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Còn dám trừng người, mày muốn chết à.”

Bọn họ bị dọa sợ mà tự giác cảm thấy mất mặt, ỷ vào bên mình có nhiều người nên không chút lưu tình mà lại xô đẩy một trận.

“Đợi chút nữa đại ca của tụi tao tới, mày khôn hồn thì ngoan ngoãn nhận sai mà xin lỗi, bảo mày làm cái gì thì làm cái đó, không được đánh trả, có biết hay chưa?”

Mồ hôi chảy vào trong ánh mắt làm Giang Hàn đau rát, đong đưa trong tầm nhìn chính là mấy đôi giày chơi bóng xa xỉ mới tinh trên chân đám người này.

Giày chơi bóng của hắn lại đã bị giặt đến trắng bệch, là hàng vỉa hè giá rẻ, cũng giống với chính bản thân con người hắn, không có xuất thân, căn bản là không thể so sánh với những học sinh có gia thế ưu việt khác trong ngôi trường quý tộc này.

Giang Hàn bởi vì nhìn trúng khoản tiền học bổng kếch xù của trường học này mới đồng ý chuyển trường đến đây.

Còn cái gì mà hoạt động bình chọn hot boy trường gì đó, hắn không có tinh lực đi tìm hiểu, cũng không có hứng thú để tìm hiểu, chỉ mỗi mấy cái công việc làm thêm thôi cũng đủ chiếm gần hết thời gian của hắn rồi.

Nhưng mà tên đại ca trong miệng bọn họ lại nhất quyết không chịu bỏ qua, trước sau gì cũng không muốn buông tha cho hắn.

Lúc mới đầu cũng chỉ có vài câu cảnh cáo, mà hôm nay lại dùng tới danh nghĩa của giáo viên cố ý lừa hắn tới chỗ này.

Âm u cùng lạnh lẽo dưới đáy mắt Giang Hàn đã sắp ngưng tụ thành thực chất.

Hắn chỉ là một cái mạng quèn, có thể dễ dàng bị những người này ấn xuống ở dưới lòng bàn chân mà tùy ý giẫm đạp, nhưng cũng bởi vì mạng của hắn hèn mọn nên đã là đầu trọc cũng không sợ bị nắm tóc, thật sự muốn chơi chết hắn, vậy thì trước khi chết hắn tuyệt đối cũng phải kéo theo vài cái mạng của chúng.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng thiết bị vang lên một tràng tiếng bước chân.

Đám người đang hung ác với hắn lại đột nhiên thay đổi biểu tình, thái độ trở nên thật cẩn thận, cảm giác kỳ quái như là đang chờ mong một cái gì đó.

Giống như một đám chó mà hắn nhìn thấy ở thị trấn, dựng thẳng cái đuôi lên mà vẫy đuôi đối với chủ nhân của mình, mong chờ chủ nhân sẽ vẫy tay, thưởng cho chúng ít thức ăn.

Giang Hàn ngẩng đầu, chịu đựng đáy mắt đau đớn, miễn cưỡng nhìn về phía cửa.

Trong tầm nhìn tối tắm, ánh vào mi mắt chính là một đoạn cẳng chân trắng tới lóa mắt, cơ bắp cùng gân nhượng chân rất mỏng, vừa thấy đã biết là hàng năm sống trong nhung lụa, không thường vận động, cho nên chân mới vừa nhỏ vừa thẳng.

Quần đùi của đồng phục mùa hè mặc ở trên người cậu trông rất là rộng thùng thình, vạt áo phía trên tùy ý nhét ở trong quần, lơ đãng lại vẻ ra vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên.

Tầm mắt Giang Hàn hướng lên trên, thấy được một gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Xinh đẹp đến như là một con búp bê Tây dương hoàn mỹ nhất được người thợ thủ công tài giỏi nhất dùng hết toàn bộ tâm huyết mà cẩn thận tạo nên, gương mặt rất nhỏ, lông mi thực dài cũng thực dày, viên mắt theo lông mi kéo lên một chút, so với cảm giác thuần túy vô hại, lại nhiều thêm vài phần mềm mại yêu kiều, đôi môi xinh đẹp mà no đủ, giữa môi còn có một viên môi châu không quá rõ ràng.

Thiếu niên xinh đẹp như vậy, đặt ở giữa một đám nam sinh cao lớn cường tráng, thật giống như một con cừu nhỏ đáng yêu vô tình rơi vào trong ổ sói, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ăn sạch sẽ.

Trong đầu Giang Hàn hiện lên vô số hình ảnh nam sinh nhỏ đáng thương bị ức hϊếp, không nhịn được mà nhíu mày, sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.

Nhưng mà giây tiếp theo, hắn liền nghe thấy một tên đàn em trong đó hô lên với nam sinh xinh đẹp kia: “Đại ca, cậu rốt cuộc cũng tới rồi. Có mệt hay không, tôi lấy cho cậu cái ghế dựa ngồi xuống trước một lát?”

Như là bị một chậu nước lạnh xối từ đầu xuống chân, Giang Hàn bỗng nhiên tỉnh táo lại, bắt đầu xem kỹ Thố Ti ở trước mặt mình thêm lần nữa.

Bộ dạng của cậu ta làm gì có một chút nào giống như là bị khi dễ?

Gần nhất là cau mày, ghét bỏ ghế dơ, kiều khí mà sai sử tên đàn em bên cạnh cởϊ áσ ra lót ở trên ghế cho mình.

Tên đàn em bị điểm trúng tựa như là trúng được giải thưởng lớn, hưng phấn đầy mặt mà cởϊ áσ khoác của mình ra lót ở trên ghế, giọng nói cũng bởi vì kích động mà còn có chút run rẩy: “Đại ca, mời ngồi!”

Thố Ti miễn cưỡng hừ một tiếng: “Đều tại mấy người các cậu lựa chọn cái nơi cũ nát này, dơ muốn chết.”

Cậu nói xong còn không tình nguyện mà ngồi lên trên cái áo khoác kia, bắt chân lên, quần đùi rộng thùng thình hơi cuốn lên một đoạn, thịt mềm trên đùi bởi vì động tác chân mà bị đè ép biến hình, kéo thành một độ cung thịt có mười phần cảm giác.

Trong mắt những người khác đều là âm thầm hâm mộ cùng ghen ghét, thật không dám tưởng tượng, áo khoác bị Thố Ti ngồi lên sẽ nhiễm vào bao nhiều mùi hương của cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »